Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 70


Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 70


Năm mới này đối với Lăng Húc có vẻ ngắn ngủi lạ thường, có lẽ là vì không có thời gian nghỉ mà phải đi làm việc.
Một năm mới có rất nhiều dự định, mà điều quan trọng nhất là đầu tháng 9 năm nay Thiên Thiên sẽ vào tiểu học. Nếu trước đây nó là điều đau đầu đối với cậu thì nay, nhờ có Lăng Dịch mà nó trở nên đơn giản hơn nhiều
Vậy có chuyện nào quan trọng hơn nữa không? Lăng Húc tạm thời không nghĩ ra.
Chẳng qua đột nhiên có một ngày, lúc cậu đang ở trong phòng bếp ngửi thấy mùi dầu mỡ bỗng cảm thấy có chút không thoải mái.
(Snoo: ứ ứ! Há há há “ánh mắt gian tà”)
Khi đó cậu đang trang trí bánh, dấu hiệu kỳ quái này… , cậu ngẩng đầu, đơ mất vài giây, chẳng may bắt kem dầy lên, lại phải gạt đi trang trí lại từ đầu.
Không giống như lần trước, lúc có Thiên Thiên cậu vẫn hồn nhiên không để ý gì, bây giờ đã có kinh nghiệm từ lần trước nên rất khẩn trương, có dấu hiệu báo trước này, Lăng Húc tự nhiên lại nhớ tới phản ứng ngày trước. Hơn nữa, lúc thời giao thừa nhất thời kích động, không để ý, đã để anh bắn vào trong.
“Không phải chứ?” Rõ ràng trước đó cậu và Lăng Dịch làm loạn nhiều như thế cũng không có chuyện gì, bây giờ cẩn thận hơn, chẳng lẽ chỉ có một lần đã trúng số ngay sao?
Nghĩ tới khả năng trong thời gian đó, Lăng Húc cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, khiến cho cả ngày hôm nay đi làm tinh thần thấp thỏm không yên.
Buổi tối Lăng Dịch phải đi xã giao ở bên ngoài, anh đi đón Thiên Thiên trước, đưa đến chỗ nhà hàng Lăng Húc làm, gọi đồ ăn cho nó để nó chờ Húc đưa nó về nhà.
Sau đó Lăng Dịch mới để cho tài xế đưa anh đến chỗ tiệc xã giao.
Mãi đến mười một giờ mới về đến nhà, lúc Lăng Dịch mở cửa đi vào thì Lăng Húc và Thiên Thiên đã đi ngủ rồi. Buổi tối hôm nay anh uống cũng hơi nhiều, anh cũng ngửi thấy mùi rượu quanh thân mình, vì vậy Lăng Dịch vào phòng vệ sịnh tắm qua trước rồi đến phòng bếp uống nước.
Lăng Dịch rót cốc nước, đang uống dở thì thấy mặt kính đồng hồ phản chiếu một bóng người.
Anh sợ hết hồn, sặc nước, ho khù khụ liên tục.

Khuya khoắt không ngủ được, đứng ở phía sau hù dọa anh trừ Lăng Húc thì không có người nào khác, thấy Lăng Dịch bị sặc, cậu liền vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp Lăng Dịch, đau lòng nói: “Gấp cái gì? Ai thèm dành với anh chứ.”
Một lúc lâu Lăng Dịch mới thuận khí, đặt cái cốc ở chỗ khô, lấy khăn giấy lau chỗ nước bắn ra vừa rồi, xoay người hỏi: “Em lén lút đứng đấy làm gì?”
Lăng Húc áp sát vào người anh, ngửi ngửi, “Anh uống rượu?” Cậu không biết Lăng Dịch uống bao nhiêu, người không tỉnh táo, cậu có chuyện quan trọng cần nói với Dịch
Lăng Dịch nắm lấy bàn tay cậu, khẽ hôn lên trán cậu một cái, nói: “Không sao, em cứ đi ngủ trước đi.”
“Khoan đã” Lăng Húc bắt lấy tay áo anh, “Em có việc muốn nói với anh.”
Lăng Dịch lui về phía sau, tựa vào ghế, ánh mắt có vẻ không được tỉnh táo lắm, hỏi cậu: “Chuyện gì vậy?”
Lăng Húc thở dài một hơi, mặc dù nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng cậu không nhịn được, vẫn giảm thấp âm lượng tới mức có thể, sau đó tiến tới bên tai Lăng Dịch nói: “Hình như em lại có thai rồi.”
Nói xong, Lăng Húc nhìn vẻ mặt Lăng Dịch, cậu phát hiện biểu cảm Lăng Dịch không hề thay đổi, chỉ có con ngươi đột nhiên phóng to, dường như mọi biểu cảm đều tập trung trong đôi mắt của anh.
Lăng Dịch bắt lấy bàn tay Lăng Húc, siết chặt “Thật à?”
Lăng Húc nhìn cổ tay bị cầm phát đau của mình, nói: “Tự nhiên có biểu hiện bất thường, hình như là……”
Lăng Dịch nắm chặt tay Lăng Húc hơn, thậm chí Lăng Húc có thể cảm giác được tay của anh hơi phát run, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc, anh đột nhiên kéo Lăng Húc ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy cậu, hôn mặt cậu một cái, sau đó là trán.
Thật ra Lăng Húc không hề nghĩ Lăng Dịch sẽ có phản ứng mạnh như thế, lúc đầu cậu định đẩy anh ra, nhưng nghĩ lại cậu vẫn để anh ôm cậu thật chặt.
Sau khi hôn xong, Lăng Dịch buông cậu ra, mặc dù còn rất kích động, nhưng vẫn khống chế được tâm tình, nói với cậu: “Nghe này, nếu em không muốn, cũng không cần miễn cưỡng.”
Lăng Húc rất sợ chức năng sinh lý này, bởi vì giới tính thật của cậu là nam, cậu cự tuyệt việc đến bệnh viện để kiểm tra. Đó là ấn tượng rất sâu đối với cậu, cho nên bọn họ rất cẩn thận đề phòng, bất kể có còn loại khả năng này hay không, cũng tận lực tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Lúc nghe Lăng Húc nói mình có thai, phản ứng đầu tiên của Lăng Dịch rất là hưng phấn. Nếu lúc trước ở bên cạnh cậu mà biết cậu có thai, có lẽ hắn còn kích động hơn bây giờ đến chục lần, nhưng bây giờ phải xem thái độ của cậu thế nào.
Dù rất mong muốn sự ra đời của đứa trẻ này nhưng anh không muốn miễn cưỡng cậu.
Đứa bé này là kết tinh tình yêu của bọn họ chứ không phải mục đích.
Nhưng anh không rõ Lăng Húc có đầy đủ trí nhớ sẽ không bài xích bằng lúc cậu mất đi đoạn trí nhớ này. Bởi vì cậu đã từng trải qua toàn bộ quá trình Thiên Thiên từ một phần của thân thể cậu trưởng thành một thân thể độc lập, mặc dù rất gian nan lại khó chịu, nhưng nói tóm lại, cậu cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn.
Bị Lăng Dịch nhìn chăm chú như vậy, lại thấy ánh mắt chờ mong của anh, Lăng Húc không biết trốn đi đâu, cậu chỉ có thể nói: “Anh để em suy nghĩ đã.”
Cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận, đây là chuyện liên quan đến cả một sinh mạng.
Lăng Dịch tựa vào trán cậu, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ hơi thở của anh, cậu nghe Lăng Dịch nói: “Không vội, từ từ suy nghĩ.”
Lúc Lăng Dịch buông cậu ra, Lăng Húc đột nhiên bắt lấy cánh tay Lăng Dịch hỏi: “Anh, anh có muốn đứa bé này không?”
Đây cũng không phải là con của một mình cậu, cậu cần ý kiến của cả Lăng Dịch.
Lăng Dịch nói: “Em không cần để ý đến suy nghĩ của anh, em tự quyết định là được.”
Sau khi tắm, Lăng Dịch đi vào phòng Thiên Thiên rất lâu.
Lăng Húc biết Thiên Thiên đã ngủ say rồi, không dễ gì dậy vào lúc này, Lăng Dịch đi vào phòng nó, không mở đèn, chỉ ngồi ở mép giường, mượn ánh sáng phía ngoài trời ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn nó của Thiên Thiên.
Cậu đứng ở cửa phòng Thiên Thiên nhìn Lăng Dịch một lúc rồi trở về phòng trước.
Đợi đến lúc Lăng Dịch trở lại, cậu thấy trên mặt Lăng Dịch mang nụ cười.

Lăng Dịch nói với cậu: “Nếu quả thật có đứa bé nữa, chúng ta cũng không thể ở nơi này nữa, đổi căn phòng lớn hơn đi.”
Căn phòng này được Lăng Dịch chuẩn bị khi anh vẫn còn độc thân, mặc dù bây giờ còn có một phòng trống nữa, nhưng anh cảm thấy phạm vi để trẻ nhỏ vui chơi quá ít.
Trước kia anh nghĩ đổi phòng phải có một ban công lớn và vườn hoa, nuôi một con chó lớn, để cho Thiên Thiên ngồi ở vườn hoa vẽ tranh, cỡi xe đạp, đùa với chó; còn phải có một phòng bếp lớn hơn, trùng tu lại cho Lăng Húc đầy đủ những dụng cụ chuyên dụng, để cho cậu nghiên cứu và thực hành các loại bánh mới.
Lăng Húc ngồi trên giường, thấy Lăng Dịch nói đến chuyện tương lai, trên mặt mang nụ cười, trong đôi mắt cũng tản ra ánh sáng nhu hòa, cậu biết Lăng Dịch rất mong đợi.
Không biết có phải Lăng Dịch uống hơi nhiều rượu hay không mà anh nói có vẻ hơi nhiều, anh nói cho Lăng Húc thiết tưởng của anh về căn phòng mới, vẽ ra cho Lăng Húc một viễn cảnh tươi đẹp.
Đột nhiên dừng lại, Lăng Dịch quay đầu thấy Lăng Húc đang sững sờ, anh tự tay kéo Lăng Húc qua, hôn một cái vào trán của cậu: “Ngủ đi.”
Lăng Húc quay đầu đã thấy Lăng Dịch nằm xuống, vì vậy cậu cũng nằm xuống, nói với Lăng Dịch: “Nhà mới không cách xa trường học và chỗ làm là được.”
Lăng Dịch hơi trầm mặc, xoay người đối mặt với cậu, trong bóng tối đưa tay sờ khuôn mặt cậu, sau đó tay nhẹ vành tai cậu, dịu dàng nói: “Ừ.”
Lăng Húc nói tiếp: “Nuôi Kim Mao đi.”
Lăng Dịch lại nói: “Anh định nuôi Husky hoặc Samoyed.”
“Tại sa?” Lăng Húc nói “Quá ngốc.”
Lăng Dịch: “Giống em vậy.”
Lăng Húc lập tức phản đối, “Giống gì chứ? Không được, không muốn chó ngốc, phải nuôi loại thông minh.”
(Snoo: đừng tưởng là nam chính mà chê chó nhé, ngu hay khôn là do cách dậy và chăm sóc thôi nhé. Không được xúc phạm các em động vật nhỏ đáng yêu! Grừ! Grào)
Hai người vẫn hàn huyên tới nửa đêm mới ngủ, Lăng Húc thậm chí còn tưởng tượng ra trên ban công có đặt một bộ bàn trà, ngoài vườn có cả xích đu.
Sau đó ngủ lúc nào cũng không hay, sáng sớm Lăng Húc bị đồng hồ kêu dậy, còn chưa có mở mắt cũng đã nghe thấy Lăng Dịch đưa tay tắt công tắc đèn ngủ. Cậu nhíu mày che ánh sáng lọt vào phòng.

Lăng Dịch nói với cậu: “Rời giường đi.”
Lăng Húc mở mắt, phát hiện Lăng Dịch đã tỉnh táo, giống như đã dậy được một lúc rồi, đang ngồi nhìn cậu.
Xoa xoa mắt, Lăng Húc ngáp một cái, nói: “Hôm qua ngủ muộn quá.”
Lăng Dịch đưa tay giúp cậu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, “Nếu không để anh đưa Thiên Thiên đi học, em ngủ thêm một lúc nữa.”
“Thôi” Lăng Húc suy nghĩ một lúc rồi vén chăn lên, lật người xuống giường đi đến chỗ tủ quần áo.
Hôm nay Lăng Dịch không hỏi cậu về dự định với đứa bé trong bụng. Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch không muốn ở trước mặt cậu biểu hiện anh rất muốn có đứa bé này, tạo áp lực tâm lí cho cậu.
Buổi chiều có thời gian rảnh rỗi, Lăng Húc tìm nơi hẻo lánh gọi điện thoại cho Hình Dĩnh Phong, cậu vốn không hy vọng có thể gọi được cho Hình Dĩnh Phong, không nghĩ tới Hình Dĩnh Phong sẽ bắt máy.
Vừa lúc Hình Dĩnh Phong lại đang có thời gian rảnh.
“Lăng Húc?” Lúc nhận được điện thoại của Lăng Húc, Hình Dĩnh Phong cho là Lăng Húc là đã xảy ra chuyện.
Lăng Húc nhớ lại lần trước gặp Hình Dĩnh Phong, nói thật, Hình Dĩnh Phong quả thật là người anh em tốt nhất của cậu, bây giờ nhớ lại, rất muốn nói tiếng xin lỗi với Hình Dĩnh Phong, vì vậy mở miệng nói: “Dĩnh Phong, tôi nhớ ra rồi.”
Hình Dĩnh Phong mỉm cười dừng lại vài giây, sau đó nói: “Vậy thì tốt quá, chúc mừng cậu.”
“Cám ơn” Lăng Húc cười cười.
Trừ Lăng Dịch, người có thể để cậu chia sẻ bí mật này chỉ có Hình Dĩnh Phong mà thôi.
Không có quá nhiều hàn huyên, bởi vì Hình Dĩnh Phong là một người không thích sự vòng vo, Lăng Húc nói: ” Hình như tôi lại có em bé rồi.”
“Hả?” Hình Dĩnh Phong chỉ phát ra một âm tiết, trong giọng nói tất cả đều là không thể tin nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.