Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 44
Lăng Dịch vẫn đi đến gần mười hai giờ mới trở về.
Khi đó Lăng Húc đã nằm trên giường, nhưng cậu còn chưa ngủ, vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, vểnh tai nghe xem khi nào Lăng Dịch trở về.
Chờ cậu nghe được tiếng chìa khóa mở cửa thì không kiềm chế được lập tức từ trên giường nhảy lên, đèn cũng không khai, chân trần nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, mở cửa ra một cái khe nhỏ nhìn ra phía bên ngoài.
Lúc Lăng Dịch vào nhà vốn thấy tất cả mọi người đều ngủ, liền bất giác phóng nhẹ bước chân, anh mở đèn phòng khách, thuận tay để áo khoác lên ghế sa lông, theo bản năng nhìn thoáng qua phòng Lăng Húc.
Vốn buổi tối Lăng Dịch có uống chút rượu, lúc này anh nhìn thấy cửa phòng Lăng Húc lộ ra một cái khe nhỏ, bên trong khe cửa có một con mắt đang âm trầm nhìn anh, nhất thời cả người đều bị dọa thanh tỉnh, sau đó mới kịp phản ứng là Lăng Húc.
Trầm ổn như Lăng Dịch giờ phút này cũng có chút căm tức, bước đi qua kéo cửa mở ra, quát hỏi: “Hơn nửa đêm không ngủ còn giả quỷ cái gì?!”
Lăng Húc cảm thấy có chút uất ức: “Không phải anh cũng hơn nửa đêm không ngủ sao.”
Lăng Dịch nhìn cậu, tức giận trong mắt chưa tiêu.
(Đầm: Đến đây không nhịn được phụt cười ha ha ha, phục anh Dịch như vậy mà không có hét lên, gặp ta là nổi nhà rồi )
Lăng Húc lại nhịn không được áp qua ngửi ngửi hương vị trên người anh: “Uống rượu à?” Thật ra cậu muốn ngửi xem có mùi nước hoa của con gái hay không.
Lăng Dịch bắt được cổ của cậu kéo người rớt ra, “Em cầm tinh con chó à?”
Lăng Húc cảm nhận được Lăng Dịch đụng chạm, đột nhiên nhớ tới một việc, cậu cúi đầu nhìn chính mình, toàn thân cao thấp chỉ mặc một cái quần lót, lập tức thẹn thùng, nói: “Em—— hẳn là ngủ…”
Lăng Dịch cũng theo ánh mắt của cậu nhìn xuống.
Tuy rằng đã là mùa thu, nhưng thời tiết còn chưa lạnh, trong phòng không có mở điều hòa nên sẽ không cảm thấy lạnh.
Bên trong phòng khách chỉ mở ngọn đèn nhỏ, ánh sáng chiếu xạ đã bị thân hình Lăng Dịch che hơn phân nửa nên anh cúi đầu nhìn thấy quang cảnh hơn phân nửa dấu ở trong bóng đêm, như ẩn như hiện.
Mùi rượu bốc hơi lên, một bàn tay của Lăng Dịch chống lên khung cửa, vươn tay lôi kéo áo của mình, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, liếm môi một chút.
Lăng Húc rõ ràng thấy được động tác liếm môi của Lăng Dịch, cậu theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn đôi môi ướt át của Lăng Dịch đột nhiên sinh ra xúc động muốn cắn một cái.
Xúc động tới quá mạnh mẽ, thậm chí Lăng Húc đã hơi hơi thăm dò về phía trước, nhưng lúc cảm giác được hô hấp mang theo mùi rượu của Lăng Dịch thì trong giây lát liền phục hồi lại tinh thần, tâm cậu nảy lên kịch liệt, khẩn trương đẩy Lăng Dịch ra phía trước, nói: “Em muốn đi ngủ !” Sau đó dùng lực đóng cửa phòng lại.
Lăng Dịch không hề phòng bị, bị cậu đẩy ngã ở trên mặt đất, tức giận hô: “Lăng Húc!”
Nhưng Lăng Húc đã đóng chặt cửa, thậm chí còn khóa trái. Cậu tựa vào mặt sau cửa, trái tim kịch liệt nhảy nhót trong lồng ngực suýt nữa liền muốn nhảy ra ngoài.
Cậu giơ tay lên che ngực, có chút kích động cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Nhưng cho dù tim đập lợi hại hơn nữa thì Lăng Húc vẫn sẽ không chết, nằm ở trên giường miên man suy nghĩ một hồi rồi ngủ, ngày hôm sau mặt trời lại theo lẽ thường dâng lên.
Dũng khí tối hôm qua được Thang Lực tiếp cho, dưới ánh mặt trời chiếu xuống hình như lại bớt đi một ít, cậu không biết mình nên làm thế nào, theo đuổi con gái cậu đã từng thử, theo đuổi Lăng Dịch, trừ bỏ mặt dày mày dạn dán lên cậu còn có thể làm được gì?
Bây giờ ngay cả mặt dày mày dạn dán lên cậu cũng sẽ khẩn trương, mỗi lần đều hồ ngôn loạn ngữ, chẳng hiểu ra làm sao.
Thật sự là không xong, Lăng Húc nghĩ.
Buổi chiều cậu chủ động gọi cho chỗ huấn luyện, hỏi bọn họ sao vẫn chưa nhập học lại.
Cô gái tiếp tân của trung tâm huấn luyện có thái độ rất tốt, hồi đáp: “Thực xin lỗi, thiết bị của chúng tôi vì bị vào nước, còn cần kiểm tu, tạm thời không thể tiếp tục lên lớp.”
Lúc ấy Lăng Húc liền cả giận nói: “Trung tâm huấn luyện gì thật là lạn!” Sau đó oán hận cúp điện thoại.
Cậu không phải muốn lên lớp, chính là có chút sợ hãi trở về gặp Lăng Dịch. Nói là sợ hãi, nhưng giống tối hôm nửa đêm Lăng Dịch vẫn chưa trở về thì cậu lại nhớ thương ngủ không được. Hơn nữa tối hôm qua vốn cũng muốn hỏi Lăng Dịch có phải đi hẹn hò với Lưu Hiểu Lộ không, kết quả chuyện tới trước mắt, khẩn trương đến mức cái gì cũng không hỏi ra, trạng thái này quả thực hỏng tới cực điểm.
Cứ cảm thấy phải làm cái gì đó để thay đổi trạng thái bây giờ.
Không biết có phải cậu nghĩ rất nhiều hay không, có đôi khi Lăng Dịch cũng cố ý trêu chọc cậu? Lăng Húc nghĩ nghĩ, cho là mình nên thăm dò Lăng Dịch một chút, không thể để một mình cậu tiếp tục cô đơn sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.
Đêm hôm đó Lăng Húc không mang theo Thiên Thiên trốn đi ra ngoài, nhưng công ty Lăng Dịch hình như vẫn có việc như cũ, không đúng hạn tan tầm.
Lăng Húc tắm rửa xong, trên lưng vây quanh một cái khăn tắm đứng ở trước gương thưởng thức dáng người của chính mình, cậu nghĩ mình có dáng người tốt như vậy, nếu Lăng Dịch thích cậu thì hẳn sẽ có một chút phản ứng đi? Nếu không đêm nay thừa dịp Lăng Dịch đi ngủ thì vây quanh khăn tắm xông vào phòng của anh, ở trước mặt anh xốc khăn tắm lên, cho anh liếc nhìn một cái sau đó bỏ chạy?
Cậu bắt đầu xâm nhập suy nghĩ tính khả thi, suy xét thay áo tắm càng có hiệu quả, lúc xốc áo tắm lên thì cười to hai tiếng, sau đó trước khi Lăng Dịch rời giường đánh cậu thì nhất định phải chạy trốn.
Ngay lúc cậu lăn qua lộn lại soi gương thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Lăng Húc lập tức tập trung lực chú ý đi nghe, cậu biết Thiên Thiên còn ở bên trong phòng vẽ, lúc này là thời cơ tốt, cậu làm bộ vừa mới tắm rửa xong, vây quanh một cái khăn tắm đi ra ngoài, không cẩn thận làm khăn tắm rơi xuống, thử xem phản ứng của Lăng Dịch.
Không có rất nhiều thời gian cho cậu suy xét, Lăng Húc nghe được tiếng bước chân đi đến phòng khách liền lập tức động thủ kéo cửa phòng tắm ra, đồng thời vươn tay kéo khăn tắm lơi lỏng sụp sụp, mắt thấy liền muốn rơi xuống.
Nhưng cửa vừa mở ra, người trong ngoài đụng mặt đều phát ngốc.
Bên trong phòng khách đứng một đôi vợ chồng già, hai người bọn họ vốn đang muốn ngồi xuống sô pha, đột nhiên liền nhìn thấy từ buồng vệ sinh đi ra một thanh niên nửa thân để trần, lập tức liền trợn tròn mắt.
Lão tiên sinh trợn mắt há hốc mồm đánh giá Lăng Húc từ đầu đến chân, mà lão thái thái giơ tay lên che ánh mắt, đồng thời lại nhịn không được trộm nhìn cậu qua khe hở ngón tay.
(Đầm: Giở khóc giở cười với anh chàng)
Lăng Húc phản ứng đúng lúc, nắm chắc khăn tắm suýt nữa rơi xuống, trừng lớn mắt hỏi: “Ai vậy?”
Lăng Dịch bước vào phòng khách chậm hơn hai người kia một bước, nhìn thấy tình huống này lập tức tiến lên một bước chắn trước người Lăng Húc: “Đi mặc quần áo vào.”
Lăng Húc xoay người đã muốn chạy vào phòng.
Lăng Dịch lại bắt lấy cánh tay cậu, một tay khác ôm thắt lưng cậu, giúp cậu kéo khăn tắm lên, nghiêm chỉnh che cái mông lộ ra bên ngoài. Sau đó anh mới buông Lăng Húc ra, để cậu đi mặc quần áo vào.
Lăng Húc còn không hiểu ra sao, lúc mặc quần áo đột nhiên nhớ tới thân phận hai người kia, nếu cậu không nhớ lầm, hai người kia phải là bác cả cùng vợ của bác, hai vợ chồng luôn ở nước ngoài, rất nhiều năm mới có cơ hội trở về một lần.
Mặc quần áo tử tế mở ra cửa phòng, Lăng Húc đứng ở trong phòng trộm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn lại đôi vợ chồng, Lăng Dịch hẳn là đi phòng bếp rót nước.
Cậu có chút chần chờ, không biết mình có nên đi ra ngoài hay không.
Mà lão thái thái ngồi trên ghế sa lông thấy được cậu, mỉm cười ngoắc cậu, ý bảo cậu đi qua, “Tiểu Húc, thiệt nhiều năm không gặp cháu rồi.”
Trong lòng Lăng Húc đột nhiên có chút chua xót, bởi vì chuyện cậu không là con trai ruột của ba hai vợ chồng bác cả nhất định biết, cậu do dự có nên đi ra ngoài hay không, vốn cảm thấy thân phận của mình ở trong nhà này có chút xấu hổ, nhưng đối phương lại hiền lành với cậu như vậy, giống như mỗi lần khi cậu còn bé.
Lúc này Lăng Dịch đã bưng ly nước từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lăng Húc ở cửa phòng nhìn xung quanh thì nói với cậu: “Đi ra ngồi một chút đi, gọi Thiên Thiên ra luôn, gặp trưởng bối.”
Lăng Húc gật gật đầu, trực tiếp đi phòng cách vách mang Thiên Thiên đi ra.
Chuyến này hai vợ chồng bác cả về nước thăm người thân. Lần trước gặp bọn họ Lăng Húc còn học tiểu học, năm ba cậu qua đời, bởi vì ngay từ đầu Lăng Dịch không có thể liên lạc được bác cả, sau này bọn họ biết tin thì đã hạ táng, tuy rằng trở lại một chuyến, nhưng cũng không gặp Lăng Húc.
Về Lăng Húc thân phận, hai vợ chồng bác đương nhiên biết.
Tính cách bác cả trầm mặc, không biểu đạt ra cái nhìn đặc biệt gì, ngược lại thím thì rất mở ra, cho rằng mặc kệ cha mẹ làm cái gì, đứa bé luôn vô tội, cho nên vô cùng không tán thành giận chó đánh mèo Lăng Húc.
Lúc này đây trở về, nghe nói bây giờ Lăng Húc ở chung với Lăng Dịch, bà còn rất cao hứng, cảm thấy Lăng Dịch làm đúng, anh em phải giúp đỡ lẫn nhau.
Về Thiên Thiên tồn tại, Lăng Dịch cùng Lăng Húc đều trực tiếp công bố Lăng Húc đã ly hôn với vợ.
Lão thái thái nhìn Thiên Thiên, vẻ mặt trìu mến, nói với nó: “Không sao, con xem con còn có bác cùng ba yêu thương con, con được cưng chiều không hề ké người khác.”
Thiên Thiên cái hiểu cái không mà nói: “Cháu thích bác nhất.”
Lăng Húc nghe vậy, quay đầu liếc nó một cái.
Thiên Thiên bị ánh mắt Lăng Húc quét qua, lập tức sửa miệng : “Cháu càng thích ba.”
Lão thái thái mỉm cười, vươn tay bế Thiên Thiên một chút, “Thật sự là một đứa vé đáng yêu.”
Ngồi trong nhà Lăng Dịch không quá lâu, đôi vợ chồng già đứng dậy phải đi về khách sạn, mấy ngày này bọn họ sắp xếp hành trình kín lịch, muốn đi tảo mộ cha mẹ em trai, còn muốn đi nhà cũ nhìn xem, gặp lại thân nhân khác.
Lăng Dịch lái xe đưa bọn họ đi khách sạn, Lăng Húc đi cùng bọn họ.
Ở trên đường, Lăng Húc nghe lão thái thái thản nhiên nói đây có thể là lần cuối bọn họ về nước. Về sau tuổi càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng kém, không còn thời gian cùng tinh lực trở lại.
Lăng Húc nghe có chút xót xa trong lòng.
Khách sạn là Lăng Dịch đặt, cách nhà bọn họ mấy phút đồng hồ lái xe, tiễn người liền lập tức về.
Trên đường trở về, trên xe chỉ còn lại Lăng Dịch cùng Lăng Húc.
Lăng Dịch đột nhiên hỏi: “Em tắm rửa xong sao không mặc quần áo đã đi ra ?”
Trước đó vì có người ngoài, Lăng Húc còn không cảm thấy sự tồn tại của Lăng Dịch mãnh liệt như vậy, bây giờ trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ, Lăng Húc lại khôi phục trạng thái khẩn trương.
Nhưng may mắn cậu không cần đối mặt với Lăng Dịch, cho nên có thể trầm ổn trả lời anh: “Anh tắm rửa xong không phải cũng không mặc quần áo đi ra sao.”
“Khăn tắm đều rớt, không thể chờ đợi được như vậy?” Lăng Dịch liếc cậu một cái.
Lăng Húc cân nhắc ý tứ của Lăng Dịch, nghĩ nghĩ mới nói: “Em nào biết có người ngoài đến, anh không đề cập gọi điện thoại nói cho em biết một tiếng.”
Lăng Dịch nói: “Ai biết còn sớm như vậy em đã lỏa thể ở ngay trong nhà?”
Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch như đang châm chọc cậu, nhưng bây giờ Lăng Dịch nói cái gì cậu cũng sẽ nhịn không được đi cân nhắc thâm ý ẩn sau, suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng: “Em nào có lỏa thể? Lại không phải cố ý ?!”
Hai người nói chuyện, ô tô đã lái vào bãi đỗ xe, Lăng Dịch dừng xe lại, quay đầu nhìn Lăng Húc: “Không phải cố ý ?”
Lăng Húc không dám đối diện với anh, nhìn cái tay Lăng Dịch đặt ở vô lăng, miệng nói: “Đương nhiên không phải cố ý.” Nhưng trong lòng đột nhiên nảy mầm một xúc động, thật muốn bắt lấy tay Lăng Dịch cắn một cái.
Đối với ý nghĩ này của mình, Lăng Húc có chút chẳng hiểu ra làm sao