Ngày thứ hai, Bảo Ngọc vẫn chưa tỉnh..Anh tiến lại gần cô giọng điệu không lạnh lẽo mà mang theo một tia ấm áp…
-Mèo nhỏ lười biếng, em còn không mau tỉnh lại tôi sẽ bán em đi đấy…
-Bảo ngọc, em chừng nào thì mới chịu tỉnh dậy hả mèo nhỏ ngịch ngợm ..
Thật là ồn ào nha, là ai đang nói chuyện? Giữa một hoàn cảnh yên bình đến tồi tăm..
Thỉnh thoảng có âm thanh trầm thấp xa xa quấy nhiễu.lại còn có làn khí ấm nóng phả lên trên mặt cô, thật là nhột, ghét quá”!
Mí mắt khẽ run run giãy dụa muốn mở ra..ánh sáng chói loà làm mắt cô thấy mọi thứ mờ rồi dần dần nhìn thấy rõ..
Đập vào mắt là bóng dáng lôi thôi..mắt mở lớn…
-“Hả”!người đàn ông này là ai! Tên Hàn phong kia đâu rồi?? Không lẽ nào..là..
Bảo ngọc đang phân vân suy nghĩ thì một giọng nói đánh vỡ sự yên lặng nãy giờ trong căn phòng..
Hàn Phong thấy cô mở mắt thẫn thờ bật lên thanh âm vui mừng thở nhẹ nói:
-Mèo nhỏ em rốt cuộc đã tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không??
Nghe được thanh âm của anh, Bảo ngọc khẳng định hỏi:
-Hàn Phong là anh sao?? Trời ạ”! Làm sao anh thành ra bộ dạng này..mà tôi đang ở đâu vậy??
Hàn Phong đõ cô ngồi dậy ôm vào lòng nói:
-em đang ở nhà..em quên rồi sao?? em bị trúng đạn…anh đạ bế em về ..
Cũng may là em tỉnh lại ..nếu không tôi thật xử lí mấy người bác sĩ dở tệ đó..)
[Edit: người là viện trưởng , bác sĩ giỏi..của beh vien hoàng gia do hai em trai anh chọn mà chê “..bó tay..!!]