Đọc truyện Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh – Chương 8: Chúng ta là thế nào?
Tiếng rên rỉ từ trong chiếc Marza truyền ra, tiếp đó là một hồi rung động.
“Ưm…A…Tiên sinh…A…Đỗ Nhược…Đỗ Nhược không chịu nổi…” Đỗ Nhược đang khóc, thật sự là không chịu được nữa rồi. Suốt từ giữa trưa đến giờ đã là bốn tiếng. Người này bỏ tiền ra để đùa bỡn Đỗ Nhược, theo lời của gã mà nói thì, đã bỏ tiền thì sẽ chơi cho đã, một phút cũng không được nghỉ ngơi.
Người này là Mạnh tiên sinh, vốn là khách hàng của Thang. Nhưng chuyện này là do bị ông chủ ngăn cản, bảo Đỗ Nhược thế vào. Lúc đầu, trong lòng vị này rất tức giận, nhưng cũng phải nể mặt Bạch Thiếu Hiền, nên đành phải trút giận lên Đỗ Nhược, cứ vậy mà hành hạ.
Đỗ Nhược dù sao cũng vui vẻ tiếp nhận khách hàng, ngay tại ở dưới bãi đỗ xe, gần như là ở cửa công ty mà trắng trợn làm. Nhưng thật may là hôm nay là chủ nhật, công ty cũng không có người, cho nên Đỗ Nhược cũng thoáng yên tâm, nhưng mà ánh mặt trời sáng rực này làm cậu cảm thấy có chút khó chịu.
Mạnh tiên sinh lại đặt Đỗ Nhược ở trên người, nở nụ cười lạnh: “Thoải mái sao? Đê tiện.”
Đỗ Nhược chỉ còn biết nghẹn ngào rên rỉ, không dám nói lời nào. Mạnh tiên sinh nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lửa giận trong lòng đột nhiên bốc lên. ‘Bốp’. Đỗ Nhược cảm thấy hoa mắt và tê dại, tiếp đến bên miệng rỉ máu, lúc này một bên má mới bắt đầu đau rát vô cùng.
Nhìn máu bên môi Đỗ Nhược, gã mới cảm thấy hình như trút được giận giữ, liền làm thêm vài cái tát nữa, lúc này mới cảm thấy thoải mái mà ngừng lại. Đỗ Nhược biết sở dĩ mình bị giao cho gã là bởi vì cậu đã chọc đến Trần Vũ Dương, gây phiền toái cho Bóng Đêm. Bởi vậy, cho dù có bị đùa bỡn, hành hạ đến thế nào đi nữa thì Bạch Thiếu Hiền cũng sẽ không can dự.
Lúc này, mặt Đỗ Nhược đau rát như bị thiêu đốt. Hai gò má đỏ hồng, lại có người khác thường, bị hình ảnh này mê hoặc. Điển hình chính là Mạnh tiên sinh. Gã bắt đầu hưng phấn, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng hành hạ, ngược đãi người trước mặt này. Gã dùng cà vạt trói chặt hai tay Đỗ Nhược, rồi dùng răng bắt đầu gặm cắn trên người cậu.
Hai tay bị trói chặt, Đỗ Nhược có chút run rẩy. Trần Vũ Dương đã cho cậu một bài học quá kinh khủng, làm cho cậu cảm thấy sống không bằng chết. Cho nên giờ Đỗ Nhược sợ, bắt đầu vùng vẫy, nhưng hai chân cậu đã bị Mạnh tiên sinh giữ chặt ở dưới thân, không tài nào nhúc nhích nổi.
Đỗ Nhược chỉ có thể trơ mắt nhìn gã hạ cửa kính xuống, bao nhiêu phần thân thể của cậu lúc này gần như là lộ hết ra bên ngoài. Đỗ Nhược khóc, giọng cầu khẩn: “Mạnh tiên sinh, van cầu ngài, có thể đóng cửa sổ được không, Đỗ Nhược không dám làm gì nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài mà.”
Đỗ Nhược rất thông minh, cũng rất biết cách ăn nói với khách. Gã chính là thích xem bộ dạng khóc lóc của Đỗ Nhược, cũng thích nhìn thấy vẻ mặt dịu ngoan của cậu. Nhưng càng như thế, thì sẽ chỉ càng làm gã thêm hưng phấn mà thôi.
“Tiên sinh… Van cầu ngài…Đóng cửa sổ lại…được không..?” Giọng nói của Đỗ Nhược mềm mại, tràn đầy hương vị làm nũng. Gã lại gần, cắn lên cánh môi Đỗ Nhược, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, nhưng lúc sau càng tăng thêm lực đạo. Đỗ Nhược không nhịn được phát ra vài tiếng rên rỉ. Mạnh tiên sinh lúc này mới ngồi thẳng dậy, nói: “Em so với Thang còn hấp dẫn hơn nhiều đó. Bảo bối, về sau tôi sẽ thường xuyên tới tìm em.”
Đỗ Nhược nhanh chóng bày ra gương mặt tươi cười: “Cảm ơn Mạnh tiên sinh.”
Cả một buổi trưa, Đỗ Nhược giờ một ngón tay còn không nhấc lên nổi. Thân thể mãn cảm của cậu vẫn có phản ứng, càng bị trói buộc thì càng thêm hưng phấn. Đỗ Nhược giờ chỉ còn biết khóc nức lên, mơ hồ xin tha thứ: “Tiên..Tiên sinh…Ngài tha …cho tôi..đi..”
Có tiếng bước chân ngày càng rõ dần. Đỗ Nhược toàn thân đều rất căng thẳng, bên dưới không tự chủ co rút mạnh hơn, khiến cho Mạnh tiên sinh không khỏi hít khí cùng rên rỉ thỏa mãn một hồi.
“Anh Dương, hợp đồng với tập đoàn Hòa Việt có chút vấn đề, rất nhiều chỗ sơ hở về mặt pháp lý.” Giọng nói của Lâm Li truyền tới, thân thể Đỗ Nhược càng run rẩy nhiều hơn.
“Cậu để cho Giang Nam tìm luật sư kiểu gì, sắp kí rồi mà còn chưa chuẩn bị hợp đồng cho tốt. Còn nữa, lần hợp tác này vô cùng quan trọng, có thể sẽ thành khách hàng độc quyền của công ty. Trong vòng một tháng, tôi muốn thấy bản hợp đồng này đã được ký kết thành công, được chứ?” Thanh âm Trần Vũ Dương vẫn như trước, mang theo khí tức làm người ta không thể kháng cự.
Đỗ Nhược không hiểu sao tự nhiên thấy có chút tủi thân, không biết tại sao, lại cảm thấy khổ sở, giống như ở trong mắt Trần Vũ Dương, cậu đều chưa từng xuất hiện. Hiện tại, chuyện gì qua cũng đã qua rồi, mọi chuyện lại giống như trước. Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy không quen. Chỉ có hai ngày mà lại làm cho cậu cảm giác toàn bộ đều đã khác trước.
“Bảo bối, em đang suy nghĩ cái gì, có phải là tôi vẫn chưa đủ sức, hử?” Mạnh tiên sinh cười lạnh nói, lập tức rời sang một bên.
Phía sau Đỗ Nhược co rút một cái, do dự nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu sợ hãi nhìn hai người kia sắp tới gần.
Mạnh tiên sinh nhân lúc cậu còn đang lơ đãng, dùng lực đẩy mạnh một cái vào sâu bên trong cơ thể cậu. Đỗ Nhược ngay lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, kinh động tới Lâm Li và Trần Vũ Dương. Thật sự là cậu không hề muốn hai người họ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này, hiện tại, cậu thật sự rất khó coi.
Lâm Li thoáng nhìn qua đã thấy khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Nhược, còn có hai mắt sưng đỏ. Hắn hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Trần Vũ Dương. Trần Vũ Dương cũng nhìn thấy Đỗ Nhược, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Lâm Li còn tưởng Trần Vũ Dương nếu chính mình không có chán ghét trước, thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho người ta động tới Đỗ Nhược. Nhưng lúc này đây, dường như không phải vậy. Lại nói tiếp, Trần Vũ Dương đúng là đang theo đuổi Đỗ Nhược, lần nào ra tay mặc dù rất ngoan hiểm, nhưng tới giờ Đỗ Nhược cũng chưa bị thương tổn chút nào. Nếu đây mà là Trần Vũ Dương trước kia, có lẽ hiện tại không biết Đỗ Nhược là đang sống hay đã chết rồi.
“Anh Dương, hết hứng thú nhanh đến vậy sao?” Lâm li trêu hỏi.
“Sai. Anh rất có hứng thú, nhưng luôn luôn cần mất đi hứng thú một ngày, cho nên không thể nào cứ nuông chiều cậu ta được.” Đỗ Nhược thực sự là một chú mèo nhỏ thích được cưng chiều mà dẫn đến kiêu ngạo cùng bướng bỉnh. Cưng chiều nhiều sẽ dẫn đến khuynh hướng ỷ lại, đến một ngày không còn hứng thú nữa thì phải làm thế nào với mèo nhỏ này bây giờ?
Lâm Li không hiểu nhìn Trần Vũ Dương. Liệu có thể nào chính anh Dương cũng đang không hiểu chính bản thân mình?
Làm gì có cái gọi là hứng thú mà lại không hứng thú một ngày chứ? Rõ ràng là thích mà lại cứ quyết định duy trì khoảng cách với nhau. Thật là một người quá mức bá đạo rồi, mọi chuyện, tất cả đều phải thuận theo ý muốn của anh ấy. Có lẽ Trần Vũ Dương sợ một ngày mình không còn hứng thú đối với Đỗ Nhược nữa, chính mình thì không nói làm gì, nhưng còn Đỗ Nhược, lại không muốn bỏ đi chút nào.
Đỗ Nhược rất đau. Phía sau, trước ngực, đều rất đau nhức. Cậu có chút buồn bực. Trần Vũ Dương thật sự là có nhìn thấy, là anh ta đã đi tới, cũng đã nhìn thấy mình bị hành hạ gần chết thế này. Vậy mà, vậy mà, một chút thương tiếc cũng không có sao?
Điện thoại của Đỗ Nhược vang lên. Là Đàm Mặc Ngọc gọi tới. Tâm trí Đỗ Nhược bị kéo về, gã họ Mạnh đã mau chóng mà quẳng điện thoại của cậu sang một bên. Đỗ Nhược biết, bây giờ chính là ‘chạy trời không khỏi nắng’ ( ý là mọi chuyện đã định rồi, không tránh được nữa), chỉ còn biết cầu nguyện Mạnh tiên sinh kia làm ơn thương xót cho cậu một chút mà buông tha đi. Thật sự là đau lắm rồi, không thể nào chịu nổi nữa.
“Không được rồi, cảnh sát.” Âm thanh bước chân tới gần dọa Đỗ Nhược muốn nhảy dựng. Đứng trước mặt là một người mặc cảnh phục, biểu tình không đổi nhìn hai người trên xe, cũng có chút không kiên nhẫn.
“Cảnh sát, có vấn đề gì sao? Đồng tính luyến ái là phạm pháp?” Mạnh tiên sinh khinh thường nói.
“Cậu ta đã từng phạm tội, nay lại tái phạm. Tôi muốn đưa cậu ta về đồn cảnh sát, vấn đề mại dâm.”
Đỗ Nhược lúc này quả thực nghĩ rằng thà ngồi trong nhà giam hai ngày còn hơn là ngồi đây tiếp tục chịu tra tấn thế này. Mạnh tiên sinh không cam lòng tháo dây trói ở cổ tay Đỗ Nhược, tùy ý để Đỗ Nhược run run mặc lại quần áo đã bị nhăn nhúm hết cả. Trên mặt quần áo có nhiều vết ố bẩn, nhưng mà Đỗ Nhược giờ không quan tâm, mau mau chóng chóng mà tháo chạy khỏi chiếc xe này.
Chân vừa chạm đất, Đỗ Nhược không chịu nổi mà ngã khụy xuống. Vị cảnh sát kia nhẹ nhàng cúi xuống bế cậu lên, chậm rãi nói: “Đỗ Nhược, cậu thật đúng là rắc rối.” Đỗ Nhược hít hít khí vài cái, lại khóc lên: “Phiêu Phiêu, em đau quá.”
“Anh nói rồi, đừng có gọi tôi là Phiêu Phiêu.” Tôn Phiêu Nhiên cau mày, nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của Đỗ Nhược dấu vết của năm ngón tay vẫn còn, mày không khỏi nhăn vào sâu hơn.
“Sao chứ? Tiểu Nhiên, dù sao anh cũng cứu em mà. Chết tiệt, cái gã họ Mạnh kia, lần sau mà để cho em nhìn thấy hắn thì ….!!!” Đỗ Nhược lải nhải một hồi. Tôn Phiêu Nhiên chịu không nổi nữa mà suýt nữa tiện tay quẳng luôn Đỗ Nhược xuống đất, chỉ còn biết đóng chặt lỗ tai không thèm nghe nữa.
“Tiểu Nhiên, anh có nghe em nói không đấy?”
“Đỗ Nhược, em câm miệng cho anh. Anh đây là đến dẫn em tới đồn cảnh sát đó, không phải cho em đi ăn cơm đâu. Nói năng cho đàng hoàng một chút!” Tôn Phiêu Nhiên rốt cục không chịu nổi nữa mà bạo phát.