Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu

Chương 36: Ông Xã Em Mệt Em Muốn Ngủ


Đọc truyện Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu FULL – Chương 36: Ông Xã Em Mệt Em Muốn Ngủ


“Ở đây là lò sản xuất bánh tráng bị bỏ hoang từ những năm 90, nó nằm ở tận vùng ngoại ô như này thì ít ai mà biết đến lắm.

Nên có khi cô chết chỉ còn bộ xương cũng chả ai phát hiện đâu.!”
Lục Bạch Bạch nói.
Cô chỉ mỉm cười lạnh nhạt và không nói gì.

Thấy vậy Lục Bạch Bạch định đưa li nước đến miệng cô, ép cô uống.

Nhưng với một người danh dự có được đai đen karate như cô thì đâu dễ dàng.

Cô ta vừa đưa li nước đến miệng cô thì cô đã dùng chân mình đạp vào bụng cô ta, khiến cô ta ngã ra sau, li nước cũng đổ hết.
Thấy cô ta té ngã, Tiêu Mặt Đằng vội đảo cô ta dậy.
“Mày…!mày được lắm.!” Lục Bạch Bạch tức giận chỉ thẳng tay vào mặt cô.
Cô cũng chỉ nở lên nụ cười lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Không sao, không sao.!” Tiêu Mặt Đằng nói với cô ta rồi nhặt cái ly lên đi rót thêm nước.

Cô cũng không ngờ rằng hắn vẫn còn mè để đổ vào ly nước.

Sau khi làm lại một ly nước mè giống như ly trước, hắn đi đến đưa cho Lục Bạch Bạch.
“Em cho cô ta uống đi, anh giữ cô ta lại.!” Tiêu Mặt Đằng nói rồi cùng Lục Bạch Bạch đi về phía cô.
Vừa bị trói vừa bị một người đàng ông khỏe mạnh khống chế, cô không thể làm gì được.

Lục Bạch Bạch đổ ly nước vào miệng cô, dù cố gắn để không uống nhưng 10 phần nước thì cũng 3 phần cô đã uống, 7 phần còn lại thì bị đổ ra ngoài.


Lục Bạch Bạch mỉm cười đắc chí.
Nhưng cô ta đâu biết mọi chuyện cô ta và Tiêu Mặt Đằng đang có hàng triệu người nhìn thấy và một mối nguy hiểm mang tên Hàn Hạo Thiên đang đến gần.
Sau khi biết được địa điểm thì Hàn Hạo Thiên cho thu gọn lại tìm kiếm những nhà máy sản xuất bánh tráng bị bỏ hoang ở khu ngoại ô.
Hàn lão gia và Hàn phu nhân sau khi biết được con dâu của mình bị bắt cóc thì đã Hàn lão gia đã gọi ngay cho mấy ông bạn của mình để cho người đến giúp Hàn Hạo Thiên nhưng ông lại bị Hàn Hạo Thiên từ chối nên chỉ biết ở nhà ngồi cho người thâu tóm Tiêu Gia.
____________________.
“Em gái à.! Bây giờ mình nói chuyện xíu nhá.!” Lục Bạch Bạch giả tạo nói.
“Được.!” Lục Niệm Niệm điềm đạm nói.

Cô không biết có thể mình trụ được bao lâu nên cố kéo dài thời gian được bao lâu thì tốt bấy lâu.
Lục Bạch Bạch ngồi xuống cạnh cô, rồi kéo Tiêu Mặt Đằng ngồi theo.
“Hiện tại bây giờ 2 người hối tiếc nhất là gì.?” Lục Niệm Niệm nói.
“Không còn được sống cuộc sống vinh hoa phú quý như trước đây.!” Lục Bạch Bạch nói
“Tôi cũng vậy.!” Tiêu Mặt Đằng nói theo.
“Cô còn yêu Lý Hạo Thiên không.?” Tiêu Mặt Đằng nhìn Lục Niệm Niệm rồi hỏi
“Còn chứ, rất nhiều là đằng khác.!” Lục Niệm Niệm thản nhiên trả lời.
“Cô biết không, cái hôm tôi thuê người giết Lý Hạo Thiên là cái hôm sinh nhật của tôi đấy, ngày sinh nhật của tôi là ngày giỗ của cậu ta đấy.

Haha.!” Tiêu Mặt Đằng đắc ý nói.
“Ồ vậy à.?” Cô vẫn thản nhiên
“Nhưng đừng lo, rồi 2 người sẽ đoàn tụ với nhau sớm thôi.!” Lục Bạch Bạch lên tiếng.
“Tiêu Mặt Đằng anh biết tại sao anh giết người, gây ra nhiều tội trạng vậy vẫn không bị dính vào tù chôn thân hay tử hình không.?” Lục Niệm Niệm hỏi.
“Vì vụ giết người cũng qua 5 năm rồi.

Phần vì tôi là người của Tiêu gia.!” Tiêu Mặt Đằng nói
“Sai rồi, sai rồi.!” Lục Niệm Niệm cười nói.
“Sai.?” Lục Bạch Bạch khó hiểu.
“Lý Hạo Thiên chưa chết, vẫn còn sống và sống rất tốt.!” Lục Niệm Niệm điềm đạm nói.

Cơ thể cô lúc này đã bắt đầu hiện lên những mụn nước nhỏ có màu đỏ.

Hô hấp vẫn hơi ngưng trệ.

Nhưng vì số lượng mè không nhiêu nên cô vẫn có thể trụ lại được.!”
“Không thể nào.! Lý Hạo Thiên đã chết, chính tôi đã thấy anh ta được chôn cất.!” Tiêu Mặt Đằng nói.
“Không gì là không thể.!” Lục Niệm Niệm lạnh lùng nói.
“Nếu vậy thì em phải cô đơn một mình rồi em gái à.!” Lục Bạch Bạch nói.

Cô ta lấy ra một con dao nhỏ, không biết từ đâu ra
“Chị nghĩ cái danh xưng Hàn thiếu phu nhân của tôi là đồ bỏ đi à.? Muốn làm gì thì nhanh lên, sợ rằng không kịp để làm gì tôi đấy.!” Lục Niệm Niệm cười nói.
“Hàn thiếu phu nhân.? Người như Hàn Hạo Thiên chả yêu ai đâu.


Mọi người bên ngoài tin 2 người yêu ngau được chứ tôi đây chả tin đâu.!” Tiêu Mặt Đằng lên tiếng
“Tôi nói nhỏ cho các người nghe một bí mật.!” Lục Niệm Niệm nói.
“Được, trước khi chết cho cô một ân huệ.!” Lục Bạch Bạch nói.
“Thật ra giề các người làm đang được phát sông trực tiếp trên live streams đấy.!” Lục Niệm Niệm cười nhẹ, nói
“Làm sao có thể, trò này chỉ để lừa con nít thôi.!” Lục Bạch Bạch nói.!
Lục Niệm Niệm tỏ vẽ bí mật.!” Các người biết T&N chứ.? T là Thiên N là Niệm.

T&N có nghĩa là Thiên và Niệm.

Nhưng các người đừng vội nói T&N là Hạo Thiên vì người hacker đứng đầu đó tên là Niệm và chính là tôi.!” gương mặt bình thản nói.
“Haha, lừa con nít à.!” Lục Bạch Bạch và Tiêu Mặt Đằng cười phá lên đồng thanh nói.
Lục Niệm Niệm không quan tâm cô tỏ ý nói tiếp.! “Còn nữa, thật ra Lý Hạo Thiên là Hàn Hạo Thiên đấy.!”
Vừa nghe xong câu nói của Lục Niệm Niệm thì Tiêu Mặt Đằng và Lục Bạch Bạch không cười nữa.

Mà thay vào đó là gương mặt hiện lên cec khó tin
“Cô đùa à.!?” Tiêu Mặt Đằng hỏi.
“Tất cả các chuyện từ live streams, T&N và cả Lý Hạo Thiên tôi đều nói thật.!” Lục Niệm Niệm nói.
“….” Tiêu Mặt Đằng và Lục Bạch Bạch im lặng.
“À mà, Hàn Hạo Thiên sắp đến đây rồi đấy..Các ngườ chờ nhận tội đi.!” Lục Niệm Niệm nói.
“Làm sao hắn ta biết để đến đây.!” Tiêu Mặt Đằng tỏ vẻ khó hiểu
“Tôi đã nói là mọi chuyện sảy ra ở đây đều được phát trên live streams.!” Lục Niệm Niệm đắc ý nói.
“Hàn Hạo Thiên là Lý Hạo Thiên, Lục Niệm Niềm là T&N.

Vậy nếu Hàn Hạo Thiên đến đây thấy vợ mình chết ở đây thì sao nhở .!” Lục Bạch Bạch nhìn vào một khoảng không của nhà máy, nói.
“Là sao..!?” Lục Niệm Niệm hỏi.
Không nói không rằng, Lục Bạch Bạch cầm con dao lao thẳng vào người cô, gim ngay vào tim cô.

Dòng máu từ từ chảy ra.

Gương mặt Lục Bạch Bạch hiện lên nụ cười tà mị.

Vì quá bất ngờ nên khi bị dao đâm vào tim, Lục Niệm Niệm cũng không cảm thấy đau, cô chỉ cảm thấy như cơ thể mình đang dần bị mất sức.

Ngực và bụng cảm thấy sự mang mát của một chất lỏng gì đó đang từ từ chạy xuống.

Xung quanh bắt đầu mờ mờ ảo ảo, cô nghe loáng thoáng được tiếng Tiêu Mặt Đằng bảo Lục Bạch Bạch rời khỏi nơi đây.
Rồi lại nghe thấy tiếng dằn co, ồn ào lắm.

Rồi nghe thấy cả tiếng của Hàn Hạo Thiên, Phong Thần, tiếng khóc của Mộc Tuyết Vân và Ngô Tuyết, tiếng nói Nam Cẩn Phong, rồi có cả Cao Thành nữa.

Đôi mắt cô nặng trĩu, như có ai đó đang kéo cô vào giấc ngủ.

Cảm giác ngứa từ mè tạo ra cũng không còn.

Cô nghe thấy tiếng nói của Hàn Hạo Thiên.
“Tiểu Niệm cố lên, đừng ngủ.!” Hàn Hạo Thiên nói rất nhiều.

Những câu đại loại như nhau đều không cho cô ngủ.
Nhưng cô mệt lắm, cô muốn được ngủ.

Mọi âm thanh xung quanh cô ù đi.

Trước khi chiền vào giấc ngủ cô chỉ kiệp nói một câu.!”
“Ông xã, em mệt, em muốn ngủ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.