Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 63
Edit: Đầm♥CơLăng Dịch gọi hai cuộc điện thoại cho Lăng Húc cậu đều không tiếp.
Cuộc điện thoại thứ ba Lăng Húc tiếp, khi đó người đã ở trên xe.
Cậu nhận điện thoại, nghe được giọng nói trầm thấp mang theo chút tức giận của Lăng Dịch hỏi cậu: “Em đi đâu vậy ?”
Lăng Húc ngồi trên ghế, ngón tay chà sát sương mù trên cửa sổ thủy tinh của xe: “Nhà của em có chút việc, trở về một chuyến”
“Nhà của em?”
Lăng Húc: “Mẹ của em, còn có người cha ruột không biết từ chỗ nào toát ra của em.”
Lăng Dịch nghe ra ngữ khí của cậu không thích hợp, trầm giọng hỏi: “Lăng Húc?”
Lăng Húc nghe Lăng Dịch gọi cậu như vậy, đột nhiên có chút khổ sở, không hiểu sau xót xa trong lòng xông lên, cậu nói: “Anh —— em nhớ ra cả rồi.”
Lăng Dịch trầm mặc, sau một lát anh mới lên tiếng: “Cho nên đây là lựa chọn của em?”
Lăng Húc đáp: “Em muốn lãnh tĩnh một chút.”
Lăng Dịch hỏi hắn: “Sau đó lại biến mất không thấy đoạn tuyệt liên hệ với anh?”
Lăng Húc: “Em không có ý này, em chỉ cảm thấy mình giống kẻ ngu ngốc vậy, anh có biết không?”
Năm đó cậu quyết định rời đi Lăng Dịch, tuy Thiên Thiên xuất hiện ngoài ý muốn nhưng cậu cũng không tính toán bởi vì có Thiên Thiên mà lại trở về bên Lăng Dịch một lần nữa, cậu cho rằng như vậy cậu mới không cần thừa nhận thống khổ vì vi phạm đạo đức.
Nhưng lần ngoài ý muốn này lại làm cho cậu ngốc nghếch phác về phía Lăng Dịch, thậm chí còn tức giận cái gì Lăng Dịch cũng biết, ngay từ đầu xem cậu là đứa ngốc mà dạng trêu chọc, bây giờ nhớ lại cậu cảm thấy có chút khó tiếp thu.
Đương nhiên, hai mươi bảy tuổi rồi cậu sẽ không qua loa làm bất luận quyết định gì, dù muốn tách ra cũng không có khả năng giống năm đó không rên một tiếng mà đơn phương chặt đứt liên hệ với Lăng Dịch, huống chi bây giờ cậu thật có thể rời đi Lăng Dịch sao? Cậu nghĩ chỉ sợ cậu làm không được.
Cậu chỉ muốn tranh thủ ình một không gian để hít một hơi mà thôi.
Nhưng bây giờ cậu không có cách nào truyền đạt tâm tình đó cho Lăng Dịch, mà lựa chọn một phương pháp ứng đối không lý trí.
Lăng Dịch nói: “Đúng, anh gạt em, anh thực xin lỗi em. Chẳng lẽ em không biết vì sao sao? Xem ra anh còn quá ngây thơ rồi, dù có thể lừa em nhất thời cũng không lừa được cả đời, em xem, em nhớ tới chuyện đầu tiên còn không phải rời khỏi sao?”
Thật ra dù từ lần đầu tiên gặp mặt Lăng Dịch liền nói tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối cho cậu biết, trạng huống bây giờ có lẽ vẫn không thể tránh né, đối với Lăng Húc mà nói, ảnh hưởng lớn nhất là tâm tình thay đổi chứ không phải Lăng Dịch có phải nói cho cậu biết ngay từ đầu hay không, sáu năm trước cậu đã làm quyết định rời khỏi Lăng Dịch.
Chỉ cần tâm tình biến đổi, chuyện gì xảy ra khi đó giống như đều không quan trọng.
Lăng Húc không nói gì.
Giọng Lăng Dịch biến thành cứng rắn lạnh lẽo, anh nói: “Tùy em!” Sau đó liền cúp điện thoại.
Lăng Húc nhìn màn hình di động dần dần trở tối, gục đầu xuống để dựa vào lưng ghế.
Mà Lăng Dịch cúp điện thoại xong liền ném thật mạnh di động xuống mặt đất. Anh cảm thấy vô lực trước nay chưa từng có, đối với Lăng Húc, giống như mặc kệ anh cố gắng thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Mặt đất trải thảm nên di động rơi xuống không có bị vỡ nát.
Anh ngồi ở bên giường, ngẩng đầu lên phát hiện cửa phòng bị mở ra một cái khe, Thiên Thiên tránh sau lưng cửa đang từ bên trong nhìn anh.
Lăng Dịch giơ tay lên lau mặt che dấu cảm xúc một chút, vươn tay ra nhìn Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, lại đây.”
Thật ra sáng sớm tỉnh lại Lăng Dịch nhận thấy Lăng Húc rời khỏi, chuyện đầu tiên anh làm chính là đến phòng Thiên Thiên, nhìn Thiên Thiên còn ngủ say Lăng Dịch yên tâm, bởi vì Lăng Húc không có khả năng sẽ bỏ lại Thiên Thiên rời đi.
Lúc ấy anh gọi cuộc gọi đầu tiên cho Lăng Húc nhưng Lăng Húc không nhận. Vẫn luôn chờ đến cuộc gọi thứ ba Lăng Húc nói cho anh biết một kết quả như vậy.
Lăng Dịch phẫn nộ nhiều ít còn trộn lẫn thành phần bất lực.
Nhưng bây giờ nhìn Thiên Thiên, anh lập tức bớt giận không ít, như ngay từ đầu anh cho rằng Lăng Húc không có khả năng bỏ lại Thiên Thiên rời khỏi, Lăng Húc vẫn sẽ trở về.
Thiên Thiên có chút sợ hãi, bởi vì nó thấy được Lăng Dịch phát giận ném di động.
Lăng Dịch ôm Thiên Thiên lên ngồi ở trên chân mình, sờ sờ mặt của nó: “Tỉnh lúc nào?”
Thiên Thiên đáp: “Lúc bác gọi điện thoại.”
Lăng Dịch hôn trán của nó một cái: “Thực xin lỗi, âm thanh quá lớn ồn đến con sao?”
Thiên Thiên tựa đầu vào trong ngực Lăng Dịch, hỏi: “Ba đi đâu vậy bác?”
Lăng Dịch nói với nó: “Ba có chút việc muốn đi công tác, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Thiên Thiên có chút lo âu bất an, “Sao ba không nói với con?”
Lăng Dịch dịu dàng trấn an nó: “Bởi vì đi quá gấp, ba muốn cho con ngủ thêm một lát, cho nên không đánh thức con.”
Thiên Thiên an tĩnh trong chốc lát, hỏi Lăng Dịch: “Vừa rồi bác gọi điện cho ba sao?”
Lăng Dịch dùng tay gảy tóc rơi loạn của nó một chút: “Ừ.”
Thiên Thiên hỏi: “Đang tức giận sao?”
Lăng Dịch hơi tạm dừng: “Không tức giận, không nên gấp gáp, hai ngày nữa ba sẽ trở lại.”
Thiên Thiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Lăng Dịch: “Dạ.”
Năm đó Lăng Húc bị mẹ cùng Tào Bác Hàng mang đến thành phố này lúc cậu còn chưa tốt nghiệp trung học. Vốn ý của người lớn đều là để cậu tiếp tục chuẩn bị thi, nhưng nói cái gì cậu cũng không chịu tới trường mà lựa chọn tham gia quân ngũ. Sau vừa đi vài năm trở về đã mang theo Thiên Thiên mới vừa sinh ra không lâu thăm bà nội.
Đối với thành phố này, Lăng Húc chỉ là khách qua đường không có tình cảm gì.
Năm đó mang theo Thiên Thiên trở về cậu chỉ lưu lại khoảng thời gian ngắn liền rời đi, khi đó Tào Bác Hàng cùng mẹ cậu sống còn chưa tới mức không xong như vậy. Lăng Húc không lựa chọn ở lại thành phố cậu không có lòng trung thành này, mà là trở về nơi cậu lớn lên từ nhỏ, có đôi khi cậu cũng không biết rốt cuộc mình còn quyến luyến những thứ gì.
Trăn trở thay đổi vài công việc, trước đó có chút tích góp bởi vì Thiên Thiên sinh bệnh nằm viện dường như đều tiêu hết, cậu đành cắn răng trả lại phòng trọ đang thuê, mang theo Thiên Thiên đi tìm một công việc có cung cấp chỗ ở.
Tận mắt thấy Duyệt Cấu dưới tay Lăng Dịch phát triển bay nhanh, đến lúc nhận lời mời làm của Mễ Tô Trang Viên cậu có nhìn thấy Duyệt Cấu đối diện. Lăng Húc dường như sẽ không đi Duyệt Cấu, cậu còn tận lực tránh đi thu hoạch tin tức về Lăng Dịch, nếu biết Lăng Dịch còn yêu cậu, cậu sợ chính mình sẽ trở nên yếu đuối.
Thật ra nói cho cùng, giữa cậu và Lăng Dịch không có khúc mắc không giải quyết được. Cậu yêu Lăng Dịch không? Đương nhiên là yêu, không phải thì vì sao sẽ sinh Thiên Thiên? Nhưng có lẽ đã đi thì không quay đầu lại không hối hận, nếu năm đó đã hạ quyết định thì nên gánh vác kết quả kia.
Đời người bỏ qua rất nhiều điều. Nhưng ông trời lại rất tài tình cho bọn họ một cơ hội mới, để đường thẳng song song dưới chân bọn họ tương giao lần thứ hai, về sau sẽ như thế nào, chính bản thân Lăng Húc cũng không biết.
Tào Bác Hàng vì bài bạc mắc nợ, phòng trước kia đã bán, bây giờ phải thuê phòng ở.
Lăng Húc tìm được địa chỉ mẹ cho, lúc cậu đi vào dãy nhà lầu cũ kỹ liền chú ý tới có một người trẻ tuổi ngồi xổm ngoài cửa lớn hút thuốc.
Người kia ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Lăng Húc đi dọc theo thang lầu lên lầu, tìm được số phòng bây giờ bọn họ ở, gõ gõ cửa phòng.
Qua thật lâu, Du Phán Phán từ bên trong thật cẩn thận mở cửa phòng ra một cái khe.
Vì Tào Bác Hàng đánh bạc thiếu nợ mới làm cho cái nhà này trở thành nghèo rớt mồng tơi như bây giờ, Lăng Húc phát hiện mẹ của cậu còn tiều tụy già nua hơn lần trước gặp mặt, thậm chí hai bên tóc mai đã trắng hết.
Tào Bác Hàng thiếu tiền người ta bây giờ bị bắt đi qua, đòi Du Phán Phán chuẩn bị tiền chuộc người. Phòng ở trong nhà đều bán, bây giờ chỗ nào còn tiền cứu người trở về, Du Phán Phán trừ tìm con trai, nghĩ không ra bất luận những biện pháp khác.
Bên trong phòng thuê nhỏ ngay cả sô pha cũng không có, Lăng Húc ngồi ở trên ghế, nói với mẹ: “Báo nguy đi.”
Du Phán Phán lắc đầu, “Những người đó ở trong này thế lực thực lớn, mở công ty đầu tư gì đó, thật ra chỉ để rửa tiền, trong tay có giấy nợ của ba con, dù có báo nguy bắt một, hai người đi vào, người dư lại vẫn sẽ không bỏ qua chúng ta.”
Lăng Húc cảm thấy có chút mệt mỏi, “Con cũng không có biện pháp, Tào Bác Hàng thì mẹ cũng không phải không biết, đừng nói con không có tiền, dù con đi mượn hai mươi vạn cứu ông ta ra, lần sau ông ta sẽ không tiếp tục đánh cuộc nữa sao? Không đáy thì ai thừa nhận cho được?”
Du Phán Phán hẳn là nghe ra lần này ngữ khí của Lăng Húc khác lần trước, nhưng bây giờ bà một lòng vướng bận Tào Bác Hàng nên không có chú ý tới, bà nói: “Ba của con thề chặt ngón tay sau này không đánh cuộc nữa.”
Lăng Húc có chút buồn cười, “Mẹ tin?”
Du Phán Phán nói: “Thật sự, ông ta thật sự cắt một ngón tay trước mặt mẹ, nói về sau không bao giờ đánh cuộc.”
Lăng Húc giật mình, nhưng vẫn cứ nói: “Hữu dụng?”
Du Phán Phán: “Mẹ cũng không thể nhìn ông ấy đi chết đi?”
Lăng Húc rất muốn nói bà dứt khoát để ông ta đi chết đi, nhưng dù sao cũng nói không nên lời.
Du Phán Phán nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cậu, hỏi: “Thiên Thiên đâu?”
Thiên Thiên vẫn luôn đi theo Lăng Húc, mặc kệ Lăng Húc đi nơi nào cũng sẽ không bỏ lại Thiên Thiên, bởi vì giao cho người khác cậu sẽ lo lắng.
Nhưng lần này Lăng Húc lại nói: “Giao cho người khác giúp con chăm sóc, cũng không thể để Thiên Thiên đồng thời trở về gặp mấy chuyện sốt ruột của các người đi?”
Du Phán Phán nghe vậy cúi đầu, bà nhiều ít bị những lời này của Lăng Húc thương tổn.
Lăng Húc biết cậu không có lựa chọn, nếu không nghĩ biện pháp gom hai mươi vạn trả giúp bọn họ thì sẽ phải mang mẹ đi mặc cho Tào Bác Hàng tìm chết.
Nếu như là cậu lúc mười bảy tuổi thì sẽ không chút do dự lựa chọn người sau, bởi vì ngay cả mặt mũi Tào Bác Hàng cậu cũng chưa từng thấy, nhưng bây giờ cậu vẫn không thể nhẫn tâm, bởi vì người đàn ông Tào Bác Hàng dù có vô liêm sỉ thế nào cũng đã từng ở chung trong cuộc sống ngắn ngủn, ông ta đối với Lăng Húc vẫn rất tốt.
Nhưng cậu kiếm ở đâu ra hai mươi vạn?
Lẳng lặng ngồi thật lâu, cậu hỏi Du Phán Phán muốn số điện thoại của đám người cho vay nặng lãi bắt Tào Bác Hàng đi, gọi qua liền nói: “Tôi là con trai của Du Phán Phán, về chuyện Tào Bác Hàng nợ các người, tôi đến trả giúp ông ta, nhưng nhất thời tôi lấy không ra nhiều như vậy, có thể nói chuyện sao?”
Đối phương chỉ cầu tài, giết Tào Bác Hàng không bằng tìm người có thể giúp ông ta trả tiền, điểm ấy Lăng Húc vẫn rõ ràng.
Quả nhiên đối phương muốn thương lượng một chút, nói với cậu: “Vậy mời anh lại đây một chuyến, chúng ta giáp mặt nói đi.”
“Có thể, ” Lăng Húc đáp.
Cúp điện thoại, Du Phán Phán khẩn trương nhìn cậu.
Lăng Húc: “Con đi gặp bọn họ, nhìn xem có thể đem người đàn ông của mẹ về hay không.”
Du Phán Phán liền kinh hoảng, “Con đừng đi qua, vạn nhất con đi qua bọn họ không chịu thả con thì làm sao bây giờ?”
Lăng Húc đứng lên, chỉnh lý ống tay áo một chút, “Không phải là mẹ lựa chọn sao? Mẹ bảo con trở về chính là để cứu chồng của mẹ, chúng ta không có hai mươi vạn, phỏng chừng con cùng ông ta chỉ có thể trở về một người, con đổi ông ta về, về sau trả đủ công ơn nuôi dưỡng của mẹ, các người sống qua ngày cho thật tốt đi.”
Lăng Húc không cho rằng chuyến đi này có gì hung hiểm, cậu cảm thấy mình đủ ứng phó được, nói cho cùng là hai mươi vạn đồng tiền, không tính là số lượng quá lớn. Nói lời này không phải thật sự muốn chặt đứt quan hệ với Du Phán Phán mà chỉ để hưởng thụ một chút khoái ý trả thù.
Quả nhiên Du Phán Phán bắt lấy tay Lăng Húc, nói cái gì cũng không cho cậu đi, “Không đi, tiểu Húc, chúng ta tìm cảnh sát, không được coi như xong, con ngàn vạn đừng đi, mẹ cầu con!”
Lăng Húc cảm thấy mình vẫn rất ấu trĩ, nhìn mẹ gấp như vậy kích động như vậy, nhiều ít có chút vui vẻ, cậu bỏ tay bà ra: “Bọn họ phái người tới đón con, con đi xuống chờ xe của bọn họ.”