Bạn đang đọc Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 1: 8 năm trước …
Vào một buổi chiều thu mát mẻ ở trại mồ côi ” Thiên thần “, trong một góc nhỏ của trại tập trung khoảng bảy người có cả nam lẫn nữ đứng xung quanh một bé gái . Bảy người đó nhìn thoáng qua chỉ tầm cỡ 12 tuổi, người thì chửi rủa, người thì ném đá vào người của cô bé ngồi dưới đất. Còn cô bé chỉ dám hứng chịu không dám phản kháng vì cô biết dù cô có phản kháng thì chỉ càng làm cho cô chịu nhiều đau đớn hơn thôi. Làn da của cô lấm lem bùn đất, tóc tai rũ rượi che khuất đi gương mặt, quần áo của cô chỗ rách chỗ lành để lộ ra làn da trắng bóng. Ngay cả đôi giày mà cô đang mang cũng bị đám trẻ con đấy quăng đi. Cô khóc, cô sợ những con người này, cô tự hỏi tại sao những con người này lại có thể giả tạo đến như vậy . Trước mặt những người lớn thì luôn vâng vâng dạ dạ còn đằng sau thì luôn tìm cách chọc phá, ăn hiếp cô. Cô đâu làm gì khiến họ giận nhưng tại sao họ lại đối xử với cô như vậy ? Và buổi chiều hôm nay cũng vậy, họ lôi cô ra mà chửi, mà ném đá vào người cô mà mọi chuyện luôn kết thúc vào cuối buổi chiều. Cô quẹt đi dòng nước mặt và mong chờ thời gian sẽ trôi nhanh 1 chút để cô có thể thoát khỏi những con người này . Chợt …..
– Đưa cô bé đó lại đây cho ta – Một giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo uy quyền khiến người nghe khó lòng chống đối.
– Vâng, thưa thiếu gia – Tiếng người đáp lại và ngay sau đó cô được đưa đến trước mặt hắn. Cô nhíu mày tự hỏi người con trai này là ai, tại sao lại có thể lạnh lùng đến như vậy. Bỗng một bàn tay dài và trắng đặt dưới cằm cô nâng gương mặt cô lên.
Cô ngẩng mặt lên nhìn người con trai đó âm thầm đánh giá . Làn da của hắn có thể nói là không trắng như con gái nhưng nếu so với con trai thì trắng hơn rất nhiều. Chân mày kiếm đen và rậm, đôi mắt sắt bén màu nâu, trong đôi mắt ấy là một tầng băng bao phủ khiến người khác nhìn vào không rét mà run . Mũi hắn cao, môi mỏng đỏ hồng. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, mái xéo bướng bỉnh đổ xuống trán che đi vầng trán cao và rộng.
Trong khi đó, hắn cũng quan sát lại cô, Gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan cổ điển, làn da trắng như bạch ngọc không tì vết, chân mày lá liễu. Đôi mắt đen , to tròn long lanh như có nước, lông mi dài và cong lên như đang dùng mascara. Cánh mũi nhỏ nhắn, đôi môi hình trái tim không son mà đỏ. Mái tóc và quần áo dù có rũ rượi và rách rưới nhưng vẫn khó lòng che giấu đi nhung nhan xinh đẹp đến động lòng người . ( Bây h chị ấy đã đẹp mốt lớn còn đẹp bao nhiêu ).
– Em tên gì ? – Hắn nhẹ nhàng hỏi cô
– Nhã ….. Nhã Băng – Cô run rẩy trả lời, giọng nói em dịu, dễ nghe từ miệng cho phát ra .
– Nhã Băng , cái tên rất hay. Vậy em có thể cho ta biết em bao nhiêu tuổi không? – Tiếp tục hỏi
– 11 tuổi, anh là ai? – Cô trả lời và không quên hỏi hắn.
– Từ từ em sẽ biết ta là ai còn bây giờ qua đây với ta – Hắn vừa nói vừa cười vươn tay ra đón nhận cô. Nhìn nụ cười của hắn mà lòng cô ấm áp, hắn cười rất đẹp để lộ ra cái răng khểnh và hai má lúm đồng tiền . Cô đưa tay ra và hắn đi lại gần ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Dựa đầu vào vai hắn, cô mỉm cười rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Lúc cô thức dậy đã là ở trên một chiếc xe hơi sang trọng, cô thắc mắc nhìn xung quanh thì một giọng nói vang lên
– Từ nay em sẽ về sống chung với tôi. Tôi sẽ chăm sóc cho em, sẽ không để cho em xảy ra bất cứ điều gì, sẽ cho em hạnh phúc. Ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ làm tất cả vì em. – Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn ấy, nhẹ nhàng nói
– Ơ …. em … em … – Cô ấp úng nói, gương mặt đỏ lên . Cô không thể tin được người con trai xa lạ này lại đòi chăm sóc cô .
– Đồng ý với tôi được chứ ?
– Em … đồng ý – Cô nói nhỏ xiu đáp lại hắn
Còn hắn thật sự vui mừng, không biết từ lúc nào hắn để ý tới cô, lần đầu gặp cô, cô không hề ngó tới hắn chỉ thản nhiên bước qua . Đến lần thứ 2 cô gặp hắn cô chỉ mới 7 tuổi , nhìn thấy cô cười tim hắn đập rộn ràng . Và hôm nay khi thấy cô bị ăn hiếp con tim hắn không biết vì sao mà đau lòng nên hắn tự hứa tới lòng sẽ yêu thương và chăm sóc cho cô sẽ không để cô chịu bất kì ủy khuất nào.
Chiếc xe đừng lại trước căn biệt thự rộng lớn và không kém phần xinh đẹp, hắn bước xuống và trên tay hắn là cô. Vừa nhìn thấy căn biệt thự, cô tròn mắt nhìn và ngay sau đó liền thoát khỏi tay hắn mà ton ton chạy vào trong . Căn biệt thư được làm theo phong cách thiên nhiên , có phần mái lợp gỗ tuyết tùng, sàn nhà lát đá cát, trước sân có cỏ thảm mênh mông và xung quanh là những bồn hoa nở rộ và những cây cổ thụ. Xa xa, có một hồ bơi và xích đu màu xanh nhạt. Vừa nhìn thấy chiếc xích cô, cô nhanh chóng chạy lại ngồi xuống và bắt đầu lắc lư, từng cơn gió lùa qua tóc cô khiến mái tóc tung bay khiến người khác bị mê hoặc.
Hắn đến bên cạnh nhẹ nhàng hỏi :
– Thích lắm sao cô bé
– Thích lắm ! Nhà anh to ơi là to, có hồ bơi, có xích đu , có hoa, có đủ thứ hết á . Thích lắm ! – Cô cười tươi nói với hắn.
– Ừ , thích thì tốt, em với anh vô nhà nhé. Tắm rửa rồi ăn cơm rồi sau đó sẽ ra đây chơi tiếp – Hắn nói xong xòe tay ra và nắm lấy tay cô vừa đi vừa cười bước vào nhà
Bước vô nhà mọi người đều ngạc nhiên. Thiếu gia lạnh lùng của họ đang cười tay còn đang nắm lấy tay của 1 cô bé, đến ngay cả phu nhân người mà cậu chủ luôn kính trọng chưa bao giờ thân thiết như cô bé này. Họ tự hỏi cô bé này là ai tại sao lại có thể làm cho cậu chủ vui vẻ đến vậy? Thì …
– Mọi người đây nhà là Nhã Băng, từ nay cô ấy sẽ sống trong nhà của chúng ta và ta muốn nói trước bất kì ai trong cái nhà có thái độ không tôn trọng cô ấy thì người đó đừng mơ tìm được bất kì việc làm nào nữa. – Lời nói lạnh lẽo đến thấu xương vừa phát ra không ai dám cãi lại. Họ biết cô gái này rất quan trọng trong lòng cậu chủ , nếu muốn sống họ phải nghe theo và nhà của họ cũng cần có miếng ăn nên dù có không muốn thì họ cũng phải im lặng.
Cô đứng bên cạnh hắn, khi nghe hắn nói mà có nhắc tên mình thì đung đưa tay hắn.
– Anh ơi, họ là ai?- Cô thắc mắc nhìn hắn
– Là người giúp việc thôi mà, bây giờ anh sẽ dẫn em lên phòng của em . – Mắt hắn ôn nhu nhìn cô, lời nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần cưng chiều .
Cô gật đầu 1 cái rồi theo hắn lên phòng của mình . Bước vào căn phòng, cô mở to đôi mắt ra mà nhìn rồi thốt lên ” Đẹp quá đi ” sau đó buông tay hắn ra mà đi xem xung quanh, Căn phòng được bao quanh là một màu trắng . Có tủ quần áo, nhà vệ sinh, có tủ lạnh, ti vi , …. Cô nhìn mê say sau đó chạy lại chỗ hắn đang đứng cười với hắn 1 cái rồi hỏi :
– Cái phòng này là của em sao?
– Ừ , tất cả là của em
– Hihi, đẹp quá, em rất thích
– Thích là tốt rồi ! Bây giờ em tắm đi, đồ thì lát nữa anh sẽ cho người đem lên cho em được không?
– Dạ, vậy bây giờ em đi tắm đây.
Gật đầu mỉm cười với cô sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Xuống dưới nhà , hắn kêu quản gia Nghiêm đi mua đồ cho cô rồi sau đó chậm rãi mở tivi lên coi chờ cô.