Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 31: Phá hủy


Đọc truyện Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh – Chương 31: Phá hủy

A Nam nhìn Ceres, thế này thì thực sự phiền phức rồi. Trần Vũ Dương, A Nam đã từng gặp qua, hơn nữa cũng đã từng sống chung với hắn một thời gian.

Người đàn ông kia, xuống tay quá ác, chưa từng lưu tình, ngay cả cha mình còn phải nhượng bộ vài phần. Hơn nữa hắn còn là chồng trước của Chu Tiểu Duẫn. Nay Ceres còn làm Trần Mộ Tư bị thương, xem ra lần này Ceres có chín cái mạng cũng không đủ chết. Nhưng,anh ấy là người của cậu, ai cũng không được đụng tới. Hai mắt A Nam trùng xuống.

“Ceres là người của tôi, cô sao dám động đến anh ấy…” A Nam cười lạnh một tiếng: “Tôi ít nhất vẫn là con ruột của cha.”

A Nam nhỏ hơn Đỗ Nhược hai tuổi, nhưng bên trong không hề giống như tuổi thực chút nào, vô cùng nhẫn tâm. Cậu ta dù sao cũng là con trai của Chu Nhan Minh, không thể coi thường được. Muốn hỏi xem A Nam có thể dịu ngoan một lúc nào, chỉ sợ có lẽ là lúc ở trong lòng Ceres, mới là dáng vẻ dịu ngoan nhất.

Ceres cũng ngây ngẩn cả người, gã không nghĩ tới một Đỗ Nhược nho nhỏ lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy. Sớm biết rằng người Trung Quốc không dễ chọc như vậy, gã đã không dám dây vào làm gì.

Ceres nhìn A Nam, gã biết mình lần này tránh không khỏi , chọc tới Chu Tiểu Duẫn, đây mới là chuyện kinh khủng nhất. Chu Nhan Minh có thể dễ dàng tha thứ cho A Nam, làm cho Chu Tiểu Duẫn phải chịu ủy khuất, nhưng đó là bởi vì dòng máu đang chảy trong người A Nam là máu của hắn, nhưng còn mình… Xem ra là tránh không khỏi rồi.

Ceres cầm lấy súng, tự nã một phát súng lên bả vai mình, quỳ trên mặt đất: “Chị Duẫn, em sai rồi.”

Chu Tiểu Duẫn nhìn vết thương của gã, vươn ngón trỏ thon dài ấn xuống, làm cho Ceres nhất thời kêu lên đau đớn, nhưng cũng không dám làm gì.


A Nam đau lòng, muốn đi tới bên cạnh Ceres, nhưng lại bị hai người phía sau chặn lại: “Thiếu gia, Ceres phạm vào đại sự, tự nhiên sẽ muốn bị trừng phạt.”

“Tiểu Bạch, buông A Nam ra, đưa khẩu súng cho nó.” Chu Tiểu Duẫn cười cười.

A Nam nhìn người phụ nữ đang nở nụ cười trước mặt này, đột nhiên cảm giác cả người bỗng phát run, lạnh toát, nhịn không được run rẩy đứng lên: “Cô muốn thế nào, cha tôi sẽ quay về đây sớm thôi. Nếu cô dám làm gì, cha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.”

Chu Tiểu Duẫn khinh thường hừ một tiếng: “Tôi không có ý định làm gì cả, người của cậu, dựa vào cái gì mà tôi phải giáo huấn hắn giúp cậu.” Nói xong, cô quăng súng lục xuống đất: “Tiểu Bạch, che mắt thiếu gia A Nam lại.”

Nói xong, cô còn dùng chân đá đá Ceres: “Quỳ tốt lắm.” Sau đó nói với A Nam: “Súng này chỉ có một viên đạn, cho cậu một lần cơ hội, nếu không bắn trúng, là do trình độ của cậu không tốt, Ceres thì sẽ để tôi giải quyết. Nếu bắn trúng không chết, tạm tha cho Ceres một mạng, nếu đã phải chết rồi, vậy thì không còn cách nào nữa.”

A Nam đẩy ra Tiểu Bạch ra, ngẩng đầu lên: “Tôi sao phải nghe lời cô chứ?.”

“Tại sao à?” Chu Tiểu Duẫn nở nụ cười, cầm lấy khẩu súng, bắn lên bả vai bên kia của Ceres, cao giọng nói: “Chỉ bằng cái này.”

A Nam cắn chặt răng, không có biện pháp, xem ra người đàn bà này là thực sự quyết tâm rồi. Cho tới nay, là do cậu đã đánh giá thấp người này: “Xem như cô lợi hại, tôi sẽ không bỏ qua cô đâu.” Nói xong, còn hung hăng trợn mắt nhìn Chu Tiểu Duẫn và chàng trai bên cạnh cô đang ôm lấy Đỗ Nhược.


Chu Tiểu tát một cái: “Đây là để cho cậu nhớ kỹ, khi là người yếu thế thì không có tư cách tư cách đùa giỡn ở đây.”

Đầu A Nam nghiêng sang một bên, nhổ một bãi nước miếng, miệng đầy máu. Đỗ Nhược không khỏi co rúm lại một chút, thầm nghĩ, cô gái này xuống tay thật dã man.

Hốc mắt A Nam đều đã đỏ cả lên, dù sao cũng chỉ có mười bảy tuổi, tuổi nhỏ như vậy rốt cuộc cũng là không đấu lại được Chu Tiêu Duẫn.

A Nam bị băng vải màu đen che kín mắt. Tay cầm súng của cậu đang run run, cậu không biết Ceres đang ở đâu, lại chỉ có một cơ hội… Chỉ có lúc này đây, A Nam rốt cục nhịn không được khóc lên.

Ceres và cậu cùng nhau lớn lên, mà cậu cũng biết, Ceres không phải là người tốt, nhưng từ trước tới giờ cũng chỉ có Ceres là có thể chơi cùng cậu. Anh ấy biết mình kiêu căng, biết mình đôi khi không thể nói lý cùng được, nhưng cậu không còn cách nào khác. Cậu không khống chế được tính tình của mình, từ nhỏ đến lớn, người khác luôn phải thuận theo cậu, đã là một thói quen rồi.

“Ceres, anh có yêu em không?” A Nam đột nhiên lên tiếng hỏi.

Ceres mau chóng trả lời: “Tất nhiên.”

A Nam có chút ảm đạm, nếu quả thật là yêu, vì sao anh lúc nào cũng lăng nhăng như thế, nhưng: “Ceres…Nếu anh không chết, em với anh sẽ cùng rời đi nhé.” Nói xong, A Nam bóp cò.


“Đoàng” một tiếng, Đỗ Nhược nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn là nghe được tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn có tiếng thét chói tai của A Nam.

Khi tỉnh lại, Đỗ Nhược đã ở trong bệnh viện. Cậu bắt đầu có chút run rẩy, ở đây không có ai, cơn sợ hãi bắt đầu từ từ tràn ngập tâm trí. Đỗ Nhược dùng sức kéo lấy chăn trên người, tay phải che lấy ngực, giãy giụa muốn ngồi dậy. Đừng tới bệnh viện, không nên vào…

Chứng sợ hãi bệnh viện của Đỗ Nhược vẫn không có biến mất, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt. Loại cảm giác này làm cho hô hấp của cậu có chút khó khăn, cả người vô cùng choáng váng nặng nề.

Chân vừa chạm đất, Đỗ Nhược liền quỵ ngã xuống đất. Chỗ xương sườn mấy ngày liền không được chăm sóc tốt lắm. Mà những vết thương mới lại không ngừng xuất hiện, làm cho Đỗ Nhược đã suy yếu đến không chịu nổi nữa rồi. Vừa nghĩ như thế, Đỗ Nhược mới phát hiện mình đã rời khỏi Trần Vũ Dương những nửa tháng.

Tiếng bước chân truyền đến, hẳn là có mấy người đang đi tới đây.

Cửa được mở ra, một người mặc áo blu trắng mau chóng đi tới. Anh ta đặt Đỗ Nhược lên giường, sau đó dùng tiếng Tây Ban Nha nói câu gì đó, mấy người đàn ông phía ngoài liền vọt vào, ngăn Đỗ Nhược lại.

Đỗ Nhược cả kinh, chân tay luống cuống, đây là muốn làm cái gì?

“Tao sẽ không bỏ qua cho mày cùng con tiện nhận kia đâu.” A Nam đi tới, hai mắt xinh đẹp còn có chút sưng đỏ. Cậu ta đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Nhược: “Ceres không chết, thế nào, thất vọng sao?”

Trên mặt A Nam có vết thương, thoạt nhìn không giống như là do cái tát của Chu Tiểu Duẫn gây nên.


A Nam bị Đỗ Nhược nhìn có chút căm tức, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải do mày cùng người đàn bà kia, cha tao đời này đều sẽ không bao giờ đánh tao.”

Trong lòng Đỗ Nhược ủy khuất vô cùng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cậu vẫn luôn là người bị hại, sao lại có cả cậu ở đây chứ,xui xẻo vì sao lại muốn dừng lại ở trên người cậu mãi thế, rõ ràng, cậu sợ đau như vậy, thể mà đủ loại tra tấn vẫn là rơi vào trên người cậu. Thực sự…là tại sao chứ?

“Mày có biết có biết đây là cái gì không?” A Nam thay đổi sắc mặt,như cười như không, nhìn Đỗ Nhược, hỏi.

“Heroin!” Nhìn thấy thứ này,giọng nói của Đỗ Nhược có chút run run .Cậu biết cái này, là do quy định của “Bóng đêm”, không được phép có vật này, lại càng không được buôn bán trao đổi gì với khách.

Nhưng Đỗ Nhược cũng đã từng thấy qua, nhưng mà phần lớn đều có chút màu vàng, hoặc là màu ngả vàng, độ tinh khiết cũng không cao.

“Biết là tốt rồi, heroin trên tay tao, độ tinh khiết đạt tới 99%, Đỗ Nhược, tao không sẽ giết mày, tao sẽ để cho mày một con đường sống, sống thật khỏe.” Nói xong, người đàn ông mặc áo bác sỹ bên cạnh A Nam chậm rãi lấy ra kim tiêm, sau đó tới gần Đỗ Nhược.

“Không cần, A Nam, không cần… Tôi van cậu…đừng mà…” Nếu thật sự bị cái kia cắm vào người, thì mọi chuyện sẽ rất kinh khủng đó. Trần Vũ Dương, Trần Vũ Dương, anh đang ở đâu, tôi sẽ thật sự nghe lời mà, về sau sẽ không phạm sai làm nào nữa, cứu, cứu tôi với, van cầu các người bỏ qua cho tôi lần này đi…

“Làm đi.” A Nam ra lệnh.

Ngay lập tức, Đỗ Nhược liền cảm thấy cổ tay mình vô cùng đau đớn, giống như là bị ai đó vặn gãy vậy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.