Bảo Bối Của Lão Đại

Chương 42: Cuộc vui nào rồi cũng tàn...


Đọc truyện Bảo Bối Của Lão Đại – Chương 42: Cuộc vui nào rồi cũng tàn…

Hà Khải Thiên, khép lại cánh cửa phía sau lưng, lập tức kết nối điện thoại.

“Tôi muốn bà Hạ trong hôm nay không quay lại phòng bệnh.”

Thuộc hạ bên kia nhận câu mệnh lệnh dài nhất từ trước đến giờ, run run đáp ứng. “Đã biết.”

Sau một lúc, bà Hạ đang nói chuyện với mấy người ở trước xe trái cây thì có điện thoại gọi tới, trong điện thoại là giọng đầy gấp gáp của chồng bà.

“Vợ ơi, bà mau về nhà xem, hàng xóm gọi điện cho tôi nói hình như ống nước nhà mình vừa vỡ hay sao ấy, nước tràn khắp nơi rồi!!!”

Bà Hạ nghe xong không khỏi giật mình, thế là vội vội vàng vàng gọi xe taxi trở về nhà.

Triệu Thái Bảo im lặng nhìn cảnh vật ngoài ô cửa sổ, không nhịn được run rẩy co gối vòng tay ôm lấy, dựa vào đầu gối, cậu thở dài. “Mình vậy mà lại nhớ người mình vừa đuổi đi mất rồi.”

Cửa ngay lúc đó bật mở, Triệu Thái Bảo tròn mắt ngạc nhiên nhìn qua, Hà Khải Thiên hiếm khi mất tự nhiên cứng nhắc đi đến bên giường, miệng cứ mở ra rồi lại đóng lại.

Triệu Thái Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, cậu có cảm giác như đang mơ vậy, dù bây giờ là ban ngày. 

Rồi ngay lúc cậu còn không biết được đây là mơ hay thật, bản thân đã rơi vào cái ôm mát lạnh. Bên tai truyền đến giọng nói mát lạnh khàn khàn, biểu thị sự căng thẳng của người nói.

“Triệu Thái Bảo, anh thích em.”

Cảm thấy người trong ngực khẽ run sau câu nói của hắn, Hà Khải Thiên càng tăng thêm lực ôm, nhưng cũng sợ cậu đau mà dùng lực vừa phải. Hắn quay đầu hôn lên bên tai của cậu, lại thì thầm.

“Anh suy nghĩ xong rồi, Triệu Thái Bảo, anh yêu em!”

Triệu Thái Bảo ngay từ lúc nghe câu đầu tiên của hắn đã sửng sờ mở to mắt không tin được, còn tưởng lúc nãy hắn rời đi là vì hắn đã từ bỏ cậu rồi chứ. Bị giam chặt chẽ trong cái ôm mát lạnh của hắn, tâm Triệu Thái Bảo vừa bị ngọt ngào và chua xót cùng lúc dày xé. Ngọt là vì hắn không có bỏ mặc cậu, hắn đang nói yêu cậu, nhưng chua xót là vì bản thân vẫn không ngăn được lo sợ.

Hà Khải Thiên thấy cậu không trả lời trong lòng càng không nhịn được thấp thỏm, gác cằm lên mái tóc mềm mại kia, lại nhẹ giọng. “Thái Bảo, anh thật sự yêu em…”


“Em biết…. Em biết chứ…” Triệu Thái Bảo cúi đầu thì thầm, giọng cậu run lên, khóe miệng cười chua chát.

Cậu biết, cậu biết chứ. Cậu yêu hắn, và hắn cũng yêu cậu. Nhưng rồi thì sao… Trải qua nỗi đau của quá khứ, cậu nhận ra một điều rằng, tình yêu dù có mang sức mạnh kì diệu đến đâu cũng không thắng nổi số phận đã sắp đặt sẵn. Hai người dù yêu nhau đến khắc sâu trong lòng, yêu đến đau nhói tâm can thì đến lúc số phận quyết định họ phải rời xa nhau thì chẳng có gì có thể ngăn cản.

Đã xảy ra một lần rồi…

Ai dám chắc sẽ không xảy ra lần nữa…

Thoát ra khỏi ôm ấp của Hà Khải Thiên, Triệu Thái Bảo gượng cười nhìn hắn.

“Em biết anh yêu em mà… Em cũng rất yêu anh… Nhưng rồi thì sao… Nếu như anh lại quên em lần nữa thì em biết phải làm sao đây…”

“Anh…”

Hà Khải Thiên muốn phản bác lại, nhưng lại chẳng biết phải nói như thế nào. Sự thật đúng là vậy, đúng là hắn đã quên cậu, quên đi người hắn yêu, và còn khiến cậu bị tổn thương nhiều như vậy. Hắn biết phải phản bác như thế nào bây giờ.

“Quên mất em là lỗi của anh, làm em tổn thương càng là tội lỗi lớn ở anh… Anh không biết phải làm sao để khiến em tin tưởng lại… Nhưng anh đảm bảo anh sẽ luôn yêu em dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Em… Em không biết nữa…” Triệu Thái Bảo ấp úng lên tiếng, tránh né ánh mắt kiên định kia, còn nhìn thêm nữa cậu sẽ không nhịn được mà bất chấp tất cả để lao vào lòng hắn mất.

Hà Khải Thiên không biết nên nói tiếp như thế nào để khiến cậu tin tưởng, càng gấp lại càng rối, càng cố suy nghĩ càng trống rỗng.

“Anh… Anh… AAAAAAAAA!!!!!!!! “

Hà Khải Thiên tức tối vò đầu bứt tóc nằm vật ra giường, hai tay che khuất đôi mắt nhưng nhăn nhó trên mặt vẫn thấy rất rõ ràng.

Tiếng hét ấm ức của hắn dọa Triệu Thái Bảo giật thót, hai tay ôm ngực tròn mắt lui ra xa. Sau một hồi bình tĩnh mới dám đến gần nhìn nhìn hắn. Thấy hắn nhăn nhó nằm đó hết vò tóc rồi lại vuốt mặt, Triệu Thái Bảo ngẩn ra, cảm giác như vừa tìm ra được chân trời mới vậy.

“Hà… Hà Khải Thiên… Anh… Anh ổn chứ…” Triệu Thái Bảo run run nhỏ giọng thăm dò, suy nghĩ có nên lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc có một không hai này hay không.


Còn chưa suy nghĩ xong đã bị Hà Khải Thiên đột nhiên bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc tiến lại gần. Triệu Thái Bảo bị dọa, muốn lùi lại nhưng không thể, eo đã bị Hà Khải Thiên ôm chặt, khiến khoảng cách hai người hoàn toàn biến mất.

Triệu Thái Bảo ngẩn ngơ nhìn lông mi thật dài của người kia, bị Hà Khải Thiên ăn đậu hủ cũng quên mất phản ứng. Hà Khải Thiên làm vẻ mặt đứng đắn, tay lại không yên phận vuốt ve tấm lưng mềm kia.

“Em nghĩ sao mà hỏi anh có ổn không? Bị người yêu từ chối, đòi chia tay các kiểu mà ổn được à?! Hửm?!”

Hà Khải Thiên là đang nghiêm mặt lên án cậu, nhưng Triệu Thái Bảo nhìn vẻ nghiêm túc này lại chẳng hiểu sao liên tưởng đến một con cún thật to đang chuẩn bị muốn ngoạm mặt cậu. Chẳng phải là cảnh tượng đáng sợ gì, chỉ là có chút…. mất vệ sinh…

Triệu Thái Bảo nuốt nước miếng cố đem mặt mình ra xa khỏi “con cún to” kia, lên tiếng xin tha.

“Anh… Anh… Bình tĩnh… nói chuyện a… Đừng có cắn… À à không… Đừng có manh động…” Xin tha chưa thấy đâu, suy nghĩ trong đầu đã nhanh một bước chui ra ngoài miệng, Triệu Thái Bảo hoảng sợ vội sửa lời.

Hà Khải Thiên méo mặt nhìn Triệu Thái Bảo đang liều mạng di chuyển mặt cậu tránh ra xa, lại nghe đến câu buột miệng kia. “Cắn sao?! Em nghĩ anh là con gì hả?!!”

Hà Khải Thiên hùng hổ đưa mặt tới, há miệng nhắm ngay bên má tròn tròn trắng trắng kia, cắn một cái.

“A!!!” Triệu Thái Bảo mếu máo la lên.

Uất ức ôm một bên má in dấu răng hồng hồng, Triệu Thái Bảo trừng mắt nhìn người đang vô cùng thỏa mãn nhếch mép kia.

“Đã nói anh không được cắn mà!!!”

“Tự em nói ra chọc tức anh nên anh mới cắn thôi, còn nói nữa anh sẽ hôn đấy.”

Triệu Thái Bảo căm tức bặm chặt môi, hai tay ôm má trừng mắt nhìn hắn. Hà Khải Thiên nhìn bộ dạng xù lông đáng yêu này, trong lòng như có móng vuốt nhỏ cào cào.


Hắn tiến lại, chóp mũi chạm chóp mũi, giọng nói mang theo hơi thở trầm thấp.

“Bảo Bảo, anh muốn hôn…”

Triệu Thái Bảo bị thổi khí khiến cả khuôn mặt mát lạnh mà đỏ hồng, vô thức thả lỏng tay, tầm mắt dõi theo đôi môi mỏng nhạt màu đang ngày càng gần.

Hai đôi môi chạm vào nhau khiến cho cả hai đều bất giác thả lỏng, Hà Khải Thiên nâng niu hôn lên đôi môi nhỏ hồng kia, nhẹ nhàng gặm cắn, sau bị vị ngọt nơi mềm mại đó khiến cổ họng phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Hà Khải Thiên ôm siết lấy cậu, từ từ ngồi xuống bên giường, để cậu ngồi lên đùi mình, hắn giữ lấy sau gáy cậu làm sâu thêm nụ hôn.

Triệu Thái Bảo tận hưởng vị ngọt hắn mang đến, cũng từ từ đáp lại, chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng không nhịn được vươn ra khẽ liếm lấy môi hắn. Hành động bất ngờ của cậu làm hắn có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn chính là yêu thích. Lưỡi hắn tìm đến đáp trả lại, dịu dàng, ân cần, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh kia.

Quấn quýt qua lại đến kia Triệu Thái Bảo hết đi dưỡng khí, mặt bị ép hôn đến đỏ ửng, Hà Khải Thiên mới buông tha. Triệu Thái Bảo thở hổn hển dựa trán vào vai hắn, hạnh phúc cong cong khóe miệng.

Biểu hiện đó lọt vào mắt Hà Khải Thiên, hắn bật cười xoa xoa lưng giúp cậu thông khí. “Thoải mái sao? Vậy mà còn đòi đuổi anh… Giờ còn muốn đuổi không bae?”

Triệu Thái Bảo bị hắn nhìn thấu, mặt vừa bớt đỏ lại gia tăng nhiệt, xấu hổ vùi mặt vào hõm vai hắn, tay không chút lực đập đập lồng ngực rắn chắc kia.

“Anh ăn hiếp em!!!”

Hà Khải Thiên ha ha cười to, ôm lấy cậu lắc lắc, sau lại thì thầm vào cái tai đang đỏ bừng kia.

“Ừm… Đúng là anh có Ăn Hiếp em thật!”

“Anh!!!”

Không để Triệu Thái Bảo vì xấu hổ quá mà trốn mất, Hà Khải Thiên nhanh chóng đè chặt cậu xuống giường, hôn một đường từ trán, xuống hai bên mắt, chóp mũi đỏ đỏ, cắn cắn hai bên má mềm hồng kia, lại day dưa không dứt ở đôi môi vừa đáng yêu vừa đáng thương. Dứt nụ hôn, hơi thở mang theo hơi lạnh nhàn nhạt phả vào cần cổ nóng đỏ của Triệu Thái Bảo.

“Làm sao bây giờ… Anh hiện tại muốn Ăn Hiếp em!”

“Khải Thiên~” Triệu Thái Bảo run run cựa quậy, hai tay đặt sau lưng hắn khẽ cào cào níu kéo.

Đôi mắt màu xanh tĩnh lặng dần trầm xuống, Hà Khải Thiên hôn lên cần cổ mềm mại kia, nhỏ giọng an ủi.


“Bảo bối, ngoan, anh biết em khó chịu… Để anh giúp em.”

Hà Khải Thiên nhanh gọn cởi áo của mình, cúi xuống hôn lên đôi môi bị dày vò đến sưng đỏ kia, hai tay tách từng chiếc cúc áo của cậu.

Nơi lồng ngực được cởi bỏ rào cản mà mà áp sát da thịt vào nhau, Triệu Thái Bảo rùng mình cảm nhận mát lạnh đầy thoải mái. Hai mắt mơ màng ẩm nước nhìn người con trai xinh đẹp quá mức cho phép kia.

Triệu Thái Bảo vươn tay chạm lên khuôn mặt tinh xảo kia, ngón tay vuốt một đường từ trán xuống sống mũi cao kiêu ngạo kia, đến đôi môi mỏng nhạt màu đang hơi nhếch lên. Hà Khải Thiên há miệng cắn lấy ngón tay cậu, đầu lưỡi cuốn lấy nó dây dưa trêu chọc.

Triệu Thái Bảo nhìn không chớp mắt đôi môi kia, cảm nhận sự động chạm nơi đầu ngón tay, lồng ngực đang ấm nóng càng thêm nhiệt. Ngẩng đầu lên, ngón tay cũng không kịp rút ra đã vươn đầu lưỡi liếm tới.

Hà Khải Thiên bị động tác vội vàng này làm giật mình trong chốc lát, sau lại cong đuôi mắt đỡ lấy tấm lưng trần kia, bớt một phần sức cho cậu.

Được hắn đỡ lấy, Triệu Thái Bảo càng có thế lấn tới, hai tay bám chặt lấy tấm lưng căng chắc kia, làm sâu hơn nụ hôn vụng về của cậu.

Nói cậu hôn vụng về thì đúng là vụng về thật, môi hắn mấy lần bị cậu vô tình cắn đau đến nhăn mặt, nhưng hắn vẫn để mặc cậu làm càn.

Hôn được một lúc, Triệu Thái Bảo thở hổn hển buông ra, khóe mắt đã đọng thêm nước.  Hà Khải Thiên cưng chiều lau đi khóe mắt kia, không nhịn được trêu chọc.

“Em rốt cuộc là hôn anh hay đang đói bụng đấy!”

Sờ sờ mấy vết cắn hơi rớm máu của mình trên môi hắn, Triệu Thái Bảo bĩu môi. “Không ngon!”

Hà Khải Thiên ngửa mặt lên ha ha cười to.

Tiếng cười vui vẻ đó chẳng kéo dài được bao lâu.

Cửa rầm một tiếng mở mạnh ra hai bên, cùng tiếng nói giận dữ vang lên.

“Hai đứa đang làm cái trò gì đây hả???”

Triệu Thái Bảo giật bắn mình, trợn tròn mắt sợ hãi không nói nên lời. Hà Khải Thiên thì bình tĩnh hơn, hắn bước xuống giường, thân trên để trần lộ ra từng đường nét cơ bắp rắn chắc trắng xanh thu hút. Hắn cứ như vậy hơi cúi đầu chào người trước mặt.

“Chào bác gái!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.