Đọc truyện Bảo Bối Của Lão Đại – Chương 5: Hà Tử Vương (1)
Vừa đặt chân vào cửa chính, một lưỡi dao bén ngọt từ trong lao ra, nhằm ngay khuôn mặt mỹ thiếu niên mà đến.
Hà Khải Thiên lạnh băng một đường thẳng tắp nhìn về nơi lưỡi dao phóng ra. Không hề biểu hiện một chút gì là sẽ né tránh, bước chân vẫn như cũ tiến vào.
Lưỡi dao lướt qua khuôn mặt Hà Khải Thiên, nhanh chóng bay về phía sau, cắm sâu vào cột trụ, đến khi nó hoàn toàn dừng lại, thấy được chỉ là một phần rất nhỏ của cán dao.
Trên mặt Hà Khải Thiên đứt ra một đường máu, bước chân dừng lại giữa phòng khách, hướng đến người ngồi trên ghế cúi đầu.
“Ngồi xuống.”
Người đàn ông kia lên tiếng, khẽ động tay. Thanh niên một thân đồ trắng tinh, hiểu ý tiến lên, cung kính dâng lên điếu xì gà, đợi ông đưa lên miệng, lại tiến đến quẹt que diêm dâng lại.
Hà Khải Thiên quan sát toàn cảnh, ánh mắt chưa từng dừng lại quá một giây ở bất cứ chỗ nào, cảm xúc càng không.
“Chuyện ngày hôm nay con làm gì ta tạm thời sẽ không suy xét…”
Thả ra một vòng khói, Hà Tử Vương thanh âm nghiêm nghị cất lên, một mực quan sát mỹ thiếu niên đối diện.
Trái ngược với Hà Khải Thiên lạnh như băng, không cảm xúc. Hà Tử Vương càng thể hiện rõ uy nghiêm của kẻ lãnh đạo. Biểu tình nghiêm nghị, gương mặt luôn luôn không hề thiếu nụ cười nhạt. Nhưng ai cũng biết, nụ cười đó có bao nhiêu nguy hiểm ẩn dấu.
Nếu như với Hà Khải Thiên là một tảng băng trường kì, luôn im lặng đến gần, dùng ánh mắt màu xanh lạnh lẽo nhìn họ. Đến khi đối phương cảm nhận được nguy hiểm bên người thì đã sớm gục trên mặt đất. Ở Hà Khải Thiên đối mặt, mang đến loại biểu thị mười phần: không phí lời với bất cứ ai. Áp lực khủng khiếp nhất với bất cứ ai chính là đột nhiên rơi vào tầm nhìn của đôi mắt màu xanh lạnh lẽo kia, linh hồn như bị rút cạn, không thể thoát ra, giây tiếp theo chính là lập tức rơi xuống cõi chết. Nhưng ai cũng biết, ngay từ lúc nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm nhưng tuyệt đẹp như hồ băng trong suốt đó, họ đã chết.
Riêng Hà Tử Vương lại là sắc thái hoàn toàn khác. Ông ta có thể đối với kẻ thù mà báo trước hành tung của mình. Sảng khoái cười nói tiếp cận. Nhưng loại lời nói đó đừng tưởng là xã giao bình thường, càng đừng mong sẽ dễ nghe. Từng lời nói của ông ta đều là biểu thị quyền uy, chậm rãi nói ra điểm yếu đã bị ông ta nắm trong tay, khoé môi luôn ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng nói kết cục của kẻ đối đầu ông, tra tấn từng chút từng chút tinh thần cuả những kẻ đó. Từng lời của Hà Tử Vương đều có đích ngắm mà đến, không thiếu xót, không dư thừa.
Mang theo vài phần ý cười nhạt, Hà Tử Vương sau vài phút đồng hồ chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, không tìm thấy bất cứ cảm xúc gì, hài lòng thở ra
“Tối nay như kế hoạch hành động. Thần sẽ đi cùng con…”
Hà Khải Thiên hơi gật đầu, đứng lên cúi thấp người chào ông, cất bước trở về phòng.
Hà Tử Vương bất đắc dĩ cong khoé môi. Ở góc độ người thừa kế, ông vô cùng thoả mãn với biểu hiện của hắn. Nhưng đồng thời với sự lớn mạnh này cũng là một mối đe doạ. Ông đã sớm không nắm giữ được con ác ma do mình tạo ra.
Thả người dựa vào ghế, Hà Tử Vương hơi nhắm mắt nói với thanh niên một mực im lặng phiá sau.
“Cố hết sức kìm hãm Khải Thiên, bắt sống người trở về cho ta.”
“Dạ rõ.”
Hội nghị giao thương tại Bang Califonia, Mỹ.
Trong căn phòng sang trọng, được thắp sáng bởi ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp. Nhưng không khí xung quanh không dễ thở chút nào.
Trên chiếc bàn rộng lớn hình bầu dục chỉ có bốn chiếc ghế, tương ứng với bốn người có quyền lực nhất.
Hà Tử Vương ngồi trên ghế, chậm rãi thưởng thức trà. Ở ba vị trí còn lại đang nổi lên cuộc tranh cãi.
Một tuần trước, kho vũ khí, thuốc độc khổng lồ, nhập lậu từ Mĩ đến Singapo bị cảnh sát tóm gọn.
Không ai có thể tin đó là ngẫu nhiên hay do xui rủi. Kế hoạch di chuyển chỉ bốn người ngồi nơi đây nắm rõ. Cả chuyến hàng được vận chuyển bằng nhiều loại hình giao thông, xuất phát cùng lúc từ nhiều nơi khác nhau khắp nước Mĩ. Nhưng khi vừa xuất phát được nửa tiếng, toàn bộ đều bị đón đầu và tóm gọn. Đám cảnh sát kia rõ ràng phải biết rõ về lộ trình trong kế hoạch. Điều đó dẫn đến một suy nghĩ duy nhất.
“Trong chúng ta… có nội gián.”
Hà Tử Vương từ lúc bắt đầu đến giờ luôn một mực im lặng, đột nhiên lên tiếng. Sau câu tuyên bố gây sửng sốt, khiến ba người trước mặt chấn động, bàng hoàng. Ông lại chỉ im lặng cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét đến từng gương mặt. Ba người còn lại âm thầm rơi xuống giọt mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó ở một nơi khác trên nước Mĩ.
Dinh thự biệt lập với thế giới bên ngoài. Khắp nơi xung quanh đều có bảo vệ canh gác.
Một cơn gió bất thường nổi lên trong đêm tối. Chưa đầy một phút sau, tất cả bảo vệ của toà nhà đều gục xuống.
Hai bóng đen xuất hiện trong bóng đêm, mặt nạ chống độc được tháo xuống. Mỹ thiếu niên trong trang phục màu đen như hoà lẫn vào đêm đen, gương mặt vô cảm nhìn lướt qua những cái xác xung quanh. Phía sau lưng là thanh niên luôn khoác bộ trang phục trắng thuần khiết, gương mặt thanh tú, đáng yêu.
Thanh niên nhìn vào vô cùng thuần khiết, yếu mềm đó, hơi chút cử động bàn tay thanh mảnh. Lưỡi dao sắc bén lướt qua ngực áo một tên nằm dưới đất, lúc cắm vào bức tường còn mang theo một vật.
Thanh niên nhỏ nhắn tiến lên, lưỡi dao cắm sâu trong tường rất nhẹ nhàng được rút ra. Nhìn tấm thẻ trên tay, khoé môi khẽ cong.
“Đúng như ông chủ đã nói, tất cả đều là lũ FBI”
Hà Khải Thiên nhìn chăm chăm vào một cái xác gần đó, gương mặt vẫn băng lãnh và vô cảm như trước, nhưng trong mắt thanh niên, đều được biểu hiện rõ ràng.
“Là khí độc. Cậu luôn thích kết thúc nhanh gọn mà đúng không?”
Chuyển ánh mắt về thân ảnh trắng toát bên cạnh, Hà Khải Thiên vươn tay, như có như không chạm vào chiếc cằm cao quá đầu mình của thanh niên. Xúc cảm lạnh buốt từ hắn truyền sang.
“Làm tốt lắm, Thần”
Đáy mắt thanh niên được gọi tên Thần đó khẽ run lên, nhưng rất nhanh biến mất. Bước chân nhanh nhẹn đuổi theo người mỹ thiếu niên.
Bên trong dinh thự hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài. Người giám sát ngồi trước màn hình hiển thị camera chỉ thấy khung cảnh yên lặng của những tên lính gác đang làm việc như mọi ngày, một màn vừa rồi đều không thể phát hiện.
Tại phòng khách của toà nhà. Ngồi trên sô pha là cậu bé 10 tuổi chăm chú vào màn hình ipad, đang phát đoạn phim hoạt hình. Bên cạnh là hai đặc vụ của FBI.
Ánh sáng đột nhiên phụt tắt. Trong căn phòng nhanh chóng truyền đến tiếng rút súng và la hét ra lệnh mở đèn của đặc vụ.
Trong bóng đêm mờ mịt, họ cố căng mắt nhìn rõ xung quanh. Trừ ánh sáng hắt lên từ màn hình chiếc ipad, mọi thứ đều đen kịt.
Đặc vụ tuổi chỉ vừa 20, cười đùa nói người còn lại đừng quá kích động như thế, không phải chỉ cúp điện thôi sao, đứa bé vẫn ngồi đó mà. Xung quanh đều là lực lượng của họ, sao phải lo chứ.
Trong bóng đêm, đột nhiên truyền đến hơi thở lạnh buốt. Bên tai truyền đến giọng trong trẻo của người thanh niên
“Cậu ta nói đúng, cứ thả lỏng”
Hai đặc vụ thoáng chốc thấy cả người như rớt vào hố băng lạnh lẽo. Vị đặc vụ trẻ tuổi dùng sức hét lên những câu không thể quen thuộc hơn, là ai hãy mau ra mặt đi. Nhưng làm gì có người nào sẽ đáp lại loại câu hỏi này.
Câu trả lời đều là rất nhanh sẽ thấy được. Đồng thời hai đặc vụ cảm giác được cơn rát buốt từ tay truyền đến thì đèn cũng bật sáng.
Ánh sáng đột ngột tiến tới khiến mắt họ không kịp thích ứng. Đến khi nhìn thấy tình hình trước mắt, cũng là lúc phát hiện ra súng trên người đều bị lấy mất.
Trên sô pha xuất hiện thêm một thiếu niên với gương mặt so với tất cả nữ nhân đều xinh đẹp hơn, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm, lạnh lẽo, khó lường đang chăm chú nhìn vào màn hình ipad.
Đặc vụ trẻ tuổi như mất đi lực tự hỏi, hoàn toàn chìm đắm vào gương mặt của mỹ thiếu niên. Đến khi người bên cạnh tức giận hét lên mới tỉnh táo, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người trước mặt.
Không khí lạnh lẽo kì quái khiến cả đứa trẻ cũng ý thức được nguy hiểm. Đứa bé gương mặt đầy ấm ức khi bị cướp mất đồ vật, nhưng lại không dám khóc la, cơ thể nhỏ bé không ngừng run lên, thu lại ở đầu còn lại sô pha. Đặc vụ trẻ tuổi càng tăng thêm cảnh giác, lên tiếng hỏi người trước mặt
“Cậu là ai? Cậu muốn gì ở chúng tôi?”
Hà Khải Thiên không một chút phản ứng, hơi chút liếc mắt nhìn cậu bé đang sợ hãi, vươn tay trả lại ipad. Đối mặt với ánh mắt lạnh băng kia, nước mắt cậu bé không kiềm được mà giàn giụa trên gương mặt nhưng miệng lại gắt gao cắn chặt, không dám phát ra tiếng động, sợ sệt đón lấy đồ vật.
Đặc vụ cao to, dày dặn kinh nghiệm cười gằn một tiếng
“Mày muốn cứu nó ra chứ gì? Tao vốn đã biết lão trùm đó không đáng tin mà. Nhưng tụi mày đừng hòng thoát khỏi đây. Mày nên biết đây là nơi có vào mà không có ra”
Vẫn tin rằng tên trước mặt chỉ là may mắn trà trộn được vào đây, không thể nào thoát khỏi vòng vây đang canh gác bên ngoài. Đặc vụ hung tợn trợn mắt nhìn về phía hắn.
“Ý ông là đống xác nằm ngoài kia sao?”
Thần nãy giờ im lặng quan sát phiá sau, lên tiếng. Anh đứng dựa vào bên cửa, động tác nhẹ nhàng, thoải mái tháo rời từng bộ phận của khẩu súng. Tiếng từng vật kim loại rơi xuống va chạm với sàn cẩm thạch vang lên lạnh lẽo.
Cả hai đặc vụ đều đồng loạt giật mình, không thể nào bọn chúng lại đủ khả năng hạ cả đội quân ngoài đó.
Đặc vụ trẻ tuổi cố trấn tĩnh, ánh mắt nhìn qua lại hai thanh thiếu niên có bộ dáng mỏng manh trước sau, bật cười chế nhạo
“Tổ chức của các người không có ai đủ cao to ngang sức với chúng tôi sao, cư nhiên phái đến một lũ miệng còn hôi sữa. Tôi tay không cũng có thể bóp chết hai người.. haha… “
Thần khẽ nhếch khoé miệng, đôi tay thon thả vỗ lên ba tiếng, chậm rãi tiến về phía mỹ thiếu niên nãy giờ chăm chú xem ipad cùng đứa bé. Ánh mắt hơi thoáng nhìn đến gương mặt xinh đẹp động lòng người kia, muốn tìm ra một tia cảm xúc, nhưng vẫn như trước phẳng lặng. Đưa mắt nhìn về hai người đang bày ra tư thế chiến đấu kia, lên tiếng
“Khẩu khí lớn lắm, miệng lưỡi FBI đều hôi hám, khó ngửi như nhau nhỉ…”
“Mày… “
Hai người đồng loạt muốn tiến lên thì đột nhiên bị hành động của Hà Khải Thiên mà cứng đờ.
Trước mắt họ, Hà Khải Thiên mới một giây trước vẫn bất động, đột nhiên vươn tay về phía đứa bé. Đôi tay thon dài trắng một cách kì dị, gần như trong suốt, để lộ ra từng đường mạch máu màu xanh đầy vô hại, tóm chặt lấy cổ họng đứa bé. Họ thấy đứa bé chỉ kịp giãy giụa vài giây, tiếng rắc lạnh lẽo vang lên, cả thân hình nặng nề rơi xuống sàn. Đầu đứa bé nghiêng một góc quái dị, trợn mắt nhìn về phiá họ.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, họ không thể tin vào mắt mình. Làm sao mà một thiếu niên gầy yếu, xanh xao, lại có thể tước đi mạng sống một con người dễ dàng như vậy. Gương mặt xinh đẹp đó trước sau đều vô cảm, không nhìn ra được điều gì, khí tức tử thần lại toả ra lạnh lẽo áp bức.
Thần đứng bên có chút vô lực, hắn luôn không thể lường trước như vậy. Mà dù anh có lường trước cũng không đủ khả năng ngăn lại. Thôi kệ, dù sao người ông chủ muốn giữ lại cũng không phải nó.
Chỉ trong thoáng chốc suy nghĩ của mọi người ở đây hoạt động, Hà Khải Thiên đã tiếp tục hành động. Tiếng chiếc ipad bị bẻ đôi, răng rắc truyền đến. Hành động vô cùng nhẹ nhàng như bẻ một cọng cỏ.
Đặc vụ cao to muốn che dấu đi sự run sợ, cắn răng muốn xông lên. Chưa đến ba bước, đã bị một vật bay đến đâm vào, khiến cả thân hình đồ sộ bật ngược lại, nặng nề té xuống.
Đặc vụ trẻ tuổi lao đến xem xét đồng đội anh. Nhưng vừa khom người nhìn tới đã hoảng sợ lui lại sau vài bước rồi ngã ngồi xuống sàn.
Không dám tin vào những gì anh đang thấy. Đồng đội đáng tuổi cha anh, kinh nghiệm thực chiến đầy mình, giờ đang nằm bất động trong vũng máu đỏ thẫm. Nơi cuống họng đang tràn máu ra, một nửa chiếc ipad cắm sâu trong đó.
Hoảng loạn nhìn về phía mỹ thiếu niên tay còn cầm một nửa còn lại của chiếc ipad, đang đứng dậy, ánh mắt ẩn chứa cái chết đầy băng lãnh đang nhìn về phía anh.
Anh chỉ còn biết bất động nhìn theo cánh tay đó dần nâng lên, đồng thời với cái chết đang ngày một đến gần.
Trong tích tắc đó, một thân ảnh trắng toát tiến đến bên cạnh. Cánh tay dùng sức nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của tử thần kia.
“Cậu chủ…không được”
Thần lên tiếng chặn lại trước khi quá trễ. Hà Khải Thiên bất động thanh sắc nhìn lướt người thanh niên thanh tú trước mặt. Sau đó quay người rời khỏi.
Thần nhìn qua cánh cửa, nơi hắn vừa rời khỏi, khẽ cúi đầu lắc nhẹ, khoé môi cong lên. Tia không hài lòng lướt qua đôi mắt xanh yêu dị đó rõ ràng là cố ý bộc lộ.
=====================
Khai trương các đoản mục.
Góc buôn dưa.
Thuần Thuần (thì thầm qua điện thoại): Bảo Bảo, tôi vừa chứng kiến một án mạng.
Bảo Bảo (rùng mình): Ở đâu,Ai là hung thủ vậy?
Thuần Thuần (vỗ đùi): Chính là…
Hà Khải Thiên (vươn tay tới): Là ai?
Thuần Thuần (run lập cập): A…haha.. là con hổ…nó bị con chuột giết chết… A haha, tôi còn có việc. Đi trước. ㅠㅅ ㅠ
Bảo Bảo mặt đầy ngơ ngác.
Hà Khải Thiên trong lòng cười lạnh, ai bảo chuột yếu hơn hổ thì ra đây.
Thuần Thuần uất ức đập đầu vào gối: Ta tuổi Hổ mà bị tuổi Chuột ức hiếp… oa oa.