Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 5: Trời yên biển lặng


Đọc truyện Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh – Chương 5: Trời yên biển lặng

Đỗ Nhược đi mệt, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đầu gối. Lấy điện thoại từ trong túi áo ra khởi động máy, do dự thật lâu, cuối cùng cậu vẫn quyết định gọi cho Đàm Mặc Ngọc: “Anh Mặc Ngọc, anh đang ở đâu?”

Hơi thở Đàm Mặc Ngọc có chút hỗn loạn, hơi hơi thở gấp, Đỗ Nhược hiểu ra, không cần đoán cũng biết anh ấy hiện đang làm cái gì.

Đàm Mặc Ngọc nói: “Anh đang ở chỗ Phù Vũ. Đêm nay em không ra ngoài sao?”

Trong lòng Đỗ Nhược có chút chua xót. Cậu dụi dụi mũi, ậm ừ một tiếng, sau đó nói: “Em không sao, cúp đây.”

Đàm Mặc Ngọc ừ một tiếng, thanh âm Phù Vũ truyền tới: “Điện thoại của Đỗ Nhược à? Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?” Phù Vũ đã gặp qua Đỗ Nhược vài lần, không có chán ghét, mà ngược lại, cậu bé này thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, làm người khác rất yêu mến.

“Không có việc gì.” Đàm Mặc Ngọc nói xong, liền đem điện thoại cất đi.

Cầm điện thoại trong tay, Đỗ Nhược có chút mờ mịt nhìn về phía mấy đốm sáng nho nhỏ của những căn nhà cách đó không xa. Nơi này thực sự rất yên bình, chỉ là có chút cô quạnh mà thôi.

Trần Vũ Dương lái xe tới bên cạnh Đỗ Nhược, nhìn hốc mắt hơi sưng đỏ của cậu, nói: “Lên xe đi. Đi lâu như vậy không thấy mỏi chân sao?”

Đỗ Nhược chẹp miệng một cái: “Tôi sẽ mau đến nơi thôi.” Bây giờ mà cùng Trần Vũ Dương trở về, thì đây thực sự sẽ là tự mình lao đầu vào hố lửa. Phía trước cách đó không xa, có lẽ còn có thể gọi xe. Vì thế, cậu mới không muốn trở lại.

“Bảo bối, tôi phát hiện ra em đến bây giờ vẫn còn không rõ tình hình. Tôi không phải là đang trưng cầu ý kiến của em, mà là đang nói cho em biết mình nên làm gì.” Trần Vũ Dương lộ ra vẻ mặt tươi cười thản nhiên, mi mắt khẽ chớp, không rõ suy nghĩ của hắn như thế nào.


Đỗ Nhược toàn thân cứng ngắc, phía sau thoảng đến cơn gió lạnh. Cậu cảm thấy có chút phát run. Vì cớ gì mà cậu lại bị Trần Vũ Dương nhìn trúng như thế? Đỗ Nhược có chút khó hiểu, càng nghĩ càng thấy như mình đang rước họa vào thân.

Lại trở về biệt thự, Đỗ Nhược nhớ tới tra tấn đêm qua, trong lòng không khỏi sợ hãi, khiếp đảm nhìn về phía Trần Vũ Dương, bày ra bộ dạng dè dặt, ngoan ngoãn, khiến cho Trần Vũ Dương vô cùng hài lòng.

“Lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm.” Trần Vũ Dương nói, ngữ điệu rất tự nhiên, cảm giác giống như những người chung sống với nhau đã lâu.

Nhưng Đỗ Nhược toàn thân đều không được tự nhiên. Cậu cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên rối loạn hết cả, chả hiểu tại sao lại bị người khác nắm trong tay mà điều khiển. Trong đầu cậu lại bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn phản kháng.

“Tối hôm nay, tôi cũng không thể ngủ ở chỗ khác?” Đỗ Nhược hỏi, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Vũ Dương. Cảm giác áp bách từ hắn khiến cậu nói không ra lời.

Ngày thường nhanh mồm nhanh miệng đến đâu thì giờ chúng lại hoàn toàn bỏ cậu mà chạy biến.

“Không thể. Mau đi lên đi.” Trần Vũ Dương khẽ nhíu mày. Hắn phát hiện Đỗ Nhược đúng là một đứa trẻ không biết nghe lời, không chịu ghi nhớ bài học, thoáng nói lời nhẹ nhàng một cái là lại bắt đầu có chút hư hư rồi.

Đỗ Nhược không cam lòng đi lên tầng, vụng trộm le lưỡi với Trần Vũ Dương. Cậu cũng chỉ dám le ra một chút rồi nhanh chóng rụt lại, sợ Trần Vũ Dương sẽ phát hiện.

Vừa mở cửa ra, một cái gì đó trắng trắng đang phi tới gần cậu. Đỗ Nhược mơ hồ nhìn theo hướng vật trắng trắng đang bay này. Thì ra là một cậu nhóc đang lục lọi đồ.


Sau đó, cậu ngồi xổm xuống vỗ đầu thằng bé: “Này, nhóc là kẻ trộm sao? Có cái gì quý giá thì mau lấy hết rồi đi đi.”

Trần Mộ Tư ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đỗ Nhược, hai mắt liền sáng lên, có chút xem thường nhìn cậu: “Xì, anh mới là kẻ trộm ấy.”

Đỗ Nhược chỉ vào mũi mình: “Nhóc thấy anh giống sao?”

Trần Mộ Tư đứng lên, ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược cũng không cao mấy, vẻ mặt khinh thường nói: “Anh không giống sao?”

Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy mình lâm vào một vấn đề rất là thâm ảo, mấu chốt là, chúng ta không nên cùng tranh luận với một đứa nhóc thoạt nhìn chỉ khoảng 7,8 tuổi này.

“Này, chắc anh là tình nhân của cha tôi phải không? Thật là, cũng phải biết chú ý một chút, lại còn để cho đàn ông thượng.”

Trần Mộ Tư tao nhã vỗ vỗ bụi vô hình trên người (ẻm giả vờ :3), thản nhiên đi tới bàn bên cạnh, phân phó cho Đỗ Nhược: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, tôi muốn thay quần áo, lấy cái áo sơ mi màu đen trong tủ mang ra đây cho tôi.”

Đỗ Nhược khó tin nhìn thằng bé, có chút nghi hoặc: “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Mộ Tư thản nhiên liếc mắt một cái: “Ba tháng nữa là tròn sáu tuổi.”


Đỗ Nhược sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn thằng bé. Trần Mộ Tư đi tới, kiễng kiễng mũi chân, đưa tay quơ quơ ở trước mặt cậu, hỏi: “Này, anh không sao chứ?”

Đỗ Nhược cổ có chú cứng nhắc cúi đầu, nhìn nó một lúc lâu, vươn tay nhéo nhéo hai má, lẩm bẩm: “Xuyên qua, đến đi.” (chắc bạn thụ đang đọc thần chú :v)

“Anh làm trò gì, mau buông.” Trần Mộ Tư giơ tay xoa xoa hai má hơi đau đau, trừng mắt nhìn Đỗ Nhược, thế này mới lộ ra vài phần tính cách trẻ con.

Đỗ Nhược nở nụ cười: “Quả thật là một tiểu quỷ, ra vẻ người lớn như vậy để làm gì. Em không cần bắt trước cha, làm ra cái bộ dạng ‘tựa tiếu phi tiếu’ (như cười như không, kiểu thần bí, nguy hiểm), nhìn rõ là đáng ghét.”

Lần này đổi lại là Trần Mộ Tư mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn cậu: “Anh??? Thảm rồi.”

“Hả?” Đỗ Nhược khó hiểu nhìn thằng bé hỏi: “Sao vậy?”

Theo ánh mắt Trần Mộ Tư, Đỗ Nhược rốt cuộc cũng nhìn thấy người đàn ông đang ‘tựa tiếu phi tiếu’ mà mình vừa nói ở trên, Trần Vũ Dương.

“Nói chuyện xong rồi sao? Xong rồi thì mau xuống ăn cơm.” Trần Vũ Dương nói xong câu đó liền đi xuống tầng. Trần Mộ Tư lấy khuỷu tay huých huých Đỗ Nhược: “Ngày mai không biết còn có thể thấy anh không nhỉ?”

Đỗ Nhược nghiêng đầu sang, mịt mù nhìn thằng bé: “Nhóc nói thế nghĩa là sao?”

Trần Mộ Tư lắc đầu tự than thở: “Nhìn thế nào mà lại trúng một người ngốc nghếch thế không biết?”


Đỗ Nhược sửng sốt một lúc lâu, cẩn thận suy nghĩ lại ý tứ trong lời nói của Trần Mộ Tư, đột nhiên hiểu ra.

Cậu trưng ra khuôn mặt tà ác, âm hiểm nở nụ cười: “Đánh không lại cha nhóc, không có nghĩa là có thể buông tha cho tiểu quỷ nhà ngươi. Ngay cả nhóc mà cũng dám bắt nạt anh? Dựa vào cái gì chứ? Anh đây mới cần cho cậu em biết thế nào là ngày mai không có mặt trời, bao nhiêu ủy khuất anh đây phải chịu đựng từ hai cha con các người, anh đều ghi nhớ rõ, vô cùng rõ.”

Các người, một đám Trần gia đều muốn ức hiếp tôi, nói chung là phải trả thù từng cá nhân mới hả dạ.

Đỗ Nhược cười đến vô cùng đắc ý, từng bước một lại gần Trần Mộ Tư. Trần Mộ Tư lại lui về phía sau một bước, có chút sợ: “Này???Anh muốn làm gì?”

“Nói xem anh muốn làm gì?” Đỗ Nhược giơ hai bàn tay lên, hơi khum khum, giống như con mèo đang giương móng vuốt.

Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng bắt đầu vang lên tiếng ồn đại loại như bùm bùm chát chát. Trần Vũ Dương vẻ mặt âm trầm nhìn về phía đồng hồ báo thức, đã quá một phút. Hắn hướng về phía quản gia Đồ Liên phân phó: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Vì thế, Trần Vũ Dương một mình một người ăn xong bữa tối, yên lặng nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đồ vật nặng rơi xuống từ trên lầu truyền tới.

Đồ Liên cũng có chút lo lắng nhìn lên lầu, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, cứ để bọn họ như vậy liệu có ổn không?”

Trần Vũ Dương lấy khăn lau miệng, uống một ngụm trà, rồi mới lên tiếng: “Ừm, không có gì không tốt, bằng không dạy dỗ cũng không ăn thua gì.” Quản gia ngày càng lo lắng.

Nếu Trần Vũ Dương đã ra tay dạy bảo, thì chính là vi phạm lần đầu tiên chắc chắn sẽ không dám tái phạm lần thứ hai. Tối hôm qua người thanh niên tên Đỗ Nhược kia đã kêu khóc cả đêm, hôm nay lại…

Đồ Liên có chút suy tư không biết có nên qua bên ‘Bóng Đêm’ chào hỏi qua trước một chút, âu cũng là để Bạch Thiếu Hiền có thể chuẩn bị tinh thần một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.