Bảo Bối Của Lão Đại

Chương 39: Lời hứa 5 năm trước


Đọc truyện Bảo Bối Của Lão Đại – Chương 39: Lời hứa 5 năm trước

Đến giữa trưa, Thần vừa dùng xong bữa đã thấy Hà Khải Thiên mặt mày rạng rỡ đến đáng ngờ, bước vào phòng.

“Vẻ mặt gì đây, nhìn đáng sợ còn hơn lúc mặt lạnh như thần chết nữa.”

Hà Khải Thiên nhếch môi cười, rót cho anh một cốc nước rồi ngồi xuống ghế bên giường.

“Tên nhóc kia đâu rồi?”

Thần vừa uống ngụm nước vào thì nghẹn, suýt thì sặc, anh vờ ho vài tiếng, cố giữ giọng mình thật tự nhiên.

“Hỏi tôi làm gì chứ? Cậu ta đi đâu là quyền của cậu ta!!!”

Không nhắc đến thì thôi, nhắc là thấy bực bội vô cùng. Từ sáng nay thức dậy đã không thấy Tử Minh Vũ đâu, đến trưa cũng chẳng thấy, đồ ăn hai bữa đều là y tá mang đến. Chắc là đã sớm chơi chán rồi đây mà, có khi giờ đang vui vẻ chơi đùa ở đâu rồi, hoặc là đang ở cùng ai khác nữa không chừng.

Thần siết chặt nắm tay, lắc đầu muốn xua đi dòng suy nghĩ. Cậu ta ở đâu, làm gì, với ai thì liên quan gì đến anh đâu chứ. Anh không có quyền thắc mắc này, mà cũng không nên có những thắc mắc này. Không được, không được để cậu ta ảnh hưởng.

Càng cố không nghĩ Thần lại càng nhớ đến những lúc ở cùng Tử Minh Vũ. Nhớ đến tối hôm qua, câu nói đó đến giờ vẫn không ngừng dội lại.

— — —-

“Anh không cần nhưng tôi lại không thể ngừng quan tâm anh. Hình như…. Tôi thích anh mất rồi…”

— — — —-

“Thần… Tôi yêu em mất rồi.”

— — — —-

Chạm lên môi, nơi đã lâu lắm rồi mới cảm nhận hơi ấm của người khác phủ lên…. Khoảng thời gian trước, chỉ có một người chạm vào nó. Thần thấy lồng ngực bị siết chặt, đau đến không thở được. Không được, anh không thể sai thêm như vậy nữa. Người yêu anh rất nhiều, và cũng là người anh nợ thật nhiều. Người đó, người đó vì cứu anh mà ra đi, vì anh mà hi sinh thật nhiều, người đó… người đó ra đi chưa bao lâu hết mà. Anh… Bây giờ anh làm sao có thể cứ như vậy mà cho phép mình mở lòng chứ.

Trái tim trong lồng ngực này, vẫn siết chặt từng hồi mỗi khi nhớ về người đó. Mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, anh đều mơ thấy mình cô độc, lặng lẽ trong bóng tối, hình ảnh người đó cứ không ngừng quẩn quanh. Vậy mà giờ anh lại đang nghĩ mình rung động với người khác sao.

Anh điên rồi, anh điên mất thôi. Sao bản thân anh cứ mãi dơ bẩn ghê tởm đến thế chứ. Anh sao có thể dễ dàng như vậy mà mở lòng lần nữa.


Lời hứa. Lời hứa của năm năm trước vẫn còn đó. Anh không cho phép bản thân mình làm trái. Anh không thể phụ lòng người đó thêm được nữa. Anh không thể để người đó chờ mình lâu thêm nữa. Đến lúc rồi…

“Anh… “

“Anh Thần… “

“Anh làm sao vậy….?!”

“Anh Thần?!!!!! Anh điên rồi hả, mau buông tay ra!!!”

Thần giật mình bừng tỉnh khỏi dày vò trong suy nghĩ. Anh nhìn sang, thấy sắc mặt căng thẳng của Hà Khải Thiên đang nhìn mình, lại nhìn xuống hai cánh tay của bản thân đang bị Hà Khải Thiên dùng sức giữ lại. Màu đỏ chói mắt không ngừng lan ra, thấm ướt một mảng quần áo cùng chăn giường. Giữa màu trắng của đồ bệnh nhân, màu đỏ dần lan ra khiến người ta chói mắt. Thần cảm thấy toàn thân vô lực, mới vừa nãy còn nghe tiếng Hà Khải Thiên hét lên rất to bên tai, nhưng giờ môi hắn vẫn không ngừng mấp máy gì đó, nhưng anh lại chẳng nghe được gì nữa rồi. Giơ tay lên muốn chạm vào đuôi mắt xinh đẹp kia thêm một lần nhưng còn chưa kịp cử động thì cả người anh đều rơi vào vùng trời tối đen như mực.

….

Trở lại vài phút trước. Hà Khải Thiên nhếch môi cười đầy ẩn ý khi nghe giọng anh mất tự nhiên pha chút giận hờn mà nói không quan tâm tên Tử Minh Vũ kia.

“Bây giờ có cậu ta ở bên anh, em yên tâm rồi. Em tin cậu ta.”

Hà Khải Thiên hiếm khi chìm đắm trong tâm trạng vui vẻ như thế này, hắn mở điện thoại, tốt bụng gửi tin nhắn cho tên Tử Minh Vũ kia, nói anh có vẻ đang nhớ cậu ta. Chính vì tập trung vào điện thoại mà không phát hiện ra anh bất thường. Đến khi hắn chợt nhận ra anh im lặng nãy giờ, quay sang thì bị tiếng vỡ của thuỷ tinh khiến hắn sững người.

Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh vô cùng. Hà Khải Thiên còn chưa hết sững sờ khi thấy bàn tay Thần bóp chặt ly thủy tinh khiến nó vỡ tan. Bàn tay ghim đầy mảnh thủy tinh li ti chảy đầy máu đó lại tiếp tục giơ lên. Trong lúc hắn hoảng sợ lao đến, mảnh thủy tinh sắc bén trong tay anh đã cứa một đường sâu vào cổ tay bên kia. Máu như dòng nước mất van, trong tích tắc vậy thôi, lại không ngừng chảy ra, rất nhanh thấm ướt một mảng lớn. Tay Thần vẫn không ngừng cử động, không ngừng cắt xuống từng đường cắt sâu vào cổ tay.

Hà Khải Thiên điên cuồng túm chặt lấy hai tay Thần, nhìn dòng máu đỏ nhức nhối tuôn ra, hắn gào lên.

“Thần!!! Anh điên rồi hả?”

Nhìn đến gương mặt vô hồn không hề phản ứng lại lời hắn nói, hai mắt anh mờ mịt nhìn vào khoảng không, Hà Khải Thiên một bên đá nút gọi bác sĩ đến, một bên liều mạng nắm chặt cổ tay nơi đang không ngừng chảy máu kia.

“Anh Thần?!! Mau tỉnh lại, anh nghe em nói không???? Anh Thần?!!”

“Anh làm sao vậy?!! Anh Thần!!!!”


Hà Khải Thiên tức đến gân xanh bên thái dương đều căng lên nổi, nhìn xuống bên tay Thần đang siết chặt miếng thủy tinh không buông, khiến miếng thủy tinh cắt sâu vào, máu lại bắt đầu chảy ra. Hà Khải Thiên tức giận vừa gào vừa lắc người Thần, muốn kéo anh tỉnh lại.

“Anh Thần?!!!!! Anh điên rồi hả, mau buông tay ra!!!”

Thần cuối cùng cũng phản ứng lại lời hắn nói quay sang nhìn, nhưng tay vẫn không hề thả lỏng miếng thủy tinh kia.

Bác sĩ cùng y tá vội chạy đến bị tình cảnh đầy máu đỏ dọa cho hoảng sợ, vội vội vàng vàng kéo xe đẩy, chuẩn bị dụng cụ.

Nhưng Thần vẫn như cũ không động đậy, Hà Khải Thiên có hét lớn thế nào cũng không thấy anh phản ứng lại nữa. Tay Thần vẫn siết chặt miếng thủy tinh, máu vẫn không ngừng chảy ra từ hai bên tay, gương mặt anh nhìn hắn lúc này lại bình thản đến đáng sợ.

Hà Khải Thiên nghe tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực, cơn đau nhói khiến hơi thở hắn đều nghẹn lại. Giờ phút này nỗi sợ hãi trong hắn dâng lên không thấy điểm dừng, nó cứ không ngừng bủa vây hắn. Chuyện gì đang xảy ra thế này.

Hà Khải Thiên muốn gào lên hỏi anh đến cùng là có chuyện gì, nhưng môi hắn vừa mở, Thần đã như một đám mây nhẹ tênh ngã gục trong lòng hắn.

Giờ phút này, Hà Khải Thiên cảm thấy trong lòng hắn trống trải đến kì dị. Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất. Trước mắt là hình ảnh bác sĩ và y tá vội vã đưa anh lên giường nằm đẩy đi. Người thì sơ cứu muốn cầm máu, người thì chiếu đèn kiểm tra mắt anh, mọi người hối hả lao đến lao đi, đến khi xe đẩy biến mất khỏi cửa phòng bệnh, Hà Khải Thiên vẫn cứ bất động ngồi đó.

Hai cánh tay hắn run rẩy đưa lên, hắn nhìn màu đỏ thẫm đau mắt ở hai bên tay mình, rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Hà Khải Thiên đập đập lòng bàn tay vào hai bên tai, nhưng lại không thể nghe được âm thanh gì. Mọi thứ vẫn cứ chìm vào tĩnh lặng đáng sợ đó.

Cảm giác này thật quen…

À đúng rồi… Ngày đó… Ngày hắn bị bắn cũng vậy… Xung quanh lúc đó cũng tĩnh lặng thế này…

***

Tử Minh Vũ vừa ra khỏi nhà liền nhanh chóng bắt taxi muốn đến bệnh viện. Hơn một tuần này ba mẹ cậu đi công tác, cậu cũng một tuần cắm chân ở bệnh viện không về. Hôm nay ba mẹ trở về cậu bắt buộc phải trở về gặp họ. Tử Minh Vũ định sau bữa sáng sẽ lập tức đi, nhưng mẹ cậu nhất quyết giữ lại cho xem hình hai vợ chồng bà trong chuyến công tác vừa rồi. Tử Minh Vũ ngửa mặt than trời, lần nào ba dắt mẹ đi công tác cùng, sau khi trở về đều như vậy. Mẹ cứ không ngừng tả nơi đó đẹp như thế nào, đồ ăn ngon ra sao, hai người đi đâu, chụp hình, vv.. vv… Tử Minh Vũ nghe đến suýt ngủ gật, nhìn lại đã thấy đến giờ ăn trưa, mẹ cậu lại giữ lại, bắt ăn cơm xong mới được đi. Vậy là đến tận lúc này Tử Minh Vũ mới thoát khỏi vòng vây của mẹ cậu.

Mặc dù đã dặn y tá chuẩn bị thức ăn cho anh đầy đủ rồi, nhưng không lo lắng làm sao được. Mới tối qua anh còn để cậu ép hôn mới chịu ăn mà. Nghĩ đến tối qua, Tử Minh Vũ khúc khích cười sờ sờ môi mình. Biết vậy đã hôn nhiều thêm một chút, cảm giác quá tuyệt vời mà. Mở lại tin nhắn lúc nãy của Hà Khải Thiên, dù chẳng ưa gì chủ nhân của tin nhắn, nhưng nội dung tin thì làm Tử Minh Vũ vui vẻ vô cùng.

“Thần nhớ cậu.”


Vuốt vuốt màn hình tin nhắn, Tử Minh Vũ cười cong cả mắt, nhìn lên tên người lại tự động rùng mình ghê rợn. Cái tên người gửi quá sức làm người khác mất hứng mà, nhìn như cậu đang hạnh phúc vì Hà Khải Thiên gửi tin cho mình vậy. Rùng mình xoa xoa hai cánh tay, Tử Minh Vũ tắt điện thoại tránh nhìn thêm sẽ dọa mình bị ngớ ngẩn.

Taxi đúng lúc dừng đèn đỏ, Tử Minh Vũ nhìn sang bên đường, thấy một bà lão và một bé gái ngồi bên lề đường, trước mặt họ bày rất nhiều thứ cũ kĩ, có vẻ là bán đồ cũ. Ánh mắt cậu chạm đến một khối thủy tinh trong suốt, nó giống như quả cầu thủy tinh ta hay thấy vậy, nhưng ở dạng hình vuông, bên trong lớp nước hòa cùng kim tuyến lấp lánh đang chuyển động có một vật đứng yên nơi trung tâm.

Bà lão chỉ ngồi yên một bên, chăm chú đọc quyển sách trên tay mình. Cô bé gái tầm khoảng mười tuổi, mặc chiếc váy đã cũ màu hồng, ánh mắt long lanh nhìn người qua đường, dù không có bất cứ ai dừng lại, cô bé vẫn giữ nguyên ánh mắt đó. Rồi có một người đi đến, ngồi xuống trước mặt cô bé. Cô bé gái vui vẻ cười ra tiếng.

“Anh ơi, anh mua giúp em một món hàng nhé. Tuy đồ ở đây có hơi cũ một chút, có vài cái còn bị sứt mẻ, nhưng mỗi cái đều có ý nghĩa và giá trị riêng của nó đấy.”

Tử Minh Vũ cười đáp lại cô bé. Đôi mắt cô bé trong veo khi nói, cảm giác cho cậu thấy cô bé rất yêu thương những đồ vật này.

“Sao em lại muốn bán chúng đi. Anh thấy em rất yêu quý chúng mà.”

Đôi mắt cô bé trong phút chốc đầy buồn bã, sau lại lập tức tươi vui trở lại.

“Em rất yêu thương những đồ vật này, vì vậy em mong chúng có thể tìm được một nơi tốt hơn, giúp ích cho nhiều người hơn, vì em hiện tại không còn đủ khả năng chăm sóc cho chúng nữa.”

Tử Minh Vũ xoa đầu cô bé.

“Vậy được rồi, anh sẽ giúp em chăm sóc cho tất cả chúng nhé.”

Cô bé nghe vậy vội lắc đầu xua tay.

“Không đâu, anh hãy chọn một món ở đây thôi nhé. Còn lại thì phải nhường cho những người khác nữa chứ!”

Tử Minh Vũ nhíu mày khó hiểu nhìn cô bé vẫn cười tươi nhìn mình, nhưng rồi cũng không định hỏi thêm. Cậu cúi đầu nhìn một lượt những đồ vật đang bày ra, rồi cuối cùng lại dừng mắt tại nơi khối thủy tinh kia, đáy mắt ánh lên tia sáng phản chiếu lại ánh sáng từ nó. Lúc nãy vì ở xa không thấy rõ, đến gần mới thấy vật duy nhất bất động lơ lửng ở giữa khối thủy tinh là hình một thiên sứ chỉ nhỏ bằng một hạt đậu. Tử Minh Vũ nheo mắt nhìn kĩ hơn, phát hiện thiên sứ này vậy mà chỉ có một bên cánh, nhìn không giống như bị hư gãy mất, mà vốn dĩ lúc đầu đã chỉ có một cánh.

Tử Minh Vũ vươn tay chạm vào khối thủy tinh, giữa thời tiết quá trưa nắng chói chang, vậy mà khối thủy tinh lại lạnh lẽo khiến cho đầu ngón tay Tử Minh Vũ vừa chạm đến đã không kìm được run lên. Đúng lúc đó, bà lão một mực im lặng cúi đầu vào cuốn sách dày cộm lại ngẩng đầu.

“Này cậu trai trẻ, tôi không nghĩ cậu nên mua nó đâu!”

Tử Minh Vũ giật mình nhìn bà lão trước mặt, ở bà có cái không khí rất kì dị bao phủ.

“Sao lại không nên hả bà?”

Bà lão lúc này lại cúi đầu nhìn sách, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tâm trí Tử Minh Vũ rung động.


“Cậu chỉ cần biết rằng cậu không nên mua nó, vật đó không thuộc về cậu.”

Tử Minh Vũ khó hiểu gãi đầu nhìn bà, rồi lại nhìn khối thủy tinh kia, đến khi mắt chạm đến hình ảnh thiên sứ chỉ có một cánh bên trong, cậu lại vô cùng kiên quyết cầm khối thủy tinh lên. Nhưng lúc này bàn tay của cô bé lại chặn cậu lại.

“Anh ơi, nếu bà em nói không nên thì anh không thể mua nó đâu.”

Tử Minh Vũ mở to mắt, hoang mang chất một bụng, kiểu bán hàng kì lạ gì đây chứ. Lúc đầu cậu nghĩ muốn giúp họ nên mua hết thì bị từ chối, giờ mua một món cũng bị ngăn lại, có người bán hàng nào lại đuổi khách kiểu này sao.

Tử Minh Vũ nhịn xuống thắc mắc, cười cười nhìn cô bé.

“Em gái nhỏ à, anh nhất định muốn mua cái này, em bán cho anh nhé!!!”

Cô bé gái lúng túng nhìn cậu, rồi lại nhìn bà của mình, bà lão thấy vậy nheo đôi mắt đã đầy vết nhăn nhưng vẫn sắc bén kia.

“Cậu chắc muốn mua nó chứ?”

“Đúng vậy, cháu muốn mua nó.”

Bà lão thở dài, quay sang gật đầu với cô bé gái, cô bé vui vẻ gói cẩn thận món đồ đưa đến cho cậu. Tử Minh Vũ nhận lấy, đưa tay vào túi muốn lấy tiền thì bị bà lão ngăn lại.

“Không cần trả tiền, coi như là duyên phận nên cậu mới gặp nó, chỉ mong là cậu dù có chuyện gì xảy ra vẫn sẽ kiên nhẫn như vậy bảo vệ món đồ này cũng như người cậu nghĩ đến khi nhìn nó.”

Tử Minh Vũ đứng trước cổng bệnh viện, trên tay là khối thủy tinh được gói cẩn thận, cậu suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ, nhưng lại chẳng thể tìm ra chính xác chỗ kì lạ là ở đâu. Thở mạnh một hơi, cậu nâng đồ vật trong tay, trên mặt đã tươi cười như bình thường, vội vàng đi vào trong.

—————-

Là An Dĩ Thuần đây.

Haizzz năm cuối đúng là đáng sợ quá đi mà, ta không biết mình có sống sót nỗi qua 2 học kì cuối này không nữa (ㄒoㄒ)

Xin lỗi đã để các tình yêu chờ đợi lâu nhé. Vì không có thời gian, cũng có thể vì học ngành kĩ thuật nên văn chương dần cạn kiệt nhỉ 〒_〒.

Và cũng cám ơn các tình yêu thật nhiều vì vẫn luôn chờ đợi và ủng hộ ta. Xin hãy tiếp tục yêu thương ta cũng như các bảo bối của ta thật nhiều nhé.

Mãi yêu moazzz moazzz.

An Dĩ Thuần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.