Bảo Ngọc nhảy từ cửa
sổ vào trong phòng ngủ của mình, cô cởi bỏ bộ đồ đen da bó sát người ra
ngã lưng lên trên giường… Mắt cô nhắm lại dưỡng tinh thần sau một hồi
căng thẳng với việc gặp quốc vương Weader Lin.
Được một lúc, Bảo
Ngọc tìm điện thoại cô bấm một dãy số rồi gọi chờ đợi khoảng hơn phút
sau mới có người bắt máy, giọng nói trầm có chút buồn:
-” Alo”!!! Cô gái nhỏ có chuyện gì không??
Bảo ngọc hơi nhíu đôi mi thanh tú cảm thấy Tiêu Dật hôm nay có điểm là lạ
thường ngày mà gặp cô thì liền trêu tức cô thế mà giờ trong điện thoại
lời nói ra mang nét phiền muộn, cô liền lên tiếng quan tâm hỏi:
-” Anh sao vậy??? Bên đó có gì không được tốt sao??
Tiêu dật thở dài một tiếng buồn rầu:
-” Mọi thứ ở đây đều không có gì xảy ra chỉ là chuyện cá nhân của tôi thôi!!
Cô gái nhỏ nếu một người là anh em của mình đột nhiên vào một ngày tình
cảm lại vượt qua mức đó, bỗng chốc cảm thấy thích nhìn người đó, lâu lâu lại thấy nhớ rồi lại thấy đau lòng khi người đó lạnh lùng với mình..
đó là như thế nào??
Bảo ngọc phì cười nghĩ thầm trong lòng hóa
ra Tiêu Dật anh là đồ ngốc, mà cũng đúng suốt ngày chỉ lo công việc lại
toàn đi thay Hàn Phong quản lí tổ chức Black – Brid lấy đâu thời gian
yêu đương mà có khi anh ta cũng chẳng hiểu yêu là gì…
Cô cố nén cười ho khan hai tiếng rồi nói với người đang sầu não ngốc nghếch bên kia:
-” anh mà có những cảm xúc như thế thì là anh đã yêu rồi???
Mà khoan bảo ngọc lục lại trí nhớ câu Tiêu Dật vừa nói người anh em chả lẽ…
Bảo ngọc đang nằm trên giường liền ngồi bật dậy, miệng khẽ mấp máy giọng cô cất cao mang theo độ lãnh ý:
-” Tiêu Dật anh tốt nhất dẹp ngay thứ tình yêu chớm nở đó đi!!! Hàn Phong
là người đàn ông của tôi!! Anh mà đánh chủ ý lên người anh ấy thì cứ
liệu mà để tôi chỉnh thảm đi…
Nghe bảo ngọc hiểu lầm nói một hồi Tiêu Dật tức giận phát điên hét vào điện thoại:
-” Người đàn ông của cô lão tử không dám nghĩ tới!!! Dù ngày mai thế giới có bị khủng bố bom hạt nhân lão tử cũng không thèm dây dưa với tên Hàn
Phong thủ đoạn tàn độc ấy chết không có chỗ chôn xác!!! Hừ…
Bảo ngọc cười khanh khách cảm thấy chọc tên tiêu dật này thực rất vui vẻ đi nhưng là có vẻ hắn ta tức giận rồi, cơ mà người đàn ông của cô sao lại
bị so sánh đáng sợ vậy… Chậc coi bộ tên này trước kia bị Hàn Phong
chỉnh thảm hại lắm…
Không giỡn với anh ta nữa Bảo Ngọc cảm thấy lên nói vào chuyện chính, cô liền trở về giọng nghiêm túc:
-” ngày mai tôi cần một chiếc BMW đen ở gần ngoài Cung Điện hoàng gia và
hai vệ sĩ xuất hiện trong xe của Quốc vương Weader Lin, anh lựa chọn 2
người giỏi nhất bây giờ đột nhập vào Cung Điện đi, bên cửa đông có ít
lính canh dễ dàng thâm nhập hơn…
Bảo họ giả làm vệ sĩ canh gác
đến sáng mai tự khắc có người đưa họ tới chỗ của ngài Weader Lin, anh
làm kí hiệu trên tay của họ theo tên của tổ chức để dễ nhận biết người
mình…”!!
Tiêu Dật suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
-” Tôi biết rồi”!!! Sẽ làm ngay cô gái nhỏ nhớ cẩn thận xong việc nhanh chở về Hàn Phong tâm trạng không tốt vì cô ấy “!!
Bảo ngọc nhìn sắc trời tối đen lại có điểm sáng mà lòng như lửa nóng, không nhắc đến thì thôi cô sẽ dấu đi nỗi nhớ anh, dường như bây giờ chỉ xa
anh vài ngày cô đã thấy nhớ, cô cất tiếng đáp lời giọng nói có chút mềm
lòng:
-” Được”!!!
Cúp điện thoại ném nó ra sau gối đệm đầu
giường, cô nhắm mắt lại gắng chìm vào giấc ngủ, chỉ cần ngày mai nữa
thôi cô sẽ về lại bên anh…
*…Diễn…*Đàn…*Lê…*Quý…*Đôn…*
Tiêu dật vừa sai hai người giỏi trong tổ chức đi làm nhiệm vụ mà Bảo Ngọc đã nhờ,
khi trở lại phòng mở cửa ra thì đột nhiên một lực thật mạnh ép anh vào góc tường, cánh cửa cũng đóng lại,
anh định thần nhìn người trước mặt là người mà khiến anh rối loạn Lãnh Ngạo:
-” Tiêu Dật!”” Cậu đang chốn tôi sao?? Hãy nói xem vì sao cậu né tránh tôi??
Sau lưng đổ mồ hôi nhưng anh thấy cả người lạnh toát vì lời nói lãnh trầm
của Lãnh Ngạo, anh không biết vì sao từ khi xảy ra nụ hôn vô tình mà
điên cuồng đêm hôm ấy chỉ là một lời mắng hắn ta mà bị cưỡng hôn…anh
đột nhiên không muốn gần hắn ta như trước nữa,…
Anh sợ sẽ gặp
lại cảm giác cả người nóng lên, tim đập mạnh lại còn hơi choáng… Anh
không thể hiểu mình như vậy là thế nào nhưng mấy ngày không thấy lãnh
ngạo thì lại cảm thấy thiếu vắng, tâm trạng anh rất mâu thuẫn…
Lãnh ngạo nhìn người trước mắt mình lặng im đôi mắt rối rắm cùng hỗn loạn
khiến anh thở dài một tiếng, anh lên tiếng có chút buồn phiền:
-” Nếu cậu khó chịu thì từ nay tôi sẽ cách xa cậu, chúng ta sẽ như lúc trước
chỉ là anh em mà thôi sự việc đêm hôm đó coi như là tôi sai!!!
Nói thật từ khi gặp cậu tôi đã có cảm giác lạ lùng rồi dần mới phát hiện
mình đã bị cậu chinh phục, cá tính lạnh nhạt với cậu để chôn dấu tình
cảm khiến cậu ghê tởm thực xin lỗi “!!
“ Sau này sẽ không có chuyện như thế nữa “!!
Lãnh ngạo nói xong xoay người bước đi ra ngoài, bỗng nhiên một góc áo bị kéo giữ lại, một giọng nói nhỏ khẽ vang lên:
-” Tôi không thấy ghê tởm”!!
Tôi lúc đó tim cũng đập mạnh, tôi sợ cảm giác đột ngột có thứ cảm xúc khác
với người gọi là anh em bao năm khiến tôi rối bời, tôi trước giờ không
biết ứng xử ra sao cũng không hiểu lắm về chuyện tình yêu, lúc nãy hỏi
bảo ngọc cô gái nhỏ đã giải thích cho tôi nghe…
Tôi bỗng nhận ra mình có chút…thích.. anh, vừa nãy anh tính rời đi tim tôi thấy nhói vậy cho là… Yêu… Đi!!!
Lãnh Ngạo mỉm cười nhìn vẻ mặt xấu hổ khác xa với tính tình suốt ngày cười
ngả ngớn của Tiêu Dật, ôm cậu vào lòng cảm giác hai trái tim như hòa một nhịp, giọng nói trầm thấp lại mang chút dịu dàng cưng chiều:
-” Cậu”!! Đồ ngốc
Trong phòng vang lên vài tiếng nói qua lại không gian ấm áp lại ngọt ngào,
tình yêu không phải chỉ có nam nữ mà là tình cảm không phân biệt…. Tìm kiếm được một người mình yêu trong số hàng vạn người đã khó thì nên
chân trọng đừng vì rào cản xã hội, những suy nghĩ tiêu cực mà đánh mất
nhau… Yêu không sai quan trọng là bạn yêu theo cách đúng nghĩa mà
thôi.
Mờ sáng bảo ngọc tỉnh dậy sang phòng gọi cho chị Lensy dậy, khi chị đã tỉnh ngủ rồi bảo ngọc đưa cho chị chiếc mặt nạ mà mấy hôm
nay cô đã đeo rồi lên tiếng giải thích:
-” Chị đeo mặt nạ này của em vào và đi ra khỏi cung điện lên một chiếc xe BMW họ sẽ đưa chị đi
đến một nơi nghỉ ngơi, em sẽ giả dạng thành chị đi theo quốc vương
Weader Lin, trên xe em sẽ nói chuyện với ông ấy”!!
Lensy gật đầu rồi đi thay đồ thành người hầu cũng chuẩn bị một lát, bảo ngọc lấy một
bộ đồ của chị Lensy mặc vào, đeo mặt nạ lên trong gương hiện ra rõ gương mặt của chị Lensy…!!
Cũng may khi gặp Lensy và nghe câu chuyện của chị đầu óc cô đã nhanh nhạy nghĩ ra việc dùng kế để nói chuyện với
quốc vương Weader Lin mà tránh khỏi người của lão bá tước Joe..
Mà làm gấp chiếc mặt nạ này Elen chắc cũng vất vả lắm, xong chuyện này cô sẽ đi mua vài thứ cho Elen.
Bảo Ngọc bước đi ra ngoài Lensy dù đã thấy qua tác dụng của mặt nạ cũng không thể kiềm chế sự thán phục mà thốt lên:
-” Thật giống chị quá đi “!!
Bảo ngọc xoa xoa da mặt mỉm cười rồi sắc mặt lại trở lên lạnh lùng nghiêm túc:
-” Em đi đây”!! Chị nhớ làm theo lời em dặn đấy”!!
Lensy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu bảo ngọc rời đi thì cô cũng đi khỏi nơi đó tiến về khu cổng Cung Điện.
Bảo ngọc ấn nút liên lạc trên hoa tai, giọng nói trong lãnh không mang cảm
xúc khác nhau hoàn toàn với cô gái mỉm cười hiền dịu lúc nãy:
-” Các người đang ở đâu trong cung điện?? Nói nơi đó tôi tới “!!
Đầu giây bên kia vang lại tiếng đáp lại:
-” Tiểu thư”!! Ở Khu vực B dãy hành lang chính của nơi đãi tiệc trong Cung Điện “!!
Bảo ngọc nghe câu đáp của người đàn ông trong điện thoại liền tắt kết nối liên lạc rồi nhanh chóng đi về phía khu vực B.
Đến nơi cô quan sát những vệ sĩ xung quanh, nơi đây có sáu người canh phòng nhìn một hồi thấy vết kí hiệu “Black – Brid” cô liền đi tới lạnh lùng
nói:
-” hai người đi theo tôi “!!
Hai vệ sĩ rất tuân thủ lệnh
cúi đầu hành lễ rồi đi theo sau, mọi vệ sĩ ở đây chẳng nghi ngờ gì vì
các vệ sĩ trong hoàng gia đều không canh gác cố định mà thay đổi theo
từng khu vực nên chuyện đưa người đi nơi khác là bình thường.
Bảo ngọc rời đi thì Lensy cũng tới cổng Cung Điện, đột nhiên hai lính canh
chặn cô lại khiến Lensy cảm thấy lo cùng bối rối, một trong hai lính gác lạnh lùng hỏi:
-” Cô là người hầu khu nào??? Ra ngoài có giấy phép không??