Đọc truyện Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia – Chương 38: Cuộc sống đại học bắt đầu (3)
Sau khi dùng bữa sáng xong, Nhiển Di cùng Noãn Noãn đi đến phòng học nghành nhạc, bắt đầu tiết học đầu tiền. Ừm thì vì là sinh viên mới và cũng là tiết học đầu nên không giảng gì nhiều. Chủ yếu là làm quen kết bạn rồi thử giọng từng người thôi.
Nhiển Di không có nhiều kinh nghiệm trong khi hát nhưng cũng có thể khen là khá tốt, ít ra cũng hát rõ chữ và điều khiển được âm cao, âm thấp, vì lần đầu hát trước mặt nhiều người nên giọng cũng còn hơi run, nói chung là cũng tạm chấp nhận đi. Noãn Noãn thì ngược lại, kinh nghiệm đầy mình, cô hát rất tốt và còn rất tự tin trước đám đông. Giọng hát chuẩn, to, rõ lại còn ngọt ngào, khỏi chê vào đâu.
Kết thúc tiết học đầu tiên, giảng viên giao bài tập cho mọi người xong liền đi ra. Mà bài tập này thì cũng quá sức với các sinh viên mới nha. Chính là mỗi người tự sáng tác ra một bài hát của riêng mình, tuần sau sẽ trình bày trước lớp. Giảng viên sẽ chọn ra ba bài xuất sắc nhất để biểu diễn cho lễ khai giảng. Nghĩa là chỉ có một tuần để làm.
(Chương trước t/g nhầm nha, chọn nghành xong mới khai giảng chứ không phải khai giảng trước =.=, bị ngu rồi:v)
Noãn Noãn khá hài lòng với bài tập này, cô nàng nhốt mình trong phòng để sáng tác lời rồi chuyển qua phòng giải trí để làm phần nhạc. Chỉ trong ba ngày mà cô nàng đã làm xong, khiến người nào đó ngưỡng mộ muốn chết. Còn Nhiển Di thì vẫn chưa vào đâu cả, cô ngồi trước cây đàn piano cả một ngày trời mà không biết phải làm gì. Ngồi suy nghĩ hơn nửa ngày, bỗng một dòng hình ảnh chạy qua đầu cô.
“Di Di, mau lên đây ngồi. Anh đàn cho em nghe.”
“Em cũng muốn đàn, em cũng muốn đàn.”
“Được, anh dạy em đàn. Nhớ là nhìn cho kĩ rồi gắng nhớ nhé.
“Dạ.”
Nhiển Di mở mắt ra, không biết từ khi nào mà tay cô đã đặt lên phím đàn rồi đàn lên một khúc nhạc. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ khúc nhạc mà mình đang nghe. Không hiểu sao cảm thấy nó thật quen thuộc, cũng không hiểu sao tay cô tự động đánh bài đàn này. Giai điệu rất nhẹ nhàng và hay, mặc dù chỉ là khúc nhỏ nhưng cũng đủ cho phần bài tập. Thế là Nhiển Di quyết định viết lời cho khúc nhạc vừa rồi, cố gắng làm cho bài hát đầu tiên của mình được thành công nhất có thể.
Trước khi lên trình bày, Nhiển Di tập lại bài hát không biết bao nhiêu lần. Cô thu hết can đảm, ngồi trước cây đàn piano rồi bắt đầu phần bài hát của mình. Cuối giờ học, giảng viên quyết định chọn bài của cô, Noãn Noãn và một bạn nam trong lớp cho lễ khai giảng. Trước khi đi còn không quên đe dọa là phải làm thật tốt mà thoáng chốc cũng tới ngày khai giảng.
……….
“Thầy Bách, xin thầy hãy nhận món quà này. Em nghe bạn cùng lớp nói ngày mai là sinh nhật của thầy, thật trùng hợp khi sinh nhật thầy trùng với ngày khai giảng. Em sợ mai không tìm được thầy nên…” Một bạn sinh viên nữ e ngại, đưa hộp quà màu đỏ có ruy băng màu hồng ra.
Bách Bạch Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm cái hộp quà đó. Sau đó anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt của sinh viên nữ kia.
“Sinh nhật tôi có liên quan gì đến em mà em phải tặng quà?”
“Vì… vì thầy là thầy của em, cho nên em mới tặng cho thầy.” Cô sinh viên nữ kia ngạc nhiên trước câu nói của anh nhưng vẫn trả lời lại.
“Xin lỗi, tôi không muốn nhận quà của người khác giới.”
“Tại sao?”
“Vợ tôi ghen.” Bạch Hàn thật thà trả lời.
“Gì cơ? Thầy chỉ mới hai mươi tuổi, làm gì có vợ? Thầy không cần nói đùa đâu, em biết thầy ngại khi nhận quà của người khác mà.” Cô sinh viên nữ cười ha hả.
“Vợ-chưa-cưới. Nếu em còn mặt dày tặng quà cho tôi nữa, đừng trách tôi tại sao lại đuổi em ra khỏi mọi tiết học.” Anh gằn từng chữ, nói xong anh liền xoay người bỏ đi, anh ghét nhất là mấy người mặt dày.
Ngay chiều hôm đó, tin tức về thầy Bách có vợ chưa cưới đồn ầm cả trường. Có người không tin, có người thì gan dạ, trực tiếp đi tìm anh để hỏi. Hậu quả là bị anh cho vào danh sách cấm, không bao giờ được vào tiết học của anh mà phải vào của giáo viên khác. Mà các sinh viên nữ nghành quản trị kinh doanh khi bị như vậy đều rất uất ức vì thầy Bách rất ít khi xuất hiện ở trường. Chỉ có thể lợi dụng trong giờ học để được ngắm mỹ nam, mà giờ cơ hội đó cũng bị người thầy kia hung hăng dập tắt, còn các sinh viên nữ nghành khác thì bị anh cho một cái liếc giết người, làm ám ảnh vô cùng.
Lý An nghe một bạn khác kể lại, cũng liền tức tốc chạy về phòng báo. Nhưng trừ Hữu Kiều ra thì Nhiển Di và Noãn Noãn lại không có hứng thú với tin này. Bởi vì mặt của vị thầy này, hai người còn chưa từng gặp qua. Chỉ biết là thầy ấy chỉ mới hai mươi tuổi, là cháu của hiệu trưởng, họ Bách nhưng lại không nói tên ra, mà thầy ấy cũng rất ít ở trường trù những ngày có tiết dạy. Nghe nói thầy rất đẹp trai nhưng có phần lạnh lùng, không thích nói nhiều. Ờ, hai người biết có nhiêu đó thôi.
…..
Ngày khai giảng cuối cũng tới, Nhiển Di và Noãn Noãn đã dậy từ sớm để tập lại bài hát của mình. Trang phục cô cũng đã nhờ Dạt Y chuẩn bị. Ngay sáng hôm đó liền có người gửi trang phục đến, kèm với trang sức và giày. Trong khi thầy hiệu trường đang đọc bài trình bày thì hai người cũng đã thay đồ xong rồi ngồi chờ người đến trang điểm. Mọi thứ đã xong xuôi, bạn nam kia cũng đã tới. Nhiển Di ngồi trên ghế mà tâm trạng cứ căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô hát trước mặt hơn một nghìn người, thật sự là rất lo lắng. Noãn Noãn thấy thế, liền vỗ vai an ủi, miệng không ngừng động viên cô.
“Và bây giờ, tôi xin được giới thiệu các sinh viên mới của nghành nghệ thụât. Hôm nay các em ấy sẽ biểu diễn cho chúng ta những bài hát hay nhất.” Hiệu trưởng vừa nói xong, một tràn pháo tay lớn vang lên.
Phía sau sân khấu, ba người ngồi oẵn tù xì để chọn thứ tự Kết quả, Noãn Noãn ra đầu tiên, bạn nam kia ra thứ hai và cuối cùng là Nhiển Di.