Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 42
Lăng Húc dựa lưng vào cửa phòng tắm ngồi một hồi lâu nhưng tâm tình vẫn không bình tĩnh trở lại, cậu lo lắng tiếp tục ở trong này thì Lăng Dịch tắm rửa xong sẽ đi ra, tay chống mặt đất muốn đứng lên, nhưng lúc này lại cảm thấy chân có chút nhũn ra, dứt khoát quỳ trên mặt đất dùng tay chân bò về phía trước.
Đi một nửa lúc đi qua phòng Thiên Thiên, Thiên Thiên đột nhiên từ trong phòng đi ra đứng ở phía trước cậu, kỳ quái hỏi: “Ba?”
Mà cùng lúc đó, Lăng Dịch đã tắm rửa xong mặc quần ngủ từ trong phòng vệ sinh đi ra, ở phía sau cậu hỏi: “Em làm gì vậy? Sao hôm nay lại trở về sớm thế?”
Lăng Húc duy trì tư thế đi về phía trước, quay đầu nhìn Lăng Dịch, thấy trên thân anh còn trần trụi, nhất thời đỏ mặt, “Sao anh không mặc quần áo?”
Lăng Dịch không trả lời cậu, mà là hỏi: “Vì sao em lại bò trên mặt đất?”
Thiên Thiên ngồi xổm xuống, tò mò nhìn mặt Lăng Húc, “Ba làm sao vậy?”
Lăng Húc có chút xấu hổ, cười cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi có chút không thoải mái.” Cậu nói xong, dứt khoát ngồi trên mặt đất, mất tự nhiên mà cong hai chân.
Thiên Thiên vô cùng lo lắng, đưa tay sờ trán Lăng Húc một chút, “Bị bệnh sao?”
Lăng Húc bắt lấy tay nó: “Có thể là bệnh thần kinh.”
Thiên Thiên nhất thời khẩn trương.
Lăng Dịch trấn an Thiên Thiên: “Không có việc gì, đừng nghe ba cháu nói bậy.” Sau đó nói với Lăng Húc: “Đừng ngồi trên mặt đất, rất lạnh.” Nói xong anh liền đi về phòng của mình.
Thiên Thiên ngồi xổm bên người Lăng Húc nhìn cậu trong chốc lát, Lăng Húc vỗ mông nó một cái, nói: “Trở về phòng đi thôi, ba không sao, đi tắm rửa đây.”
Lúc này Thiên Thiên mới gật gật đầu, đứng lên.
Lăng Húc trở về phòng của mình, đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa ngồi xổm xuống dùng tay ôm đầu. Cậu cảm thấy mình quả thực không bình thường, mười mấy năm sống chung lớn lên với Lăng Dịch, được rồi, có thể là hai mươi mấy năm, đến tuổi này rồi mà lại khẩn trương khi nói chuyện với anh, hơn nữa động một cái là muốn đỏ mặt.
Nhớ năm đó cậu đạp xe đạp chở Triệu Phỉ Nghiên ngồi ở phía sau đi rêu rao khắp nơi còn chưa từng đỏ mặt.
Lăng Húc nghĩ mà muốn lăn một vòng, từ phòng bên này lăn đến bên kia phòng, không biết có bình tĩnh hơn chút nào không. Cậu thảm thương cảm thấy, mình giống như tâm lý biến thái, không biết có phải đã đến thời kì cuối rồi không, có còn biện pháp nào cứu nữa không.
Cuối cùng Lăng Húc ghé vào bên giường, giơ tay lên dùng sức đập giường, đập hơn mười cái mới thở dài một hơi không động.
Một lát sau, Lăng Húc thu dọn xong cảm xúc, cầm quần áo tắm rửa đi vào buồng vệ sinh, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Lăng Dịch đã mặc áo ngủ, ngồi ở bên trong phòng khách đang xem TV.
Lăng Dịch thấy cậu đi ra, lại hỏi một lần: “Hôm nay tan học sớm như vậy?”
Lăng Húc suy nghĩ một chút, chưa nói mình cùng Phan Văn Thiệu đi quán bar, vì thế biết thời biết thế đáp: “Đúng vậy, bên chỗ huấn luyện bị vỡ ống nước cho nên tan học sớm.”
“Vỡ ống nước?” Lăng Dịch cảm thấy không hiểu.
Lăng Húc gật đầu.
Lăng Dịch nhìn cậu, “Em theo nói chuyện với anh nhất định phải tránh ở sau cửa sao?”
Lúc này Lăng Húc mới phát hiện mình còn ôm cửa phòng, chỉ dò đầu ra nói chuyện với Lăng Dịch, cậu có chút không biết làm thế nào cho phải, buông cửa phòng ra nói: “Em đi tắm rửa.”
Lăng Dịch chưa nói cái gì.
Chờ Lăng Húc tắm rửa xong đi ra, Lăng Dịch đã tắt TV trở về phòng.
Đến lúc này Lăng Húc mới hơi lãnh tĩnh lại một chút, cậu đi vào phòng Thiên Thiên, hỏi Thiên Thiên: “Tắm rửa chưa?”
Thiên Thiên gật đầu, “Bác tắm sạch cho con rồi.”
Lăng Húc kéo ghế dựa lại đây, ngồi ở bên người Thiên Thiên nhìn nó vẽ, gần đây cậu đi sớm về trễ, tuy rằng ngày ngày có thể nhìn thấy Thiên Thiên, nhưng hai cha con vốn không có thời gian giao lưu.
Thời gian này, Lăng Húc nhịn không được sờ sờ đầu Thiên Thiên: “Thực xin lỗi, gần đây ba bận quá, chỉ có thể nhờ bác chăm sóc con.”
Thiên Thiên buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn Lăng Húc, giống như muốn nói cái gì lại chưa nói ra.
Lăng Húc nói: “Con muốn nói cái gì thì nói đi.”
Thiên Thiên đột nhiên cúi đầu, vươn tay đi lấy cây bút màu bên cạnh, sau đó lại buông ra. Một lát sau, Lăng Húc thấy có bọt nước từ trên mặt nó rơi xuống dừng trên quần của nó.
Lăng Húc lập tức luống cuống, “Sao lại khóc?” Cậu vươn tay kéo mặt Thiên Thiên qua xem, quả nhiên là rơi nước mắt.
Thiên Thiên mím chặt miệng, nước mắt cùng nước mũi đều chảy đầy mặt nhưng lại nhịn không phát ra âm thanh.
“Làm sao vậy?” Lăng Húc xoay người tìm giấy vệ sinh muốn giúp nó lau nước mắt, kết quả không thể tìm được, đành phải dùng tay lau cho nó, đồng thời dùng một tay khác kéo nó vào trong ngực ngồi ở trên chân của mình, hỏi, “Bảo bối khóc cái gì?”
Thiên Thiên không nói chuyện, nhưng lúc này nhịn không được vẫn là phát ra tiếng nức nở, thương tâm khóc một hồi sau đó ôm Lăng Húc kêu: “Ba.”
Lăng Húc nhìn Thiên Thiên khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng cũng khó chịu, cậu cảm thấy cái mũi bắt đầu cay cay, ôm Thiên Thiên dùng môi chạm vào trán nó, không ngừng hỏi: “Khóc cái gì a?”
Qua một hồi lâu, Thiên Thiên có vẻ đã khóc đủ, đầu tựa vào trong ngực Lăng Húc, hỏi: “Con có thể theo ba lên lớp được không?”
Lăng Húc cúi đầu nhìn mặt nó, thấy ánh mắt cùng của nó đều đỏ bừng, khóc đến mắt có chút sưng lên, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao? Bác đối xử với con không tốt?”
Thiên Thiên giơ tay lên xoa nhẹ ánh mắt một chút, khàn khàn nói: “Không có, bác thực tốt, nhưng con sẽ nhớ ba.”
Lăng Húc để cằm trên đỉnh đầu Thiên Thiên, một bàn tay vẫn luôn ôn hòa vỗ phía sau lưng của nó: “Ba cũng nhớ con, nhưng ba phải cố gắng học tập thì tương lai mới có thể kiếm tiền.”
Thiên Thiên trầm mặc nghe.
Lăng Húc tiếp tục: “Kiếm đủ tiền, mua nhà lớn cho Thiên Thiên.”
Thiên Thiên nói: “Có nhà lớn rồi.”
Lăng Húc nói với nó: “Đó là của bác, không phải của ba.”
Thiên Thiên ngẩng đầu lên, “Bác nói của bác chính là của ba.”
Lăng Húc hơi hơi sửng sốt, qua một hồi lâu mới đáp: “Không giống, lên lên con sẽ biết.”
Lúc này Thiên Thiên không hiểu được, nhưng tâm tình của nó đã ổn định lại. Từ nhỏ nó lớn lên với ba, hai người ăn cơm đi ngủ vẫn luôn cùng nhau, bây giờ muốn tách ra ngủ nó phải bỏ thời gian rất lâu mới thích ứng được, kết quả liên tiếp vài ngày đều không thấy được mặt ba, liền có chút khẩn trương.
Nhất là khi Lăng Húc tiến vào an ủi nó, nó lại càng cảm thấy uất ức, vốn không muốn khóc, vừa nghe thấy Lăng Húc nhẹ nhàng nói thực xin lỗi nó thì liền khống chế không được nước mắt.
Lăng Húc ôm Thiên Thiên một hồi lâu, chuyện gì cũng không làm.
Sau đó lại ôm nó đi vào buồng vệ sinh, dùng khăn nóng lau sạch mặt cho nó lần nữa, sau đó nói: “Đêm nay đến phòng ba ngủ chung được không?”
Thiên Thiên nghe được cậu nói như vậy có chút vui vẻ, lập tức gật gật đầu.
Lăng Húc để nó đi tiểu, tiểu xong lên giường nằm trước.
Thiên Thiên chỉ mặc một cái quần lót đi lên giường của Lăng Húc, lăn vào thẳng bên trong nằm, ánh mắt vẫn sưng lên nhưng trên mặt đã lộ ra tươi cười.
Lăng Húc giúp nó đắp chăn lên: “Con ngủ trước đi, ba muốn đi tiểu.”
Vì thế Thiên Thiên nhắm mắt lại, lúc Lăng Húc xoay người rời đi lại trộm mở ra một khe hở nhìn cậu.
Lăng Húc đi ra khỏi phòng, chú ý tới cửa phòng Lăng Dịch không đóng chặt, từ khe hở lộ ra có thể nhìn thấy bên trong có ánh đèn bàn.
Cậu đứng ở trước cửa có chút do dự có muốn nói với Lăng Dịch hai câu hay không, bởi vì nếu là trước kia, cậu sẽ hận không thể lăn một vòng trên giường Lăng Dịch mới trở về đi ngủ, nhưng bây giờ, nói thật cậu không biết làm thế nào mới tốt.
Đêm nay đều là vì cảm xúc của Thiên Thiên đột nhiên bùng nổ mới dời đi lực chú ý của cậu, nếu không thì lúc tắm rửa đi ra có lẽ cậu nên bắt đầu bối rối, có nên đi tìm Lăng Dịch tán gẫu một chút không.
Nhưng tán gẫu cái gì đây?
Lăng Húc còn không nghĩ rõ ràng, lúc này cửa phòng Lăng Dịch lại mở ra, Lăng Dịch từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lăng Húc đứng trước cửa phòng mình mà sững sờ.
“Có chuyện gì?” Lăng Dịch hỏi cậu.
Lăng Húc vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, em muốn đi nhà cầu.”
Lăng Dịch nói: “Đi đi, ” sau đó quay đầu liếc gian phòng của mình, “Đây là phòng ngủ của anh, không phải buồng vệ sinh.”
“Vô nghĩa, ” Lăng Húc nhịn không được muốn trợn mắt, đi về phía buồng vệ sinh.
Lúc này, Thiên Thiên ở trong phòng của cậu la lớn lên: “Bác!”
Có lẽ nghĩ đến đêm nay được ngủ chung với Lăng Húc, Thiên Thiên có vẻ hơi hưng phấn, nó nằm nghiêng ở trên giường nhìn ra phía ngoài cửa, muốn gọi Lăng Dịch vào.
Lăng Dịch nghe được nó gọi chính mình, vì thế đi vào phòng Lăng Húc, ngồi xuống bên giường, sờ cánh tay trần của nó một chút: “Vừa rồi khóc?”
Thiên Thiên liền ngại ngùng, “Bác nghe được?”
Lăng Dịch mỉm cười một chút, cong ngón tay chạm vào mắt nó, “Mắt sưng hết cả lên rồi, khóc thương tâm như vậy, cho rằng bác không nghe thấy sao?”
Thiên Thiên nắm chắc tay Lăng Dịch, nó không phủ nhận nhưng cũng ngại ngùng thừa nhận, dùng ngón tay nắm bắt ngón tay Lăng Dịch mà chơi, sau đó giang hai tay muốn so chiều dài ngón tay với Lăng Dịch.
Lăng Dịch phối hợp nó mở ra năm ngón tay.
Thiên Thiên há to mồm, “Oa, ngón tay bác thật dài.”
Năm ngón tay của Lăng Dịch đích xác vừa thon vừa dài, trước kia lúc còn đi học có học khóa máy tính, thầy giáo nhìn anh đánh chữ cảm thán nói tay anh hẳn là đi học đánh đàn dương cầm. Đáng tiếc mẹ Lăng Dịch qua đời sớm, ba lại cao lớn thô kệch đương nhiên không thể nghĩ được điều này, về phần mẹ kế thì càng không thể cẩn thận như vậy.
Lăng Dịch dùng tay cầm tay Thiên Thiên, nói: “Lớn lên ngón tay con cũng sẽ dài.”
Thiên Thiên nghe vậy nhìn tay của chính mình, hiếu kỳ hỏi: “Sẽ sao?”
Lăng Dịch nhìn kỹ tỉ lệ ngón tay với lòng bàn tay của nó bây giờ, đáp: “Nhất định sẽ.”
Thiên Thiên cúi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười.
Lăng Dịch dùng ngón tay vuốt tóc của nó, nhẹ giọng hỏi: “Đêm nay ngủ với ba sao?”
Anh vừa mới hỏi xong, Lăng Húc từ buồng vệ sinh trở lại, vừa vào phòng liền thấy Lăng Dịch cư nhiên ở bên trong, nhất thời dừng bước.
Thiên Thiên thật vui vẻ: “Đúng vậy, ngủ với ba, bác có muốn ngủ chung luôn không?”
Lăng Dịch không trả lời nó mà quay đầu nhìn Lăng Húc.
Trong lòng Lăng Húc “Lộp bộp” một tiếng, lưng tựa vào cửa, nghĩ thầm rằng nhìn mình làm gì? Mình phải nói gì? Đầu đánh một cái kết, cậu hỏi Lăng Dịch: “Muốn ngủ cùng bọn em luôn không?”
Lăng Dịch đứng dậy khỏi giường, đi đến bên người Lăng Húc, nói với cậu: “Em mời anh sao?”
Lăng Húc và anh đứng gần như vậy, dường như đều có thể cảm giác được hô hấp của Lăng Dịch, cậu nhất thời ức chế không được hai má bắt đầu nóng lên, cậu biết Lăng Dịch nhất định sẽ phát hiện cậu đỏ mặt, nhưng cậu không có nơi có thể tránh đi, tránh né như thế nào đều có vẻ thực đột ngột, cậu bắt đầu nói năng lộn xộn: “Là Thiên Thiên mời anh, em… miễn cưỡng mời anh một chút, anh không cần quá nghiêm túc.”
Lăng Dịch nhìn lỗ tai cậu cũng đỏ lên, sắp hồng đến cổ, vì thế nói: “Vậy thôi, anh không xem là thật, đi ngủ đi, ngủ ngon.”
Lăng Húc vội vàng đáp: “Ngủ ngon.”
Lăng Dịch trở lại bên giường, hôn trán Thiên Thiên một cái, anh đã hứa với Thiên Thiên ngày ngày đều hôn nó trước khi đi ngủ, nói được thì làm được, sau đó dịu dàng mà chúc: “Bảo bối, ngủ ngon.”