Bạn đang đọc Bảo Bối, Con Là Ai?: Chương 13
Edit: Đầm♥Cơ Lăng Húc đứng lên, cậu thấy thái độ của Lăng Dịch đối với Tào Bác Hàng không thế nào thân mật, cậu vội vã giải thích: “Anh, đây là chú Tào bạn của mẹ.”
Lăng Dịch nghe vậy, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tào Bác Hàng nghe được Lăng Húc gọi anh, giống như cũng hiểu được thân phận của Lăng Dịch, ông ta cười cười, nói: “Thì ra là cháu hẹn anh cháu đồng thời đi ăn à, chú không quấy rầy. Vốn đang muốn mời cháu ăn thịt nướng.”
Vì thế Lăng Húc cười phất phất tay với ông ta, “Cảm tạ a.”
Tào Bác Hàng xoay người rời khỏi.
Chờ ông ta đi xa, Lăng Húc lại phát hiện Lăng Dịch nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tào Bác Hàng, cậu kỳ quái hỏi han: “Anh? Anh quen chú ta sao?”
Lăng Dịch rũ mắt xuống, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới nói với Lăng Húc: “Nhanh ăn đi, ăn xong rồi trở về.”
Lăng Húc cầm một chuỗi thịt dê nướng đưa cho Lăng Dịch, “Anh cũng ăn chút đi.”
“Không ăn, ” Lăng Dịch nói.
“Ăn đi, ” Lăng Húc thật sự nhét vào trong miệng của anh.
Lăng Dịch muốn nói “Lăn”, kết quả mới mở miệng đã bị Lăng Húc nhét thịt dê vào, không biết làm thế nào đành phải vươn tay nhận.
Đêm hôm đó cùng Lăng Dịch ăn thịt nướng vô cùng vui vẻ về đến nhà, Lăng Húc vừa vào cửa lại phát hiện không khí có chút không đúng.
Ba ngồi ở trên ghế sa lông trong phòng khách, lạnh mặt xem tv. Đại khái không để tâm, Lăng Húc nhìn thấy ông không ngừng đổi kênh, trận bóng bình thường thích nhất cũng không liếc mắt một cái.
Lăng Húc trở về, ba cũng không để ý gì tới bọn họ.
Sau đó Lăng Húc phát hiện mẹ không ở nhà. Cậu học về trễ lại ăn ở bên ngoài, lúc này trở về nhà đã gần mười giờ tối, mẹ không có khả năng về trễ như thế.
Lăng Húc tìm một vòng không thấy người, trở lại phòng khách hỏi ba: “Mẹ đâu rồi?”
Ba không để ý gì tới cậu.
Lăng Húc vươn tay quơ quơ trước mặt ba, la lớn: “Ba! Mẹ đâu?”
Ba đột nhiên nổi giận rống: “Cút ngay!”
Lăng Húc lập tức sửng sốt, bởi vì ba cậu rất ít khi hung hăng với cậu, mà ngay cả lúc mẹ giận nóng nảy mắng cậu ba cũng sẽ bênh vực cậu vài câu.
Lúc này Lăng Dịch tiến lên kéo ra Lăng Húc, nói với ba: “Ba hung với em ấy làm gì? Chuyện này không liên quan đến em ấy.”
Ba giơ tay lên xoa xoa mặt, nói với Lăng Húc: “Đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường.”
Lăng Húc chần chờ một chút, nhưng vẫn hỏi: “Mẹ của con đi đâu vậy?”
Ba nói: “Đi nhà bà ngoại con, cô ta không có việc gì, con yên tâm đi ngủ đi.”
Nói là nói như vậy, Lăng Húc nằm ở trên giường lại ngủ không được, cậu lăn qua lộn lại, sau đó rời giường muốn đi vệ sinh, kết quả vừa mở cửa ra một cái khe hở thì nghe bên ngoài phòng khách truyền đến giọng ba và anh trai nói chuyện. Cậu ghé vào cạnh cửa muốn nghe bọn họ đang nói cái gì, nhưng vì TV còn mở cho nên nghe không rõ ràng lắm.
Lăng Húc cảm thấy tâm tình có chút không xong.
Giữa trưa ngày hôm sau tan học, Lăng Húc vốn tính toán đi nhà bà ngoại tìm mẹ, kết quả cậu vừa mới đi ra cổng trường, chợt nghe thấy ô tô ven đường đang dùng sức ấn loa.
Cậu quay đầu nhìn liền thấy Tào Bác Hàng đang ngồi ở chỗ điều khiển ô tô, mà phó điều khiển thì lại là mẹ của cậu.
Ngày hôm nay đối với Lăng Húc mà nói, có thể nói là một bước ngoặt thay đổi cuộc đời cậu.
Lúc ấy cậu nhìn đến tình hình kia đã cảm thấy không đúng, tuy rằng cậu không thể nói rõ cái gì không đúng, nhưng lúc mẹ mở cửa gọi cậu lên xe thì thế nào cậu cũng không chịu.
Cảm xúc của Tào Bác Hàng có chút kích động, nhìn thấy Lăng Húc chết sống không muốn lên xe, vì thế nói với cậu: “Tiểu Húc, ba mới là ba của con!”
Lăng Húc trừng người đàn ông kia, lạnh lùng mắng một câu “Bệnh thần kinh”, xoay người bỏ chạy.
Nhưng lúc chạy như điên về nhà Lăng Húc lại cảm thấy tay chân mình đều lạnh lẽo, thậm chí theo bước chân của cậu, cảnh sắc trước mắt chớp lên cao thấp cũng có vẻ thực không chân thật. Cậu không tin người đàn ông kia nói, nhưng đồng thời cậu lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì bầu không khí kì lạ trong nhà không phải một, hai ngày, cậu biết ba mẹ đang khắc khẩu, cũng biết cảm xúc của ba thực nóng nảy, những điều này là do mẹ cậu gây ra, cậu thực sợ hãi, cảm thấy thực bất an.
Lúc trở về nhà, Lăng Húc phát hiện trong nhà là một mảnh hỗn độn, ba đỏ ngầu mắt ngồi ở bên trong phòng khách, tuy rằng thấy được cậu nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Lúc này Lăng Dịch còn chưa về, anh ở công ty thực tập còn chưa tan tầm.
Lăng Húc cảm thấy sợ hãi, cậu trốn ở ngoài cửa, gọi điện thoại cho Lăng Dịch, sau đó bất an bồi hồi ở ngoài hiên chờ Lăng Dịch trở về.
Lăng Dịch xin phép công ty vội vội vàng vàng chạy về nhà, Lăng Húc đi theo anh vào nhà, nghe được câu đầu tiên của ba lại là: “Cô ta nói Lăng Húc không phải con của ba, không phải theo ba sinh ra.”
Cả người Lăng Húc lạnh lẽo, cậu chộp lấy tay áo của Lăng Dịch, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lăng Dịch quay đầu liếc cậu một cái, nắm chắc tay cậu, sau đó mới nói với ba: “Ba, bình tĩnh một chút đã.”
Có rất nhiều chuyện, Lăng Dịch vốn không muốn nói trước mặt Lăng Húc, sợ cậu chịu không nổi đả kích này, nhưng chuyện cho tới bây giờ đã bị bày ra ở trước mặt Lăng Húc, dù Lăng Dịch muốn cậu lảng tránh cũng đã không còn đường tránh.
Ngày đó Lăng Dịch khuyên ba hồi lâu, Lăng Húc vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nghe, lần đầu tiên cậu đứng ngồi không yên trong nhà mình như vậy, sợ hãi ba sẽ quát một câu bảo cậu cút đi.
Buổi tối mẹ trở về một chuyến, nói muốn đón Lăng Húc đi.
Nói thế nào Lăng Húc cũng không chịu đi với bà, bắt lấy cánh tay Lăng Dịch tránh ở phía sau anh, không quản mẹ nói cái gì cậu cũng không đồng ý, sau đó ba mẹ thiếu chút nữa đánh nhau, vẫn là Lăng Dịch khuyên hai người.
Vòng cổ của mẹ bị kéo đứt, tóc cũng bù xù rối lạn, cuối cùng vẫn không thể mang Lăng Húc đi.
Nhưng mặc dù lưu lại trong nhà này, tình cảnh của Lăng Húc cũng không dễ chịu, cả một đêm đó cậu không ngủ, đến lúc đêm khuya thì khóc một hồi, sau đó lại cảm thấy mình không tiền đồ, ngồi ở trên giường ngẩn người đến sáng.
Nhưng không ngờ là, ba và Lăng Dịch cũng hàn huyên một buổi tối, buổi sáng mới vừa rời giường, Lăng Húc chợt nghe ba nói với cậu hôm nay không cần đi học, bọn họ muốn đi xét nghiệm ADN.
Lăng Húc không muốn đi, cậu nói: “Ba, ba cũng nghĩ con không phải con của ba sao?”
Ba thần tình tiều tụy, râu mép mọc dài cũng không tâm tình cạo, ông không muốn phát giận với Lăng Húc, nhưng không có cách nào không hề khúc mắc mà cưng chiều cậu như xưa, ông chỉ nói: “Đi làm xét nghiệm trước rồi nói sau.”
Lăng Húc lắc đầu, nhìn thoáng qua Lăng Dịch, sau đó chạy về phòng nhốt mình lại.
Một lát sau, Lăng Dịch lại đây gõ cửa. Gõ một hồi lâu, Lăng Húc mới mở cửa cho anh.
Lăng Húc tiếp tục trở lại giường nằm úp sấp, Lăng Dịch ngồi ở bên giường, nói với cậu: “Đứng lên, đi làm xét nghiệm với ba.”
“Không đi, ” Lăng Húc nói, “Em vốn là con trai của ba, đi xét nghiệm làm gì?”
Lăng Dịch vươn tay, dịu dàng mà vuốt ve tóc của cậu một chút, sau đó mới khuyên: “Em đi đi, không quản có phải hay không, em cũng phải đi, hiểu chưa?”
Không quản Lăng Húc có phải con trai của ba hay không, bọn họ cũng phải bước qua cửa này.
Lăng Dịch và Lăng Húc ngồi hơn một giờ, Lăng Húc vẫn đồng ý đi làm xét nghiệm.
Kết quả xét nghiệm phải đợi khoảng nửa tháng mới có, trong khoản thời gian chờ đợi kết quả, Lăng Húc vẫn ở trong nhà, nhưng ba rất ít về nhà, hoặc có lẽ là vì không có biện pháp đối mặt với cậu cho nên tận lực ít gặp mặt tránh cho xấu hổ.
Lăng Húc thường thường sẽ có cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ, may mà mấy ngày nay Lăng Dịch vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Xét nghiệm kết quả ra tới ngày đó, Lăng Húc không lập tức được tin tức, thậm chí cậu không nhìn thấy ba, hết thảy đều là Lăng Dịch chuyển cho cậu.
Lăng Húc ngồi ở trên ghế sa lông, Lăng Dịch vốn ngồi đối diện với cậu, nhưng đột nhiên lại đứng lên ngồi bên cạnh cậu, vươn tay ôm lấy bờ vai của cậu thở dài một hơi: “Kết quả đã có, em và ba không phải cha con ruột.”
Cả người Lăng Húc đều sửng sờ, dại ra mà nhìn bàn trà trước mặt.
Trên tay Lăng Dịch dùng chút lực, nói: “Đừng như vậy, trời còn chưa sụp xuống đâu.”
Thân thể Lăng Húc run nhè nhẹ một chút, hai chân cậu dẫm trên ghế sa lông, dùng cánh tay ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào cuộn mình lại.
Lòng bàn tay Lăng Dịch dán phía sau lưng cậu, mềm nhẹ chậm chạp trấn an.
Sau đó, ba và mẹ ly hôn, Lăng Húc cứ việc không muốn cũng đành phải đi theo mẹ rời khỏi ngồi nhà đã sống mười tám năm này.
Lúc ấy cậu đã theo mẹ trở về nhà bà ngoại ở, một buổi tối nọ cậu gọi Lăng Dịch ra uống rượu với cậu.
Bình thường Lăng Húc và bạn bè ở bên ngoài hút thuốc uống rượu cái gì cũng thử, nhưng loại mượn rượu giải sầu này quả thật vẫn là lần đầu tiên. Hai người bọn họ dường như không nói gì, sau đó gọi ca ca, nhưng cậu đều không nhớ rõ.
Bởi vì chưa tới hai ngày nữa, mẹ Lăng Húc liền chuyển trường cho cậu, mang cậu rời khỏi thành phố này.
“Sau đó chuyện nhà em anh không rõ ràng lắm,” dưới ánh đèn mờ của tiệm bánh ngọt, Lăng Dịch chậm rãi nói, “Nhưng năm đó ba sinh bệnh nặng, sau này thân thể vẫn luôn không tốt, không vài năm bị bệnh cấp tính liền qua đời.”
Lăng Húc muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết mình nên nói cái gì.
“Thôi, ” Lăng Dịch nói như vậy, “Giờ em có nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa, ba đã đi rồi, cho dù ông ấy có tức giận khổ sở thì giờ đã không thể thay đổi được gì.”
Lăng Húc kinh ngạc nhìn anh, sau đó gật gật đầu.
Trầm mặc một lát sau, Lăng Húc đột nhiên hỏi: “Em đi rồi không trở về nữa sao?”
Lăng Dịch giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi, đáp: “Lúc em trở về đã kết hôn có con rồi.”
Lăng Húc hít sâu một hơi, “Thì ra là vậy, chuyện xảy ra sau khi em rời khỏi xem ra tạm thời không có biện pháp biết được.”
Còn có rất nhiều chuyện cậu muốn biết, ví dụ như mấy năm nay xảy ra chuyện gì, mẹ đứa bé là ai, mẹ của cậu và người gọi là ba ruột của cậu thì thế nào. Nhưng việc này so với sự thật Lăng Dịch nói cho cậu biết thì lại có vẻ chẳng còn quan trọng nữa.
Chỉ hai chuyện ba qua đời và cậu không phải con ruột của ba cũng đã khiến cậu dùng nhiều thời gian và tinh lực đi tiêu hóa. Mà giờ vừa mới biết chân tướng, Lăng Húc vô pháp ức chế sinh ra cảm xúc gần như là thống hận với mẹ cậu, cậu không muốn gặp lại bà, lại càng không muốn đi gặp người đàn ông kia, theo cậu thấy, là bọn họ hủy diệt cuộc sống của cậu.
Thật ra Lăng Húc còn có rất nhiều điều cảm thấy nghi ngờ, nhưng lúc này cậu lại không nghĩ được gì.
Không quản thế nào, cậu tìm được ca ca, hiện nay mà nói đây là chuyện đáng giá cậu an tâm.
Trước khi Lăng Dịch đi có hỏi Lăng Húc: “Giờ em ở nơi này? Muốn theo chuyển về sống với anh hay không?”
Lăng Húc nói: “Em có trở về, nhưng bọn họ nói mọi người đã dọn đi.”
“Dọn đã lâu rồi, ” Lăng Dịch nói cho cậu biết, “Giờ anh ở một mình.”
Lăng Húc nghe vậy sửng sốt một chút, “Anh còn chưa kết hôn?” Cậu cho rằng ở tuổi của Lăng Dịch, lại có điều kiện tốt như vậy, nhất định đã sớm có vợ có con.
Lăng Dịch đáp: “Đúng vậy.”
Thật ra Lăng Húc thật sự có chút động tâm, nếu có thể dọn qua sống cùng Lăng Dịch, nhất định thoải mái hơn sống ở phòng nhỏ sau tiệm bánh ngọt như bây giờ, nhưng mặc dù động tâm, muốn dọn đi cũng không phải chuyện có thể quyết định ngay, bà chủ thu lưu cậu lâu như vậy, cậu không thể không có trách nhiệm như vậy, vì thế đành phải nói với Lăng Dịch: “Em suy nghĩ đã, dù sao cũng phải giải quyết xong chuyện bên này trước.”
Lăng Dịch đáp: “Tùy em thôi.”
Nói xong, Lăng Dịch liền rời khỏi tiệm bánh ngọt, bên ngoài lái xe đã đưa xe đến trước cửa tiệm bánh ngọt, đã đợi anh một hồi lâu.
Lăng Húc nhìn Lăng Dịch rời đi, đem đầu để trên cửa thủy tinh bình phục cảm xúc trong chốc lát mới đi vào tiệm bánh ngọt khóa cửa lại.