Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 134: Quyết Định —— Ly Hôn (2)


Bạn đang đọc Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát: Chương 134: Quyết Định —— Ly Hôn (2)


Không cho cô cơ hội để cự tuyệt, anh cúi đầu thật sâu hôn lên môi của cô, giận giữ thô bạo mà cuồng loạn cọ sát lên môi cô, cạy môi của cô ra, đem lưỡi mình xộc thẳng vào trong miệng cô.
Nụ hôn này không hề có một tia dịu dàng nào, vô cùng bá đạo khiến cho cô không thở nổi; lưỡi anh cường thế cùng với cô dây dưa khiến cô bất lực chỉ có thể phát ra than nhẹ.
Cho đến khi môi của anh dời đi, cô mới có thể hít thở được, nhưng anh vẫn như cũ liếm hôn môi của cô; tay của anh giống như gieo rắc rất nhiều ngọn lửa nhỏ, mà da thịt mảnh khảnh kia làm anh khó có thể khắc chế được rất muốn thưởng thức no say.
Khi tay của anh đi tới sau lưng cô đem áo lót cởi ra, môi của anh trực tiếp mút lên trên chỗ đó. . . . . .
Động tác của anh toàn bộ mang theo cuồng nộ, Mộ Dung Trần như vậy là đáng sợ nhất, giữa bọn họ đã có một năm không ở cùng nhau, nếu như anh gắng hết sức cô nhất định sẽ không chịu được. . . . . .
“Không cần! Không cần!”
Cô cự tuyệt càng khiến Mộ Dung Trần tức giận, tăng thêm sức lực gặm cắn, bị đánh úp bất ngờ đau đớn khiến cả người cô cứng đờ, còn chưa kịp mở miệng, môi của cô đã bị hôn lên lần nữa.
Tình Tình ở phía dưới càng không ngừng giãy dụa, phản kháng lại khát khao của anh.
Một tiếng cự tuyệt kia khiến cho Mộ Dung Trần tạm ngừng hắn chiếm đoạt, cặp mắt như đốt ** ngẩng lên nhìn cô.
“Không cần? Có phải chỉ cần không phải là tôi thì bất kì người nào khác cũng có thể?” Mặc kệ anh có làm như thế nào, thì ngay cả nửa nụ cười cô cũng cho anh không phải sao?

“Mộ Dung Trần, buông em ra. . . . . .”
“Phải hay không?”
Không lấy được đáp án, anh quyết không bỏ qua.
“Mộ Dung Trần, anh bị bệnh thần kinh à!” Tại sao lại vũ nhục cô như vậy? Người đàn ông này thật sự rất quá đáng rồi!
Giọng nói của cô trong giây lát trở nên bén nhọn quát to lên.
Anh lại đột nhiên xâm nhập vào khiến cho Tình Tình khóc không ra tiếng, không cách nào tự kìm chế được đem vùi đầu vào cần cổ anh, lấy hàm răng nhọn cắn anh, đôi tay khổ sở đấm lên bờ vai của anh.
“Nói cho tôi biết, em muốn tôi.”
“Tôi không muốn!”
Cô mới không cần khuất phục dưới dâm uy của anh.
Lời này của cô khiến cho anh không thèm để ý cô có thể chịu đựng được hay không, lập tức ra sức đi vào, cảm thấy thân thể của cô rung động theo, hưởng thụ sự bất an anh mang lại cho cô.
Anh tàn nhẫn giữ chặt cô, muốn cho cô không thể thối lui mà thừa nhận tất cả mà anh mang đến, nhiều khoái cảm đánh thẳng vào người cô, che mờ lý trí của cô.
Anh cũng không có ý định dễ dàng buông tha cho cô như vậy, khiến cho cô không kịp có thời gian để thở dốc mãi cho đến khi cô không thể chịu đựng được cầu xin tha thứ.
Cuộc kích tình này kéo dài từ phòng khách chạy đến phòng ngủ ở trên lầu, khi kết thúc Tình Tình quật cường dùng cái chăn quấn thân thể co rút lại, không muốn để anh đụng chạm vào mình.
“Anh không nên động vào tôi!”
“Tình Tình!”
“Tôi muốn ly hôn!” Đúng vậy, cô muốn ly hôn, cô muốn rời khỏi tên khốn kiếp Mộ Dung Trần này. Đã kiểm soát cô mà bây giờ lại còn tới vũ nhục cô, cô không chịu nổi nữa, không thể nào chịu được nữa!
“Em nói lại lần nữa!” Mộ Dung Trần không nghĩ tới cô gái này lại dám nói ly hôn? Một tay bóp chặt cằm của cô để cô nhìn thẳng vào mình, lửa giận trong mắt của anh lóe sáng đủ để giết chết người.
Tình Tình chết tâm nhìn anh nói: “Tôi muốn ly hôn.”
“Không cho phép! Vĩnh viễn đều không cho phép!”

Mộ Dung Trần nảy sinh ác độc hôn lên môi của cô, để cô ứng phó không kịp áp tới trên giường, không để cho cô có cơ hội phản kháng liền thô bạo vất chiếc chăn trên người cô xuống.
“Không được, anh không được đụng vào tôi nữa !”
“Cô là vợ của tôi không phải sao?” Lời của cô đã đánh tan lý trí của người đàn ông này, môi của anh rơi vào trên cổ cô cuồng loạn đem cái chăn kia ném xuống đất.
“Mộ Dung Trần, tôi hận anh! Anh cũng chỉ biết đối xử với tôi như vậy mà thôi.” Tự biết sức mình đánh không lại anh, Tình Tình quyết định không giãy dụa nữa, chỉ mở to mắt trừng trừng nhìn anh, trong mắt đều là sự lên án, giọng nói lùng mà kiên quyết.
Hiện tại cô rốt cuộc đã hoàn toàn hiểu được năm đó tại sao mẹ cô có chết cũng muốn rời đi ba của cô, tình yêu không thể dính một chút vết bẩn nào ở trong đó. Lúc cô nhận ra mình yêu người đàn ông này, thì không thế nàochấp nhận được việc anh nói yêu mình đồng thời lại ở cùng một người phụ nữ khác.
“Tình Tình!” Một câu nói này của cô khiến cho Mộ Dung Trần thất bại nắm quyền đấm vào bên gối đầu mà cô đang gối.”Em thật sự muốn ly hôn sao?”
Tình Tình nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt đau lòng thi nhau rơi xuống: “Đúng vậy, tôi muốn ly hôn.”
Hai chữ ly hôn liền nhảy lên trong lòng, cả trái tim liền giống bị như tê liệt cực kỳ đau đớn, nhưng cô không muốn phải chịu đựng thêm nữa. . . . . .
“Lý do!”
“Tôi không yêu anh.” Nếu như anh nhất định phải có lý do thì cô sẽ cho anh.
Câu nói “Tôi không yêu anh” này đem anh hung hăng đánh thẳng vào trong địa ngục, đúng vậy, anh bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng chỉ đổi lấy một câu là”Tôi không yêu anh.” mà thôi.
Đúng vậy, anh đã từng cho rằng cô mới hai mươi tuổi vẫn còn quá nhỏ, không biết yêu, cho nên anh nhịn, anh cũng sẵn sàng đợi. Một năm này, vì muốn cho cô có thể trôi qua vui vẻ một chút, anh cũng không hề ép cô.
Nào biết được một phen khổ tâm của mình đổi lấy vẫn là cái câu”Tôi không yêu anh.” kia.
“Còn có cái gì phải nói sao?” Cô cố ý đem giọng nói chuyển sang lạnh lùng hơn.

“Tôi thật sự không đáng giá để em yêu sao?”
“Yêu một người chỉ là một loại cảm giác, không phải là vấn đề có đáng giá hay không. Tôi muốn được tự do, tôi muốn rời khỏi anh, tôi muốn bắt đầu cuộc sống một lần nữa, như vậy có đủ hay không? Mộ Dung Trần, tôi rất muốn sống cho riêng mình, không muốn chịu sự áp chế của bất cứ người nào nữa, anh đã hiểu chưa? Tôi chỉ nghĩ tới việc bắt đầu cuộc đời hoàn toàn mới mà thôi.”
Không phải là anh không đáng giá để yêu mà người như anh quá đáng giá nên có rất nhiều người muốn yêu, cô sợ mình cầm không chắc, cuối cùng cũng là công dã tràng. Nếu vậy thì không bằng để cho cô ra đi thôi.
“Nếu như, đây mới thật sự là cái em muốn thì tôi sẽ cho em.” Không muốn ép buộc cô thêm nữa, Mộ Dung Trần liền xuống giường, đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa ra ngoài, mở ra tủ treo quần áo từng cái từng cái mặc vào rất chỉnh tề.
Đây là lần đầu tiên, cô nghiêm túc như vậy đem suy nghĩ trong lòng của mình từng chữ từng câu nói cho anh biết, nhưng đây cũng là lúc cô nói muốn ly hôn với anh.
Thì ra anh làm nhiều việc như vậy nhưng đối với cô mà nói vẫn là một loại giam cầm. Tình Tình, em muốn có bao nhiêu bầu trời? Tôi sẽ cho em!
“Tiết Tình Tình, hãy yên tâm đi, thỏa thuận li hôn tôi sẽ bảo người đưa tới đây cho em, tất cả mọi chuyện tôi sẽ đều xử lý tốt. Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt của em nữa.”
Sau khi nói xong câu đó, đầu anh cũng không quay lại mà cứ thể bước đi.
Tình Tình chỉ có thể sững sờ ngồi ở trên giường, một câu cũng nói không nên lời. Anh sao có thể đồng ý một cách nhanh chóng như thế?
Cô ngồi ngây ngô thật lâu trong cái biệt thự vô cùng an tĩnh này, nước mắt đột nhiên thi nhau rớt xuống, chưa bao giờ thấy đau lòng cùng với uất ức như vậy, nằm lỳ ở trên giường, cô nức nở, khóc y hệt một đứa trẻ:”Mộ Dung Trần, anh là một tên khốn kiếp! Tên khốn kiếp!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.