Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 46
Lăng Dịch tỏ thái độ ngay từ đầu, kế tiếp không có ai nhắc lại chuyện Lăng Húc, không có người muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Lăng Dịch.
Cũng vì vậy, giữa mọi người và Lăng Húc dường như không giao lưu gì, chủ yếu là bởi vì xấu hổ.
Trường hợp này, Lăng Húc thật sự cảm nhận được cái gì gọi là ăn không có khẩu vị, cậu dứt khoát chuyên tâm chăm sóc Thiên Thiên, hỏi Thiên Thiên muốn ăn cái gì cậu kẹp cho nó.
Cá tính Thiên Thiên mẫn cảm, nó có thể cảm giác được người chỗ này đối xử với bọn họ không quá thân mật, lúc Lăng Húc hỏi nó muốn ăn cái gì thì nó đều lắc đầu.
Lăng Húc nói: “Không ăn sao được? Buổi tối về không có đồ ăn khuya đâu.”
Lúc này Lăng Dịch mở miệng: “Không muốn ăn thì thôi, đợi lát nữa anh mang hai người đi ăn khuya.”
Thiên Thiên vội vàng gật gật đầu.
Lúc này, dì út của Lăng Dịch mở miệng hỏi Lăng Húc: “Tiểu Húc, đây là con trai của cháu sao?”
Thật ra trước kia dì út và Lăng Húc vô cùng thân mật, Lăng Húc nghe được cô mở miệng hỏi mình, đáp: “Là con trai cháu.”
“Lớn như vậy a…” Dì út không khỏi có chút cảm khái.
Lăng Húc đưa tay sờ đầu Thiên Thiên một chút.
Dì út hỏi: “Vợ cháu đâu?”
Lăng Húc nói: “Ly hôn.”
Dì út nghe vậy than nhẹ một tiếng, “Cháu cũng không dễ dàng.”
Lăng Húc nghĩ quả thật không dễ dàng, cho đến bây giờ cậu và Thiên Thiên vẫn luôn thực vất vả. Vừa mới mất đi ký ức, bản thân cậu luôn cảm thấy sắp chịu không nổi, không ngờ lúc ấy cắn răng nhịn xuống, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy không có gì.
Tiềm lực của con người quả nhiên là vô cùng.
Hiện giờ chợt nghe người từng là thân nhân yêu thương cậu nói cậu không dễ dàng, Lăng Húc nhiều ít có chút bị chạm đến tâm sự, cố gắng cười cười, không biết nên nói cái gì.
Dì út lại hỏi cậu: “Vậy bây giờ cháu ở đâu?”
Lăng Húc nói: “Ở chung với anh cháu.”
Dì út có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ, nhưng cô sợ nói nhiều sẽ chọc Lăng Dịch không vui liền không tiếp tục truy vấn. Lúc này con trai của cô nói chuyện dời đi lực chú ý, cuộc đối thoại với Lăng Húc liền gián đoạn như vậy.
Một bữa cơm ăn không có tư vị.
Sau Lăng Húc đi vệ sinh, ngẫu nhiên nghe chú cả và chú hai ở bên ngoài nhà vệ sinh hút thuốc nói chuyện phiếm, lúc ấy bọn họ không chú ý Lăng Húc ở đây.
Lăng Húc nghe được chú hai nói: “Lăng Dịch thật nhớ tình cũ a, còn thu lưu đứa em mẹ kế kia, sao không thấy nó quan tâm thân thích chúng ta như vậy chứ.”
Chú cả âm dương quái khí cười hai tiếng, “Người ta là anh em, chú tính là cái gì?”
Chú hai nói: “Tôi là chú ruột của nó, đây còn không phải là là anh em ruột đâu!”
Hai người lại nói vài câu nhàn thoại, nói tới đây lại tán gẫu chuyện năm đó lúc bọn họ vừa mới nghe được thân thế thật của Lăng Húc, Lăng Húc không muốn nghe tiếp, xoay người rời khỏi.
Đêm hôm đó trở về, Lăng Dịch quả nhiên mang Lăng Húc cùng Thiên Thiên đi ra ngoài ăn một bữa ăn khuya.
Bọn họ đi bộ, về tiểu khu phải đi gần hai mươi phút, Thiên Thiên có chút hưng phấn, dắt tay Lăng Húc sôi nổi cả đoạn đường.
Vừa tản bộ, Lăng Dịch vừa hỏi Lăng Húc: “Hôm nay tâm tình không tốt?”
Lăng Húc tùy ý dắt tay Thiên Thiên lay trái lay phải: “Cũng không có gì, dù sao bọn họ cũng như vậy, trước kia đã không thích Chung Vĩ Giang.”
Lăng Dịch nghe được giọng điệu trẻ con, cười một chút: “Không cần để ý bọn họ.”
Lăng Húc: “Em vốn không thèm để ý.”
Lại đi một khoảng cách, cậu nói: “Em chỉ để ý anh.”
Những lời này nói ra khỏi miệng, Lăng Húc xác nhận Lăng Dịch nghe được, cậu trộm nhìn phản ứng của Lăng Dịch lại phát hiện vẻ mặt Lăng Dịch thực bình tĩnh.
Lăng Dịch dẫn bọn họ đi ăn ở một quán thịt nướng nhỏ, để Thiên Thiên đi chọn đồ ăn, sau đó gọi hai chai bia.
“Anh cũng chưa ăn no?” Lăng Húc hỏi Lăng Dịch.
Lăng Dịch lắc đầu, “Ăn không có tư vị gì.”
Lăng Húc nghĩ thầm rằng đại khái vẫn là vì chuyện của cậu, hơn nữa những ông chú đó còn nói xấu sau lưng Lăng Dịch. Đại gia rõ ràng đều là thân thích, như bọn họ nói, bọn họ tốt xấu vẫn là thân, đối với cha mẹ đã qua đời của Lăng Dịch mà nói, là người thân cận nhất trên thế giới, nhưng vẫn nhìn không được lòng người, ở mặt ngoài một bộ, sau lưng lại là một bộ.
Lăng Dịch mở bia rót cho Lăng Húc, “Chúng ta hình như chưa từng uống rượu chung, hôm nay buông ra uống đi.”
Lăng Húc nghe vậy bưng ly lên, “Vậy cạn ly đầu tiên.”
Lăng Dịch cùng cậu chạm cốc.
Thiên Thiên nhìn ông chủ bưng lên một bàn thịt nướng lớn, ngẩng đầu hỏi Lăng Húc: “Con có thể ăn sao?”
Lăng Húc nói: “Có thể ăn, nhưng không có thể ăn rất nhiều, sẽ nóng trong người.”
“Nóng trong người là cái gì?” Thiên Thiên hỏi.
Lăng Húc nói với cậu: “Chính là miệng khô lưỡi khô, nhịn không được muốn ho khan.”
Thiên Thiên gật gật đầu, không biết có nghe hiểu không.
Tuy rằng miệng nói không sao, nhưng Lăng Dịch có thể nhìn ra được Lăng Húc nhiều ít bị ảnh hưởng, hôm nay nói cũng ít đi.
Gọi cậu đi ăn khuya đơn giản chỉ muốn cậu có thể thoải mái một chút.
Sau này Lăng Húc uống nhiều, nói cũng nhiều lên, cậu nói với Lăng Dịch: “Trước kia dì út đối với em thật tốt, cuộc thi cuối kì thử kỳ nghỉ đông năm hai không thi tốt, ba tức giận đến muốn đánh em, là dì ngăn cản ba, mang em đi ra ngoài mời em ăn cơm, sao bây giờ lại vậy ? Em không phải con trai ruột của ba, đây là lỗi của em sao? Em có thể lựa chọn sao?”
Lăng Dịch lẳng lặng nghe, sau khi cậu nói xong mới ôn hòa đáp lại một câu: “Không phải em sai.”
Anh đột nhiên nhớ lại lúc Lăng Húc học cấp ba, một buổi tối sau khi biết thân thế mình hai người bọn họ cùng uống rượu, Lăng Húc cũng uống nhiều như vậy.
Lúc ấy Lăng Húc lôi kéo tay cậu khóc: “Là em sai sao? Vì sao lại đối xử với em như vậy?”
Lúc ấy cậu chỉ ba.
So với thân thích trong nhà, năm đó khiến cho Lăng Húc cảm thấy khổ sở đại khái vẫn là thái độ của ba. Thân thích chỉ xem náo nhiệt, đối với bọn họ mà nói nhiều một đứa cháu hay thiếu một đứa cháu thật ra không có quan hệ gì, cậu chân chính để ý chính là ba, ông bị vây giữa sự đau xót vì mất đi một đứa con trai cùng xấu hổ giận dữ vì bị người phản bội đeo nón xanh nhiều năm, điều này làm cho ông không có biện pháp bình tĩnh đối đãi với Lăng Húc, việc có thể làm chính là tận lực không giận chó đánh mèo mà thôi.
Đương nhiên không thể trách ba, chỉ là Lăng Dịch không thể không đau lòng Lăng Húc.
Mất đi đoạn ký ức này, có đôi khi Lăng Dịch thật không biết có phải là chuyện xấu với Lăng Húc hay không, bởi vì rõ ràng cậu sáng sủa rất nhiều, cậu không bị thương tổn vì ba, ở trong lòng cậu, ba vẫn là ba, anh trai cũng vẫn là anh trai.
Đối với Lăng Dịch mà nói, đây thật sự thực may mắn.
Sau này lúc trở về, Lăng Dịch bất đắc dĩ gọi xe, mang Lăng Húc uống rượu cùng Thiên Thiên ăn no mệt rã rời về nhà.
Ở bên trong thang máy, Lăng Húc đột nhiên đoạt Thiên Thiên đang được Lăng Dịch cõng trên lưng, ôm chặt vào trong ngực, lớn tiếng hô: “Con tôi!”
Cậu uống rượu khống chế không tốt khí lực, Thiên Thiên có chút bị hoảng sợ, vừa kêu ba, vừa vươn tay về phía Lăng Dịch.
Lăng Dịch bế Thiên Thiên về, nói với Lăng Húc: “Em đừng dọa nó.”
Lăng Húc có chút uất ức, mang theo khóc nức nở: “Con tôi cũng không muốn tôi…”
Thiên Thiên vội vàng nói: “Ba, con muốn ba.”
Lăng Húc căn bản không nghe thấy, dựa lưng vào vách tường trên thang máy, vẻ mặt đau xót, “Con tôi cũng chạy theo người khác.”
Thiên Thiên chỉ có thể hô to: “Ba!”
Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên: “Suỵt! Đã khuya đừng lớn tiếng như vậy, ba của cháu uống rượu, không cần để ý.”
Thiên Thiên gật đầu, sau đó lo lắng nhìn Lăng Húc.
Về đến nhà, Lăng Dịch đỡ Lăng Húc ngồi xuống ghế sa lông, sau đó mang theo Thiên Thiên đi buồng vệ sinh rửa mặt, đưa nó lên giường đi ngủ.
Đi đến trước phòng, Thiên Thiên chạy đến trước mặt Lăng Húc nhìn cậu một cái. Bởi vì từ lúc an vị trên ghế sa lông Lăng Húc không nói một lời nào, ngay cả tư thế cũng không đổi, Thiên Thiên cho rằng cậu đã ngủ. Kết quả đi qua mới nhìn thấy Lăng Húc vẫn mở to mắt, nó hoảng sợ, hỏi: “Ba còn chưa ngủ à.”
Lăng Húc đột nhiên vươn tay muốn bắt Thiên Thiên, “Con tôi!”
Thiên Thiên hoảng hốt thét lên, chạy tới phía Lăng Dịch, được anh bế lên mới nói: “Ba của cháu điên rồi.”
Lăng Dịch vỗ nhẹ mặt của nó, “Ba của cháu không điên, đã khuya, nhanh đi ngủ đi.”
Đưa Thiên Thiên về phòng ngủ rồi, Lăng Dịch mới đi đến phía trước sô pha, nói với Lăng Húc: “Đi tắm rửa.”
Lăng Húc chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau nói: “Lăng Dịch, anh lại đây.”
Ngữ khí của cậu nghe có chút kiêu ngạo, Lăng Dịch không khỏi cảm thấy có vài phần buồn cười, trong ấn tượng Lăng Húc chưa từng dùng ngữ khí này nói chuyện với anh.
Vì thế đến gần một ít, Lăng Dịch hỏi cậu: “Em có chuyện gì?”
Lăng Húc vỗ vỗ sô pha bên người, “Ngồi xuống!”
Lăng Dịch hít sâu một hơi, ngồi xuống bên người Lăng Húc, mặt không đổi sắc nhìn cậu.
Lăng Húc dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực của anh một chút, “Anh nói, anh đối xử tốt với em như vậy làm chi?”
Tuy rằng biết Lăng Húc đang uống rượu nói bậy, nhưng bị cậu dùng ngữ khí cùng thái độ này đối đãi, Lăng Dịch nhiều ít vẫn có chút không vui, anh nói: “Vậy em muốn anh đối xử với em thế nào, nói em thu dọn đồ đạc lập tức cút đi?”
Lăng Húc lắc lắc đầu, “Em không có gì để thu dọn, em chỉ có thể mang theo Thiên Thiên cút đi.” Nhưng trước khi Lăng Dịch nói, cậu lại tiếp tục, “Nhưng em biết, anh luyến tiếc bảo em cút đi.”
Nói những lời này xong, ngữ khí của cậu mềm nhũn xuống, mang theo chút làm nũng, lại mang theo chút khoe khoang.
Lăng Dịch nói: “Có cái phải luyến tiếc ?”
Lăng Húc ném cho anh một ánh mắt “Em hiểu”, “Anh chính là luyến tiếc em, ngày ngày đổi biện pháp quyến rũ em.”
Lăng Dịch quả thực vừa buồn cười vừa tức giận, anh đứng lên nói: “Em không đi tắm rửa thì anh đi trước.”
“Anh!” Lăng Húc đột nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, chôn mặt vào lưng anh, “Đừng ép em.”
Lăng Dịch dừng bước, nháy mắt kia anh đột nhiên hiểu được cảm giác tim đập nhanh hơn, giống như có cái gì đó thực nhanh sẽ phá kén mà ra, anh nghe được chính mình dùng âm điệu bình tĩnh như cũ hỏi: “Anh ép em cái gì ?”
Lăng Húc ôm anh không bỏ, giọng có chút nặng nề, “Vì sao anh không quen bạn gái?”
Lúc này Lăng Dịch thản nhiên đáp: “Anh không thích phụ nữ.”
Lăng Húc nói: “Anh thích đàn ông.” Lần này không là nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Lăng Dịch không phủ nhận.
“Anh thích em sao?” Lăng Húc không biết uống say mấy phần, những lời này nói là uống rượu nói mê sảng, không bằng nói là cậu mượn rượu lấy thêm can đảm.
Lăng Dịch cảm thấy tâm tình của mình thực khó bình tĩnh, không ngờ qua lâu như vậy, anh còn nghe được Lăng Húc hỏi anh vấn đề này, đối với anh mà nói, trên thế giới này một chuyện không cần nghi vấn nhất, đại khái chính là việc anh thích Lăng Húc, bởi vì chuyện này đã trải qua thời gian quá dài.
Nhưng không có được câu trả lời Lăng Húc có chút lo lắng, anh lại hỏi một lần: “Anh không thích em?”
Lần này Lăng Dịch nói: “Vậy còn em?”
Anh không vội vã trả lời, mà là muốn nghe được đáp án của Lăng Húc.
Lăng Húc trầm mặc một chút: “Em cảm thấy hình như em có chút thích anh, so với bạn gái trước kia còn thích.”
“Đừng so anh với bạn gái của em, em ở trước mặt bạn gái căn bản không thật tâm.”
“Ai nói, ” Lăng Húc nhịn không được phản bác, nhưng sau đó lại thừa nhận, “Có thể là thế đi, dù sao anh không giống.”
“Lăng Húc, ” Lăng Dịch gọi tên của cậu, “Em hiểu được em đang nói cái gì sao?”
Lăng Húc nói: “Đương nhiên biết, anh có thể đừng xoay lưng nói chuyện với em không? Tốt xấu liếc mặt em một cái được không?”
Lăng Dịch xoay người lại đối mặt với cậu.
Lăng Húc đột nhiên đứng lên, áp qua hôn môi Lăng Dịch một cái. Bởi vì cậu dùng lực có chút lớn, Lăng Dịch bị cậu đâm cho lui về phía sau một bước, ngồi ở trên bàn, Lăng Húc đi theo áp qua, hai tay chống bên người Lăng Dịch, lại hôn môi anh một cái.
Lăng Dịch nhìn Lăng Húc, nhìn thấy mặt cậu bị nóng đến ửng đỏ, đã vô pháp nhận ra vì cồn hay là vì kích động, hai mắt của cậu mang theo hơi nước ướt át, không mấy thanh minh, có chút mơ hồ, lúc này tầm mắt của cậu hết sức chuyên chú dừng ở trên người anh, mang theo vẻ mặt có thể xưng là mê luyến.
Lăng Húc lại thử hôn môi Lăng Dịch một cái, không được đáp lại liền đánh bạo muốn duỗi lưỡi cạy mở bờ môi của anh.
Ngay lúc này Lăng Dịch giơ tay lên đè cái gáy cậu lại, hé miệng dùng sức hôn lên.
Hôn môi kịch liệt, mang theo khát vọng mút vào, Lăng Húc cảm thấy có chút đứng không vững, nâng lên một chân quỳ gối trên bàn, vươn tay ôm lấy gáy Lăng Dịch.