Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 77: Trả miếng


Buổi sáng ở thành phố New York tuy có rất nhiều toà nhà, khu cao tầng và nhiều người sinh sống nhưng không khí vào sáng sớm lại rất trong lành do cây cối được trồng rất nhiều ở các công viên và ven đường khắp nơi trên Nước Mỹ cũng đều có bóng cây xanh.

Trên đường cao tốc lớn, làn gió ban sáng cùng với những ánh nắng sớm mai đùa nghịch thổi qua mái tóc đen nhánh của Bảo Ngọc, cô đang lái chiếc xe Fres Audi màu trắng đến khu tập huấn Black Brid,..

phía trước cổng vào có hai vệ sĩ áo đen canh cửa, một dãy tường lưới sắt bao quanh khu vực có gắn một bảng chữ Khu Tập Huấn BL- B thuộc Tập Đoàn King World.

Một người ngồi trong phòng bảo vệ từ bên trong cánh cổng đi ra, anh ta tiến đến chiếc xe của Bảo Ngọc cúi đầu chào rồi lên tiếng:

– Xin hỏi tiểu thư có giấy vào cổng không?? Khu vực này nghiêm cấm người lạ không phận sự ra vào.

Bảo Ngọc mỉm cười lắc đầu:

– “Tôi không có giấy vào!! Tôi muốn hỏi ở đây có ai tên Tiêu Dật không?? tôi muốn gặp anh ta”!!

Người bảo vệ và hai vệ sĩ khi nghe nhắc đến cái tên Tiêu Dật thì có chút giật mình ngạc nhiên thắc mắc rốt cuộc cô gái xinh đẹp này sao lại biết Ngài Tiêu Dật và có quan hệ gì với ngày ấy??

Bảo Ngọc thấy bảo vệ cứ đứng ngơ ra nhìn chằm chằm vào mặt mình khiến cô chút khó chịu nhíu mày:


– Sao anh không trả lời câu hỏi của tôi??

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng có vẻ không kiên nhẫn của cô vang lên khiến người bảo vệ thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh ta vội đáp:

– Có Ngài Tiêu Dật ở bên trong nhưng chúng tôi không thể vì cô biết ngài Tiêu Dật mà phá vỡ nguyên tắc đặt ra cho khu tập huấn, mong cô thứ lỗi!!

Bảo Ngọc gật đầu tán thưởng quả nhiên họ không làm cô thất vọng những người ở đây coi bộ được Tiêu Dật huấn luyện rất khá, cô mỉm cười tiến lên một bước xoay gót chân tung cước về phía người bảo vệ, anh ta liền đỡ đòn cô vung tay liên tiếp tấn công về phía bụng và ngực của anh ta.

Chợt có hai khẩu súng lục đen ngòm chỉa thằng vào đầu cô, giọng nói lạnh lùng của tên vệ sĩ áo đen vang lên:

– ” Cô muốn chết”!!

Bảo Ngọc cười duyên nhưng đôi mắt cô lại ánh lên tia sắc lạnh nói:

– Chỉ muốn thử sức mấy người ra sao thôi?? Thời gian không còn sớm mau gọi cái tên Tiêu Dật khốn kiếp ra đây..

– Cô gái nhỏ mắng người nha!!

Tiêu Dật vừa nói vừa cười ngả ngớn bước đến, ánh mắt anh ra hiệu cho hai tên vệ sĩ lui xuống nhìn Bảo Ngọc đang lườm mình đầy tức giận, anh ta liền hỏi:

– Ai chọc giận đến cô thế ?? mà sao cô lại biết được chỗ này mà tới ??

Bảo Ngọc liếc mắt khinh thường Tiêu Dật rút chiếc điện thoại từ trong túi quần ra lắc lắc trên tay ám chỉ cho anh ta biết rồi cô nghiêm túc nói:

-“Tôi đến đây là muốn nhờ anh xâm nhập vào hệ thống Tập Đoàn Lâm Thị nội trong ngày hôm nay phải thu thập được hết dữ liệu quan trọng của tập đoàn, cài virut phá hết toàn bộ các thông tin cơ mật của Lâm Thị, tôi muốn ngày mai Tập Đoàn Lâm Thị sẽ phá sản”..

Tiêu Dật nghe xong có chút cau mày nhưng anh cũng nhanh chóng gật đầu đáp ứng đối với cô gái nhỏ này nếu không phải người ta đắc tội trước với cô thì tuyệt đối cô không bao giờ đi gây hấn,

anh vẫn nhớ rõ vụ cafe muối lên anh chắc rằng cô gái này đang muốn trả miếng Tập Đoàn Lâm Thị, còn nội tình bên trong ra sao có lẽ phải hỏi Hàn Phong mới biết được.

Bảo Ngọc nhận được cái gật đầu của Tiêu Dật thì liền lên xe phóng tay lái quay về.


Tiêu Dật thấy cô đã đi liền bấm số điện thoại gọi cho Hàn Phong, chuông vừa reo được vài hồi nghe thấy Hàn Phong bắt máy anh vội hỏi:

– “Này Lão Đại”!! Cô gái nhỏ đến đây tìm tôi để nhờ xâm nhập vào dữ liệu, thông tin cơ mật của Lâm Thị muốn tôi phá huỷ hết những cái đó khiến Tập Đoàn Lâm Thị phá sản!! Rốt cuộc tại sao cô ấy muốn làm như vậy ??

Hàn Phong im lặng một lúc rồi anh lạnh lùng nói:

-Điều cô ấy muốn làm tôi không quản kể cả cô ấy muốn cậu xâm nhập vào dữ liệu nhà băng cậu cũng phải làm!!

Tiêu Dật lắc đầu xem ra anh thật ngốc mới gọi điện thoại cho Hàn Phong, hỏi cũng như không đành cúi đầu nhận lệnh thôi ai bảo anh không cốt khí dẫm lên con sư tử đang ngủ để hỏi cho bằng được chuyện gì xảy ra với cô gái nhỏ chứ.

****Diễn Đàn Lê Quý Đôn****

Ngày hôm sau..

Thành phố New York ( Mỹ ) đã xảy ra một trấn động lớn khiến bao người kinh ngạc đến khó tin, các báo chí và truyền hình đăng tin tức rầm rộ về Tập Đoàn Lâm Thị bị phá sản chỉ trong một đêm.

Những dữ liệu, thông tin cơ mật của Tập Đoàn Lâm Thị bị xâm nhập và tung lên mạng với các bằng chứng buộc tội ông Lâm Hùng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn đã tham nhũng trên 100 Triệu USD bị cảnh sát khu vực Thành Phố New York bắt tại nhà khi ông ta đang có ý định bỏ trốn.

Tài sản do ông sở hữu và đứng tên đều bị niêm phong tịch thu toàn bộ để xem xét bồi thường cho những người đã bị hại, chỉ trong một đêm mà khiến cho Tập Đoàn Lâm Thị phá sản khiến cho nhiều người phải nghi ngờ là ông Lâm Hùng đã đắc tội với ai mà để giờ nhận lấy kết cục bi thảm như vậy.

Lâm Oánh Tiệp sau khi nghe tin tức Tập Đoàn Lâm Thị đã phá sản, gia sản bị tịch thu thì cô ta như người điên gào thét, cô ta đi lang thang như người dại ngã nhoài ra đường, cơn mưa lớn ập đến mọi người hối hả tìm chỗ trú mưa chỉ có cô ta nằm đó, tóc tai rối bù không một ai dám đến gần đỡ cô ta dậy.


Nằm trong vũng lầy nước mưa dơ bẩn, đôi môi cô ta trắng bệt ánh mắt hằn lên tia máu đỏ phẫn hận cô ta biết việc mình làm đã bị bại lộ và bọn người kia không có hồi âm lại có nghĩa là đã thất thủ.

Và người có thể khiến tập đoàn Lâm Thị phá sản chỉ có Hàn Phong mà tất cả đều do Bảo Ngọc gây ra, cô ta đã khiến Lâm Oánh Tiệp cô phải thảm hại như ngày hôm nay, cô ta như kẻ điên ngẩng mặt lên trời trong cơn mưa tầm tã điên cuồng hét lớn:

– “Bảo Ngọc!! Tao sẽ trả thù”

Chiều tối, khi Bảo Ngọc đang nghe các bếp trưởng chỉ dạy để nấu các món ăn ngon cho Hàn Phong thì chợt điện thoại cô reo vang..

Cô liền rửa tay xin phép các bếp trưởng ngừng một lát rồi cô ra ngoài cầm điện thoại lên xem,

Bảo Ngọc nhíu mày mí mắt hơi giật nhẹ khi thấy một dãy số lạ trên màn hình, cô tính cúp nhưng nhạc chuông cứ lặp lại khiến cô đành bắt máy:

-“Alo!! ai đó!

Bên đầu giây Lâm Oánh Tiệp đang ngồi trên ghế xoay lắc ly rượu vang đỏ trên tay nở nụ cười độc ác cùng một gói bột trắng trên mặt bàn, cô ta khi nghe được giọng nói của Bảo Ngọc liền dùng giọng điệu mềm yếu nói:

-” Bảo Ngọc”!! Tôi biết tôi sai rồi xin cô hãy cho tôi được gặp cô để nói lời xin lỗi và tôi cũng có vài lời muốn mong cô giúp đỡ nếu được cô hãy đến quán Bar – Qeen Luck ở khu Wers Zed,đường 32- Treen lúc 7 giờ tối! Tôi chờ cô”!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.