Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 24
Edit: Đầm♥Cơ Lăng Húc trừ thân tình, đại khái còn sùng bái anh của mình.
Khi còn bé cậu và anh ngồi xổm trong phòng khách chơi game, nhìn anh dùng ngón tay dài nắm anh đào bảo vào miệng cảm thấy thật tao nhã.
Thân hình cao, lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, cũng thực am hiểu thể dục, Lăng Húc cảm thấy anh cậu thật hoàn mỹ. Lúc người khác đều sùng bái Kiều Đan, Lưu Đức Hoa thì cậu lại hết sức chuyên chú mà sùng bái anh mình.
Sùng bái có thể đơn giản cũng có thể phức tạp, con gái nhiều năm sùng bái một người đàn ông thì thậm chí có thể hiến cả thân mình, nhưng cũng có vài người có thể phân rõ tình cảm của mình, chỉ xa xa nhìn lên mà thôi.
Lăng Húc nói không rõ mình thuộc loại nào, bởi vì giữa bọn họ còn có anh em thân tình trộn lẫn, nhất định phải phân rành mạch là điều không có khả năng. May mắn Lăng Húc không phải người sẽ hao tổn tâm trí vì việc này, đó là anh cậu, cậu biết như vậy là đủ rồi.
Lấy bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, Lăng Húc nghĩ có khi nào quá lạnh hay không, hai ngày này thời tiết đang nóng, hẳn là vấn đề không lớn. Cậu tưởng Lăng Dịch đi ra ngoài xã giao đại khái là uống rất nhiều rượu không kịp ăn cái gì, hiện tại dạ dày trống trơn cho nên khó chịu.
“Ăn không?” Lăng Húc đưa bánh ngọt tới trước mặt Lăng Dịch, vẫn hỏi lại anh một tiếng, cường điệu một câu, “Chính mình làm.”
Lăng Dịch nhìn chằm chằm bánh ngọt: “Em làm ?”
Lăng Húc gật gật đầu, lại hỏi một lần: “Giờ có ăn không?”
Lăng Dịch vươn tay cầm lấy một viên anh đào, chậm rãi đưa vào miệng.
Lăng Húc nhìn anh, “Ăn ngon không?”
Thật ra Lăng Dịch chưa nếm được vị gì, nhưng thấy vẻ mặt Lăng Húc chờ mong mà nhìn anh thì lại gật gật đầu.
Lăng Húc nói: “Phía dưới là bánh, anh chờ một chút, em đi lấy cái thìa cho anh.” Nói xong, cậu đứng lên chạy vào phòng bếp. Cậu đợi một buổi tối chính là chờ Lăng Dịch trở về ăn bánh ngọt cậu làm, sau đó nói một câu ăn ngon.
Chờ khi Lăng Húc từ phòng bếp cầm thìa đi ra, Lăng Dịch nhận lấy, múc từng muỗng bánh Lăng Húc làm mà ăn.
Trong lúc ăn anh cầm lấy một quả anh đào đưa đến bên miệng Lăng Húc: “Thử xem?”
Lăng Húc hé miệng để Lăng Dịch đút cho cậu.
Lúc Lăng Húc cắn anh đào, ngón cái của Lăng Dịch giống như vô ý mà sát qua môi Lăng Húc, sau đó anh thu tay về.
Lăng Húc vừa ăn anh đào vừa nói: “Có chút lạnh, ăn lúc mới làm càng ngon.”
Lăng Dịch không nói gì, vài hớp ăn xong bánh ngọt, để thìa ở một bên đứng lên nói: “Anh đi tắm rửa.”
Lúc anh đứng dậy liền lung lay một chút, Lăng Húc vội vàng đỡ lấy anh.
Lăng Dịch khoát tay, một tay chống ghế sô pha đi về phía buồng vệ sinh.
Lăng Húc có chút lo lắng đi theo anh cho đến khi anh vào buồng vệ sinh đóng cửa lại cậu vẫn cảm thấy không yên tâm, vì thế trở lại sô pha ngồi xuống, tính toán chờ Lăng Dịch tắm rửa xong lên giường ngủ thì mình mới đi ngủ.
Nhìn vỏ bánh ngọt còn dư một chút vụn bánh, Lăng Húc dùng ngón tay bốc lấy ném vào miệng, cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi, hương vị quả thật rất tốt.
Đêm hôm đó Lăng Húc ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Vừa mới đầu cậu tưởng Lăng Dịch đứng lên đi nhà cầu, nằm ở trên giường lẳng lặng nghe trong chốc lát, phát hiện Lăng Dịch từ buồng vệ sinh đi ra hình như không trở về phòng mà là ở phòng khách tìm kiếm cái gì, vì thế cậu xốc chăn lên xuống giường.
Lăng Húc đi ngủ không có thói quen mặc đồ ngủ, chỉ mặc một cái quần lót, cậu mở cửa phòng liền nhìn thấy phòng khách mở đèn, vì thế đi ra ngoài nhìn thấy Lăng Dịch ngồi xổm ở trước tủ TV mở ra ngăn kéo đang tìm thứ gì.
“Anh?” Lăng Húc nhỏ giọng hô.
Trên người Lăng Dịch cũng không mặc quần áo, nhưng hạ thân còn mang một cái quần ngủ dài, sắc mặt anh chẳng xinh đẹp chút nào: “Đánh thức em?”
“Anh tìm cái gì?” Lăng Húc đến bên cạnh anh.
Lăng Dịch nói: “Dạ dày anh không thoải mái, muốn tìm chút thuốc.”
Lăng Húc lo lắng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, “Làm sao vậy? dạ dày đột nhiên không thoải mái?”
Lăng Dịch không nói chuyện, cúi đầu tìm ra một chai thuốc giảm đau trong ngăn kéo.
Lăng Húc thấy thế vội vàng nói: “Em rót nước cho anh.”
Cậu đến phòng bếp rót nước ấm đi ra, Lăng Dịch ngồi ở trên ghế sa lông uống thuốc, sau đó sắc mặt tái nhợt mà ngẩng đầu lên.
“Đau?” Lăng Húc nhỏ giọng hỏi.
Lăng Dịch gật gật đầu.
Lăng Húc đột nhiên bắt đầu lo lắng, cậu hỏi: “Là vì bánh ngọt sao?”
Lăng Dịch xoay đầu lại nhìn cậu: “Không có việc gì, em đi ngủ đi, anh không sao.”
Lăng Húc nhìn anh có vẻ rất khó chịu, làm sao có thể yên tâm đi ngủ, cậu nghĩ nghĩ, nói: “Rất khó chịu chúng ta liền đi bệnh viện đi?”
Lăng Dịch vừa định nói không có việc gì, kết quả lại buồn nôn, đứng lên chạy đến buồng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn một hồi. Vừa rồi anh mới nôn xong, giờ dạ dày trống trơn chỉ nhổ ra một ít nước mà thôi.
Buổi tối vốn uống rượu, giờ chưa hết say rượu lại bị viêm dạ dày cấp tính dày vò, bản thân Lăng Dịch cũng cảm thấy mệt mỏi, liền dựa vào bồn cầu ngồi xuống.
“Anh?” Lăng Húc thật sự rất lo lắng, cậu ngồi xổm bên người Lăng Dịch, “Đi bệnh viện đi?”
Lăng Dịch lắc đầu, “Em đi ngủ đi, anh cũng trở về đi ngủ, sáng ngày mai lại nói.”
Nói xong, Lăng Dịch cố gắng đứng dậy, nhưng bước chân vẫn có chút bất ổn, Lăng Húc vội vàng đỡ anh.
Da thịt trần trụi vừa tiếp xúc, Lăng Húc liền cảm giác được làn da Lăng Dịch vừa ẩm vừa lạnh, hiển nhiên là ra một thân mồ hôi lạnh.
Cậu đỡ Lăng Dịch đi đến phòng.
Lăng Dịch nằm ở trên giường đang muốn nói chuyện với Lăng Húc thì đột nhiên cảm thấy dạ dày bắt đầu phát đau, vì thế chỉ có thể ngậm miệng lẳng lặng nhẫn nại.
Lăng Húc ngồi ở bên cạnh nhìn anh đau đớn khó chịu như vậy, áy náy khó chịu theo, cậu vươn tay sờ soạng trán Lăng Dịch một chút.
Lăng Dịch lại đột nhiên đẩy tay cậu ra: “Đừng động anh.”
Lăng Húc sửng sốt một chút.
Từ lúc ban đầu hai người gặp mặt lãnh đạm đến hiện tại, thật ra có đôi khi Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch đối xử với cậu có chút không giống trước kia, nhưng cậu không thể nói rõ là cái gì, hơn nữa đối với Lăng Dịch mà nói, hai người tách ra nhiều năm như vậy mà vẫn giữ thái độ giống như đúc trước kia thì đích xác không hiện thực.
Nhưng hiện tại Lăng Dịch lại rõ ràng kháng cự cậu, điều này khiến Lăng Húc cảm thấy có chút bị thương, tư duy cậu lại về tới nguyên điểm, cậu hỏi Lăng Dịch: “Anh, có phải em đã làm chuyện gì chọc giận anh không?”
Trận đau đớn kịch liệt đi qua, Lăng Dịch cảm thấy dễ chịu hơn một chút, người cũng bình tĩnh trở lại, nghe Lăng Húc hỏi như vậy thì đáp: “Không có gì, vừa rồi có chút khó chịu, em trở về ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm.”
Lăng Húc nói: “Thôi để mai em xin phép đi bệnh viện với anh đi.”
Lăng Dịch không chịu: “Không cần, lái xe sẽ tới đón anh, anh trực tiếp đi bệnh viện là được, nhưng không tiện mang theo Thiên Thiên cùng đi bệnh viện, khả năng buổi sáng em phải dẫn nó cùng đi.”
Lăng Húc nghe xong, an tĩnh mà đợi trong chốc lát, gật gật đầu.
Lăng Dịch giơ tay lên sờ đầu của cậu một chút: “Ngoan, đi ngủ, đừng ở chỗ này làm phiền anh.”
Lăng Húc chỉ có thể đứng lên, nói với Lăng Dịch: “Khó chịu thì kêu em, em và anh đi bệnh viện.” Sau đó nhìn Lăng Dịch gật gật đầu cậu mới từ phòng Lăng Dịch đi ra.
Trở lại giường, Lăng Húc nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần bốn giờ. Tắt đèn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu không ngủ được, vừa mới nằm mộng thì đồng hồ báo thức đã vang lên.
Thiên Thiên mới là thống khổ nhất, trẻ con vốn ngủ nhiều, Lăng Húc gọi nó hồi lâu vẫn không chịu rời giường, dường như là nửa mê nửa tỉnh bị Lăng Húc kéo dậy.
“Đi tiệm bánh lại ngủ, ” Lăng Húc nói với nó.
Thiên Thiên ngồi ở xe đạp điện ôm thắt lưng Lăng Húc, hỏi: “Bác đâu?”
Lăng Húc nói cho nó biết: “Bác sinh bệnh, đợi lát nữa phải đi bệnh viện.”
Thật ra cậu rời giường liền muốn đến phòng Lăng Dịch xem anh nhưng lại lo lắng anh còn ngủ mình đi qua đánh thức, do dự một chút cuối cùng vẫn không đi.
Giờ Thiên Thiên nghe Lăng Húc nói Lăng Dịch bị bệnh, truy vấn: “Không thăm bác sao?”
Lăng Húc nói: “Bác là người lớn rồi, thăm bác làm gì?”
Thiên Thiên dán cái trán lên lưng Lăng Húc: “Nhưng bác sinh bệnh mà.”
“Ừ——” Lăng Húc kéo dài, chần chờ một chút nói, “Xế chiều chúng ta đi thăm bác đi.”
Buổi sáng, Lăng Húc làm xong việc liền xin phép bà chủ, nói muốn đi thăm anh trai.
Bà chủ cảm thấy kỳ quái, “Không phải hai người ở chung sao? Còn muốn thăm bệnh?”
Lăng Húc có chút ưu thương, “Anh ấy không cho tôi cùng đi bệnh viện.”
“Vì cái gì?” Bà chủ hỏi cậu.
Lăng Húc nói: “Bởi vì anh ấy có lái xe, anh ấy nói không cần tôi.”
Bà chủ nghĩ nghĩ, “Đại khái là không nghĩ khiến cậu thêm phiền, dù sao đều là người trưởng thành rồi.”
Lăng Húc hồi đáp: “Có thể là vậy.”
Bà chủ lại nói với cậu: “Không cho cậu đi cùng thì cũng nên đi thăm, hiện giờ người còn ở bệnh viện sao? Cậu hỏi đi còn có cái gì cần chuẩn bị không, làm xong buổi chiều liền cho cậu nghỉ.”
Lăng Húc nói: “Cám ơn chị.”
Buổi chiều, Lăng Húc mang theo Thiên Thiên chuẩn bị rời đi. Trong lòng cậu nghĩ nếu phải đi thăm bệnh thì nên mang chút cái gì, nhưng nhìn bánh ngọt bên trong quầy cậu lại nghĩ tới đầu sỏ làm hại Lăng Dịch viêm dạ dày cấp tính đại khái chính là bánh ngọt anh đào của cậu.
“Phát ngốc cái gì?” Bà chủ ở bên cạnh quầy cùng xem phim hàn với cô bé thu ngân, xa xa hô.
Lăng Húc xoay đầu lại, nói với bà chủ: “Chị nói tôi nên mang cái gì đi thăm anh ấy?”
Bà chủ bĩu môi, “Lấy cái bánh ngọt đi, khấu tiền vào tiền lương của cậu.”
Lăng Húc nói: “Không được, anh ấy ăn bánh ngọt tôi làm mới bị bệnh.”
Ánh mắt bà chủ rời khỏi màn hình, liếc cậu một cái, “Cậu hạ độc à?”
Lăng Húc có chút uể oải, không hiểu nên giải thích như thế nào.
Bà chủ lại tiếp tục xem phim Hàn: “Đi nấu chút cái gì dưỡng dạ dày cho cậu ta đi.”
“Nấu cái gì đây?” Lăng Húc hỏi.
Bà chủ không kiên nhẫn, “Cậu không biết lên mạng tìm à?”
Lăng Húc nói: “Di động của tôi không thể lên mạng, chị cho tôi mượn tìm một chút đi.”
Bà chủ phẫn nộ trừng cậu một cái, lấy điện thoại ra vỗ lên quầy, “Cho cậu năm phút, sau đó cút cho tôi!”
Lăng Húc cười áp đi qua, “Chị là tốt nhất.”