Đọc truyện Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh – Chương 77: Thống khổ trong lòng
Nếu Đỗ Nhược ở nhà, cho dù có đang là giữa trưa hắn cũng sẽ cấp tốc phóng về nhà ăn cơm với cậu. Chỉ cần hắn không có ở nhà, Đỗ Nhược kiểu gì cũng sẽ gạt bỏ hết mấy đồ cậu không thích ăn đi.
Bữa trưa hôm nay Trần Vũ Dương không có về, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Cả buổi sáng, Đồ Liên vừa dỗ vừa dụ, cuối cùng cũng làm cho Đỗ Nhược buồn ngủ, nhưng giờ vừa mới tỉnh dậy, lại ngay lập tức muốn gọi điện thoại cho Trần Vũ Dương.
Đến giờ ăn cơm trưa, Trần Vũ Dương còn chưa có về, Đỗ Nhược không nói câu nào đi lên lầu, mặc cho Đồ Liên gõ cửa thế nào cũng không mở, cơm trưa cũng không buồn ăn.
Đến khi Đồ Liên tìm thấy chìa khóa mở cửa thì Đỗ Nhược đã ngủ rồi, đôi mắt cùng hai má hồng hồng, dường như đã khóc, thử chạm vào trán, nóng vô cùng.
Đồ Liên khẩn trương gọi điện thoại cho bác sỹ Hứa, gọi cho Trần Vũ Dương thì được thông báo là hắn đã đi họp rồi.
Nếu không phải là Trần Vũ Dương, phỏng chừng sẽ không có ai có thể trấn áp được Đỗ Nhược, cậu không chịu uống thuốc cũng như tiêm. Đứa trẻ được nuông chiều quá này chính là như vậy, tùy hứng nhưng lại rất yếu ớt.
Bác sỹ Hứa đến, kim tiêm còn chưa có chạm vào người, Đỗ Nhược đã tỉnh lại. Vừa nhìn thấy bác sỹ Hứa, thân thể cậu lại bắt đầu run lên. Bác sỹ Hứa không còn cách nào khác, phải kêu Đồ Liên giữ cậu lại, chân tay Đỗ Nhược không ngừng vùng vẫy trong không trung, mãi cuối cùng chuyện này cũng kết thúc.
Chỉ cần được tiêm tốt, đợi buổi tối tiên sinh trở về, tự khắc sẽ có cách bắt cậu phải uống thuốc. Đồ Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mỗi lần bị ốm, Đỗ Nhược đều như vậy, cậu sợ tiêm. Điều này cũng là có nguyên nhân, trước kia khi cai nghiện, mỗi ngày cũng phải như thế này, 3 lần tiêm, khi đó, thuốc tiêm vào người không giống như những loại thuốc phổ thông, luôn làm cho người ta cảm thấy đau đớn giống như chết đi sống lại.
Việc bị tiêm đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng Đỗ Nhược. Trần Vũ Dương phải mời bác sỹ tâm lí cho cậu, nhưng những lời cậu nói ra đều làm người ta không nỡ đào lên cái quá khứ thống khổ kia của cậu, mà Trần Vũ Dương lại càng không nỡ, bởi vậy cho nên đã buông không cho cậu chữa nữa.
Mỗi lần Đỗ Nhược tiêm, người đau khổ còn có cả Trần Vũ dương, Đỗ Nhược khó chịu, Trần Vũ Dương cũng như có thể cảm nhận được những khó chịu đau đớn tưởng như chính hắn là người phải chịu đựng. Cũng lâu rồi, nhưng hắn lại không nỡ, mà cậu vẫn luôn như vậy, ngay cả chuyện uống thuốc cũng thế.
Trước kia, khi Đỗ Nhược không chịu uống thuốc, Trần Vũ Dương liền ép cậu há miệng trút vào. Làm vậy được mấy lần, Đỗ Nhược liền không dám nữa. Sau lần đó, mặc cho hắn có dụ dỗ thế nào, chỉ cần hắn vừa lại gần, cậu liền đấm đá bát nháo liền. Từ sau khi trở về từ Thượng Hải, tính tình cậu thay đổi rất nhiều, giả dụ nếu là trước kia, cậu tuyệt đối sẽ không dám động thủ với hắn, nhưng giờ có lẽ do biết rõ Trần Vũ Dương sẽ dung túng cho mình, cho nên càng ngày cậu càng lớn mật.
Trần Vũ Dương họp xong đã là ba giờ chiều, thư kí nói cho hắn biết giữa buổi họp có điện thoại từ nhà gọi tới công ty. Vừa nghe xong, hắn liền khẩn trương gọi lại về nhà.
Người nghe điện thoại là Đồ Liên, y nói cho hắn biết Đỗ Nhược bị bệnh.
Trần Vũ Dương hơi căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Đã tiêm chưa?”
“Đã tiêm rồi, cậu ấy đi ngủ rồi, nhưng còn chưa có uống thuốc.”
“Khóc?”
“Có, khóc nhiều lắm, bao nhiêu người phải đè cậu ấy lại.”
Đồ Liên vừa nói xong, Trần Vũ Dương liền cúp điện thoại. Hắn xoay người nói với thư kí: “Tôi về trước, có chuyện gì quan trọng cứ gọi cho tôi, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi.”
Lúc hắn về nhà, Đỗ Nhược vẫn còn đang ngủ, trên người là một tầng mồ hôi mỏng, Đồ Liên đang lau qua cho cậu. Thấy Trần Vũ Dương vào, y liền đưa khăn mặt cho hắn: “Người cậu ấy giờ rất nóng, hình như còn rất nhức đầu nữa.”
“Không phải đã tiêm rồi sao?”
“Thân thể cậu ấy như thế nào không phải ngài không biết, sao có thể chỉ tiêm là xong được.” Ngữ điệu câu nói của Đồ LIên có hơi bất mãn, y biết trong lòng tiên sinh phải chịu nhiều khổ sở, lại rất đau lòng cho Đỗ Nhược. Đỗ Nhược không muốn, Trần Vũ Dương lại phải thuận theo mà lăn qua lăn lại cùng (ý là phải tùy cơ ứng phó với Nhược) , kết quả người đau lòng hơn lại là chính hắn.
“Cậu đi đón Mộ tư đi, để tôi chăm sóc em ấy. Thật sự nếu không được thì sẽ truyền nước cho em ấy, dù sao tôi cũng về rồi. Nhược Nhược sẽ không dám rút kim ra đâu.” Trần Vũ Dương nói xong, cởi bỏ quần áo của Đỗ Nhược, thành thạo lau mồ hôi cho cậu. Đầu ngón tay chạm vào thân nhiệt nóng bỏng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Đỗ Nhược thức dậy, nhưng không có mở mắt ra, cậu biết Trần Vũ Dương đang ôm cậu. Cậu chính là không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng đúng lúc bác sỹ Hứa mang thuốc vào, Đỗ Nhược không thể không mở mắt.
Lần này, không ai đè cậu lại, Đỗ Nhược dù toàn thân có run rẩy nhưng không có phản kháng hay vùng vẫy gì cả. Trần Vũ Dương chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cậu cũng không dám giống như lúc trưa nháo nhào lên nữa.
Bởi nếu không như vậy, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp dẫn cậu đến bệnh viện, thậm chí uy hiếp cậu, bỏ mặc cậu một mình ở đó.
Việc này không phải Trần Vũ Dương chưa từng làm qua. Mang Đỗ Nhược tới bệnh viện, cho một đám người giữ cậu lại để tiêm, Trần Vũ Dương hắn lại một mình rời đi, không thèm nhìn cậu. Tối hôm đó, Đỗ Nhược bị vứt ở bệnh viện, cả đêm đều sợ hãi núp ở trong mền, tất cả các phòng bệnh ở đây dường như chỉ còn một mình cậu, an tĩnh đến đáng sợ, làm cho người ta có cảm giác không thở nổi. Ngày hôm sau, Đỗ Nhược lại tiếp tục phát sốt đến mơ hồ, thần trí không thanh tỉnh. Trần Vũ Dương đứng ở trước giường của cậu hỏi: “Em muốn ở nhà tiêm, hay là đến bệnh viện nằm? Nhiều người ở đây, ai cũng có thể giữ em được, mỗi ngày sẽ đều tiêm thuốc cho em.” Đỗ Nhược dù là không có thanh tỉnh lắm, nhưng vẫn tự biết là bản thân muốn cùng trở về với Trần Vũ Dương. (very gúttt :3: )
Tối hôm đó, cả đêm Trần Vũ Dương cũng không ngủ. Hắn đứng ở ngoài phòng bệnh, nghe thấy Đỗ Nhược khóc ngủ thiếp đi, vừa tỉnh lại lại khóc. Cả đêm cứ khóc qua khóc lại như vậy. Trần Vũ Dương cực kỳ đau lòng, trái tim hắn dường như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp nghẹn lại, hắn thật sự sợ mình không đủ kiên nhẫn sẽ chạy vào, nhưng từ trước đến giờ khả năng tự khống chế của hắn đều hơn người. Từ đó về sau, chỉ cần có mặt Trần Vũ Dương ở đó, Đỗ Nhược mặc kệ bản thân có chán ghét đến mức nào, dù có khóc lóc, cũng không dám vùng vẫy gì nữa.
Đỗ Nhược hoảng sợ nhìn bác sĩ Hứa lấy ra một ống kim tiêm lớn, Trần Vũ Dương nhanh chóng che mắt cậu lại: “Nhược Nhược ngoan, đừng nhìn.”
“Em không muốn tiêm…”
“Nói lại lần nữa xem?” Trần Vũ Dương thản nhiên nói, đồng thời có thể thấy được sự kinh sợ của Đỗ Nhược, cậu ngoan ngoãn tự mình đưa tay ra, để cho kim tiêm kia truyền chất lỏng kia vào người.
Đau đớn quen thuộc lại đến, kỳ thật trên cánh tay Đỗ Nhược không có cảm giác gì, có đau, cả người cũng đau, nhưng loại đau này là từ lòng sợ hãi của cậu phát ra, làm cho thân thể cậu không ngừng run rẩy.
Trần Vũ Dương càng thêm dùng sức ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu dỗ dành: “Nhược Nhược ngoan, không sao, qua cả rồi.”
“Đau… Trần Vũ Dương… Trần Vũ Dương…” Đỗ Nhược luôn như vậy, những khi không chịu nổi liền liên tiếp lặp lại tên của Trần Vũ Dương, thói quen này là do khi ở Mexico mà thành.
Cái giường lớn đó, là để trói chặt Đỗ Nhược luôn vùng vẫy, những đợt lên cơn nghiện từng đợt, từng đợt lại phát tác, sau đó sẽ được tiêm vào người thuốc kháng cơn nghiện. Khi đó, cậu có cảm giác như mình không sống nổi nữa, đau đớn vô cùng, liên tục kêu tên Trần Vũ Dương, có khi còn gọi nguyên cả một đêm. (T_____________T nghĩ lại thấy buồn hà – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -( )
Mà tất cả những điều này, đều được truyền qua từ camera cho Trần Vũ dương.
Hắn sao không biết Nhược Nhược của hắn đã trải qua những gì. Mỗi khi Đỗ Nhược kêu tên hắn, hắn luôn có thể cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.
Thống khổ của con người luôn cất giữ ở chỗ sâu tối nhất trong lòng, nhưng khi phát ra ngoài nhất định sẽ làm cho mọi người hoảng sợ đến giật mình, sau đó nhao nhao chỉ trích, thống khổ đã đến. Thật sự là vì sao nó lại xuất hiện? Vì sao nó lại đến? Là ai đã tạo ra cái loại đau đớn này?
Thật sự là… Đỗ Nhược chậm rãi mở mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Vũ Dương. Mặc dù.. cậu luôn phải vùng vẫy trong đau đớn, trong lòng cậu luôn cảm nhận được luồng khí hạnh phúc. Vào những lúc cậu đang đau đớn nhất, có thể cho cậu dũng khí, chỉ có một người là Trần Vũ Dương, cho nên cậu luôn kêu lớn tên hắn. Vì sau khi thống khổ qua đi, hắn sẽ là người mang đến cho cậu hạnh phúc không ai có thể khước từ được.
“Trần Vũ Dương… Hôm nay em sai rồi.”
“Ừ?”
“Chờ khi nào em khỏi bệnh, sẽ đi làm ngay, thật ra, em cũng rất thích ở đó.”
“Ngoan, đi ngủ trước đi.”
“Em còn chưa nói xong mà.”
“Những gì em muốn nói, trong lòng em nghĩ gì, sao anh có thể không hiểu chứ.” Trần Vũ Dương áp đầu cậu vào trước ngực. Nhược Nhược, vì sao không chịu đến công ty, cũng chỉ là do giận hắn không giúp cậu. Sao hắn lại có thể không biết chứ. Đúng là Nhược Nhược, nếu một ngày anh trở thành một người bình thường, không còn có thể nuông chiều em như vậy, thì anh phải làm gì bây giờ? Như vậy đi, không cần phải nghĩ đến cái này nữa. Cả đời này, anh sẽ không cho phép mình trở nên yếu đuối, bằng không sao có thể chăm sóc cả đời cho em được. Cứ như vậy có được không, ủy khuất sẽ khóc, muốn cười liền cười, không có người trong lòng, mà nếu có, anh sẽ làm cho người đó biến mất luôn.. Nhược Nhược của anh… Nhược Nhược của anh…