Đọc truyện Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia – Chương 45: Học bơi (2)
“Nhanh lên nào Nhiển Di, chỉ là đồ bơi thôi mà cậu cần gì phải ngại chứ?” Hữu Kiều chu môi nói, tay vẫn tiếp tục đập cửa phòng thay đồ. Mà Lý An và Noãn Noãn chỉ đứng một bên quan sát, hai người truyền tay nhau bịch bánh snack khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem.
“Tớ không muốn ra, ngại lắm a.” Trong phòng thay đồ vang ra một tiếng trả lời.
“Cậu không ra, tớ phá cửa đấy.”
“Cậu phá được cửa thì tớ ra.”
Hữu Kiều bẻ tay răng rắc, cô hít thở thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“Tớ quên nói cho Nhiển Di biết.” Lý an thì thầm bên tai của Noãn Noãn.
“Chuyện gì?” Noãn Noãn hỏi.
“Là chuyện Hữu Kiều có đi học võ ấy mà.” Lý An vừa nói xong thì rầm.
Cánh cửa phòng thay đồ bị một lực chân đá mạnh, vội bật tung ra. Nhiễn Di ngơ ngẩn nhìn chân của Hữu Kiều còn đang gioa trên cao, cô khó khăn nuốt nước bọt.
“Giờ chịu ra chưa hả?” Hữu Kiều tươi cười nói nhưng giọng nói có phần nguy hiểm a. Nhiễn Di đành phải đi theo cô nàng ra bể bơi.
Trường có hai bể bơi, một cái ở ngoài sân, xây chung với sân đá bóng, sân bóng rổ, sân bóng chày, vv,…, một cái thì ở trong nhà kính nhưng do bể bơi trong nhà kính đang được dùng cho các sinh viên nam nên đành phải dùng ở ngoài sân. Bể bơi dài 20m, độ sâu tối đa là 3m, luôn trong tình trạng sạch sẽ, không bị bám rêu hoặc bị dơ. Nước cũng sạch và trong, ánh nắng buổi chiều chiếu nhẹ lên tạo ra mặt nước thật hư ảo, tuy chỉ có mùi nước tẩy là hơi khó chịu.
Cá bốn người cùng nhau đi đến bể bơi, Lý An và Hữu Kiều đứng sát lại với nhau để che đi bịch đồ ăn vặt to ở phía sau rồi đi tìm chỗ để giấu. Nhiển Di vừa đi vừa kéo áo khoắc xuống để che phần đùi trắng bị lộ, chỉ có Noãn Noãn là vẫn thản nhiên vừa đi vừa ăn, mắt liếc nhìn xung quanh.
Một lúc sau các sinh viên nữ đã tập hợp đầy đủ, thầy thể dục điểm danh, dặn dò vài câu rồi bắt đầu khởi động tay chân, sau đó là chạy hai vòng quanh bể bơi. Nhưng mà đa số chỉ là chạy một vòng đi bộ một vòng và bốn cô nàng kia cũng là một trong số đó. Tiếp theo thầy thể dục cho các sinh viên nữ xuống nước để tập thích ứng, Nhiển Di rất rất không muốn cởi áo khoác ra nhưng có ai xuống bể bơi mặc áo khoác chứ, vì thế cô đành cay đắng cởi áo khoác ra rồ bỏ qua một bên. Lần đầu tiên trong đời, cô quyến luyến với một chiếc áo khoác như thế.
Còn Noãn Noãn thì chỉ cao có 1m55 nên khi vừa xuống nước, nước cũng đã tràn qua đầu cô, thậm chí chân của cô còn không thể chạm được đáy bể. Cũng may là Noãn Noãn từng học bơi nên cô đạp chân nhẹ ở phía dưới để giúp mình nổi trên mặt nước dễ hơn.
“Noãn Noãn, cậu không sao chứ?” Thấy có chút khôn ổn, Lý An nhìn Noãn Noãn hỏi.
“Không sao.” Noãn Noãn nhẹ nhàng trả lời, sau đó nở nụ cười tươi lộ ra hai chiếc răng nhanh nhọn.
“Cậu nên uống sữa nhiều hơn thay cho uống trà, cậu nhìn cậu xem, uống trà nhiều đến nổi chiều cao chỉ có 1m 50 mấy.” Lý An trêu chọc.
“Uống trà giúp cho tâm tình sảng khoái và làm chúng ta luôn trong tình trạng thoải mái. Tớ chẳng cần cao, chỉ càn thoải mái là được.”
“Được được, theo ý cậu. Không biết idol của tớ đâu rồi, sao còn chưa thấy tới a?”
“Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới kìa.” Nhiển Di nói thàm trong lòng.
Các sinh viên nữ thấy một bóng dáng từ xa đang đi tới, sau khi xác định chính xác liền hú hét ầm lên. Mà Lý An và Hữu Kiều cũng không phải dạng vừa gì.
“My idol, my idol!!!” Lý An hét lên. Còn Hữu Kiều thì hét chung với đám sinh viên nữ kia. Chỉ riêng có Noãn Noãn và Nhiển Di là yên lặng, một người thì nhìn chằm chằm, người thì cúi cái đầu thấp xuống, nong ai đó không thấy mình. Nhưng ông trời nào có chịu thương cô, cô đã sớm bị người đó phát hiện rồi.
Bách Bạch Hàn lúc đầu đi rất chậm nhưng sau khi thấy bóng lưng ai đó, anh liền lập tức bước nhanh hơn, khóe miệng cũng nhếch lên, tạo thành nụ cười nhẹ, có lẽ dạy bơi cho sinh viên nữ cũng không tệ nhỉ. Đám sinh viên nữ liền nhanh chóng phát hiện nụ cười đó, lại một lần nữa hét ầm lên.
………
“Tôi là thầy Bách, là người sẽ dạy khóa học bơi cho các em. Khi làm việc với tôi thì hợp tác, nếu như ai thích đùa giỡn, thích cãi lời, thích làm màu trước mặt tôi thì vui lòng cút càng xa càng tốt, tôi không chào đón những người như vậy. Nếu thấy tôi khó, không hài lòng thì cũng cút xa ra, mục đích sống của tôi không phải là làm hài lòng các em. Bây giờ ai phản đối, không đồng ý hoặc không muốn học, có thể di chuyển về phòng, tôi không ép các em phải học.” Bạch Hàn vừa nói vừa quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt vô dùng lạnh lùng khiến ai nấy đều phải đổ mồ hôi lạnh. Duy chỉ khi nhìn thấy Nhiển Di, ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng và ấm áp.
Nhiển Di sau khi nghe Bạch Hàn nói xong, cô định đứng dậy rời đi nhưng lại bị Noãn Noãn nắm lấy cổ tay rồi kéo xuống. Noãn Noãn dùng ánh mắt đe doa nhìn cô như muốn nói lên rằng:” Cậu dám bỏ tớ đi không?”. Cô chỉ có thể ấm ức mà ở lại.
“Tốt, nếu không ai muốn rời đi thì chúng ta sẽ bắt đầu khóa học. Những ai đã biết bơi có thể không càn học, chỉ cần bơi hai vòng, tư thế hoặc kiểu gì thì tùy. Bơi xong có thể ngồi chờ đến khi nào hết giờ. Còn những ai không biết thì tôi sẽ dạy. Bây giờ chia hai nhóm, nhóm đã biết bơi thì mau chóng xuống bể bơi, nhóm không biết bơi ngồi tại chỗ. Đừng hòng giả bộ là không biết bơi, nếu để tôi biết thì đừng nói sao tôi ác. Được rồi bắt đầu đi.”