Bạn đang đọc Bảo Bối ! Em Chọn Ai ?: Chương 15 : Đáng Sợ
CHƯƠNG 15
~ Đã 2 ngày kể từ ngày nó đã phải ờ biệt thự nhà Thế Vũ
~ Trong hai ngày đó , nó chẳng ăn gì , đêm nào hắn cũng ở phòng nó cho đến sáng , sức khỏe càng yếu nên trông nó càng xanh xao .
~ Tại Dương gia ~
_Dương Y Thần , nói cho ba biết , tại sao con lại muốn đính hôn với con gái nuôi của Hoàng gia chứ ? Trong khi đó , ba đã chuẩn bị cho con mọi thứ . Nhưng con lại phá hỏng tất cả , nói cho ba biết Y Thần ! _Giọng ông hết sức nhẹ nhàng nhưng nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc , ánh mắt nghiêm nghị nhìn Y Thần .
_Ba , con không yêu cô ta ! _ Anh đứng bật dậy , nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ lo sợ trước ông .
_Y Thần , sao anh lại không yêu em ? _Giọng nói dịu dàng cất lên , bàn tay thon dài ôm lấy eo anh . Y Thần cau mày , đẩy cô ra .
_Bình Bình , tôi xin lỗi , nhưng tôi không yêu cô ! _ Y Thần khảng khái nhìn vào mắt cô gái đứng trước mặt .
_Em có điểm gì không tốt chứ Y Thần ? _ Bình Bình giữ chặt lấy bàn tay anh , ánh mắt van nài , đôi môi căng mọng mím lại .
Ba Y Thần lặng lẽ quan sát nét mặt con trai mình , ánh mắt anh rất cương quyết , xem ra lần này ông phải ra tay rồi . Ông đứng dậy , vỗ vai Y Thần :
_Lần này , ba sẽ đi xem cô gái đó . Ba hi vọng con không nhìn lầm người . Dù sao , ba vẫn hi vọng con sẽ đồng ý kết hôn với Bình Bình .
Y Thần cố giấu nỗi vui mừng . Anh siết chặt bàn tay ba mình :
_Ba ! Ba sẽ không thất vọng đâu !
Ông gật đầu , đi khỏi , lòng thở dài , xem ra lần này ông không đi là không được .
Bình Bình gục người xuống như cầu xin Y Thần , cô biết nếu như thất bại lần này cô sẽ mất người mình yêu mãi mãi . Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô . Anh mủi lòng , dù sao quan hệ giữa Dương gia và Lâm gia cũng khá tốt , anh miễn cưỡng đỡ cô đứng dậy .
_Bình Bình ! Tôi xin lỗi …
Y Thần bước ra khỏi phòng , nét mặt anh cực vui vẻ , trong khi đó , Bình Bình lại đau khổ .
_ Y Thần …… !! Tại sao chứ ? Hức ! Hức ! Tại sao ? _ Cô đấm vào ngực mình .
Trái tim Bình Bình tan ra từng mảnh , nhưng chỉ một câu xin lỗi của Y Thần có thể làm cho cô ngừng yêu anh ư ? Không bao giờ , suốt đời , trọn kiếp này cô sẽ vẫn chờ anh quay lại . Chờ anh tự nguyện nói yêu cô .
—————————————————
– Tại căn biệt thự của anh em Âu gia ~
_Anh hai , Bảo Bối .. Bảo Bối mất tích rồi ? _ Dĩ Thiên hốt hoảng chạy đến chỗ Dĩ Ngôn , cậu thật sự rất lo lắng nhưng Dĩ Ngôn thì vẫn ung dung đếm tiền .
_Kệ cô ta !
_Nhưng em thấy chiếc nhẫn bạc này ! _ Cậu đưa cho anh mình xem một chiếc nhẫn bằng bạc , đính kim cương rất đẹp . Có dòng chữ nhỏ bên dưới Vũ .
Dĩ Ngôn nhíu mày lại , ánh mắt cực kì đáng sợ khiến cậu lùi lại một bước , chiếc nhẫn này , không lẽ ….
” Thế Vũ ?!? Là hắn ? Hắn có mặt ở bệnh viện này để làm gì chứ ?
” Dĩ Ngôn ”
_Dĩ Thiên ! Em nhặt được chiếc nhẫn này ở đâu ? _Dĩ Ngôn gắt , lúc này anh đang thật sự tức giận . Bàn tay gân xanh nổi lên .
_Phòng ..phòng Bảo Bối ! _Dĩ Thiên ấp úng , thốt không nên lời .
_Khốn kiếp ! Dĩ Thiên , em mau lấy xe , chúng ta sẽ đến nhà của tên chó Thế Vũ !
——————————
Trong xe , không khí khá căng thẳng , không ai nói lời nào , Dĩ Ngôn cứ nắm chặt lấy chiếc nhẫn , khuôn mặt dần dần mất kiên nhẫn .
_Dĩ Ngôn , anh sao thế ?
Không có tiếng trả lời .
” Két ! ”
Chiếc xe hơi dừng trước cổng căn biệt thự xa hoa của Thế Vũ .
_Đến rồi à ? _ Thế Vũ nở nụ cười lịch lãm , tư thế đứng dựa tường hoàn hảo . Có vẻ như hắn đã biết sớm từ trước .
_Bảo Bối đâu ?
_Cừu non đã bị tôi ăn rồi ~ Cậu đến muộn _ Thế Vũ cười gian xảo , ánh mắt nhìn một lượt Dĩ Ngôn _ Trông cậu càng ngày càng ốm , giống hệt cừu non ….
Chưa kịp nói dứt câu , hắn đã bị Dĩ Ngôn đánh vào mặt , do né không kịp nên hắn đã hứng trọn cú đánh , vết máu đỏ từ từ chảy ra từ khóe môi .
Dĩ Thiên quan sát tình hình qua cửa kính , do có lệnh của Dĩ Ngôn nên cậu không được bước chân ra khỏi xe . Nhưng nhìn tình hình thì tất cả đều bắt nguồn từ nó .