Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 5


Đọc truyện Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai – Chương 5

Dạo gần đây, nền kinh tế ở châu Á do ảnh hưởng từ châu Âu mà cũng gặp không ít khó khăn, mà càng là những tập đoàn lớn thì lại càng lao đao. Bình thường nếu một tập đoàn chỉ chuyên về một hoặc một số ngành nhất định, ít ra thì thời gian hoàn vốn cũng như vốn lưu động không bị trải ra quá nhiều. Dạo gần đây, các nhà đầu tư từ châu Âu cũng ít dần những dự án vào TQ. Chưa đầy hai tháng mà có hơn 100 doanh nghiệp phá sản, trong đó có cả những tập đoàn lớn nằm trong top mạnh nhất của những tập đoàn tại TQ.

Không ít trong số đó là những đối tác, thậm chí là khách hàng lâu năm của An Thị. Chính vì lẽ đó mà khoảng thời gian này, An Tử Yến cùng hội đồng quản trị của tập đoàn bận rộn đến ngay cả một chút thời gian để uống nước cũng không có, nào là những cuộc họp kín, họp mở, họp nội bộ, họp ngoại giao..Thậm chí ngay đến cả chủ nhật cũng phải đi làm, kì thực mà nói việc lên xuống của nền kinh tế cũng như những lúc thăng trầm của một công ty đó là một việc tất yếu. 

Có điều, bước thăng trầm lần này thực sự không đơn giản chút nào. An Thị lại là một tập đoàn đa ngành, rất nhiều chi nhánh của An Thị tại các nước châu Âu gặp không ít khó khăn vì nền kinh tế của nước sở tại, thậm chí có những chi nhánh đã phải đóng cửa. Một số ngành khác bị thu hẹp lại. Số lượng nhân viên trên phạm vi toàn cầu cũng giảm đi nhiều. 

Hầu hết các cuộc họp nói chung là không mang lại được nhiều kết quả cho lắm, nhưng rất may do An Tử Yến biết cách xoay sở, đường lối kinh doanh cũng thường là linh động biến hóa, không tập trung quá nhiều vào một nơi như các tập đoàn khác, nên có thể nói đến thời điểm này thì An Thị dù cũng bị thiệt hại nhưng không đáng kể lắm. Nhưng cũng chừng đó thôi cũng đủ để An Tử Yến bận đến nỗi cũng không còn cả thời gian để quan tâm đến Đinh Đinh..

Hai tuần rồi, tuy vẫn ngủ chung giường vào mỗi tối ấy vậy mà anh em Đinh Đinh cũng không hề chạm mặt nhau, hơn nữa lịch học của cậu gần đây cũng dày đặc hơn, thời gian gặp anh hai đã ít lại càng ít hơn.

Sáng sớm lúc Đinh Đinh tỉnh dậy, An Tử Yến đã đi làm từ lúc nào. Vào nhà tắm thấy bót đánh răng đã được bôi sẵn kem, nhưng anh hai thì không ở nhà nữa.

Có những hôm lúc An Tử Yến về đến nhà thì cũng đã nửa đêm, lúc ấy Đinh Đinh cũng đã đi ngủ rồi. Nhiều lần, anh mở cửa vào phòng, thì thấy cậu nằm ngủ gục trên bàn học, trên tay là cuốn sách đang mở giữa chừng, kính vẫn còn đeo trên mắt. Anh đoán, có lẽ là cậu chờ anh về nhưng rồi mệt quá ngủ thiếp đi. Những lúc đó, anh liền nhẹ nhàng lấy cuốn sách trên tay cậu ra, từ từ tháo đôi kính khỏi gương mặt cậu, tránh để cậu không bị giật mình mà tỉnh giấc. Rồi anh nhẹ nhàng bế cậu lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu, hôn vào trán. Anh biết, thời gian này anh không thể quan tâm nhiều đến cậu, cũng cảm thấy có lỗi với cậu nhiều nhưng vì công việc nên không thể nào làm khác được. Anh tự hứa, sau khi trải qua thời kì sóng gió này thì sẽ dành nhiều thời gian để ở bên cậu..

……………………….

Sáng hôm đó, một ngày cuối tuần đẹp trời, Đinh Đinh lâu lắm mới có một ngày không cần phải đi học thêm nên cậu ngủ đến tận trưa mới dậy. Lúc thức dậy, cứ đinh ninh hôm nay sẽ được gặp anh hai, cậu không khỏi vui mừng. Gấp chăn màn thật nhanh, rồi sau đó cũng với tốc độ đó làm vệ sinh cá nhân. Cậu như tên bắn chạy nhanh xuống nhà, gọi to:

– Anh hai, anh hai ơi..!

– Cậu ba à, cậu hai hôm nay tăng ca rồi – An quản gia chậm rãi trả lời

– Hơ, hôm nay là chủ nhật mà, sao anh hai cũng không ở nhà vậy chứ?- Gương mặt của Đinh Đinh từ trong trạng thái vui mừng bỗng chốc tiu nghỉu..

– Cậu ba à, bác quản gia biết lâu rồi cậu và cậu hai không có gặp nhau, nhưng mà cậu hãy thông cảm cho anh hai cậu nhé, gần đây hình như ở tập đoàn nhiều việc lắm, mà cậu hai lại là người đứng đầu nữa, nên khó tránh khỏi việc phải có mặt thường xuyên để làm việc..

– Cháu biết, nhưng mà cháu …- Đinh Đinh định nói gì đó nhưng sau lại thôi.

– Thôi cậu ngồi xuống ăn sáng đi, để bác hâm lại đồ ăn cho cậu nhé. Toàn mấy món cậu thích ăn đó, cậu hai thấy cậu dạo này gầy đi nên cố tình bảo bác mua về cho cậu tẩm bổ đó.

Thức ăn được bày ra trước mặt, vẫn là những món ăn mà cậu rất thích, cộng với tay nghề của quản gia An thì đúng là tuyệt vời. Nhưng hôm nay, Đinh Đinh chẳng cảm thấy mùi vị gì cả, cậu chỉ ăn được một chút rồi nhanh chóng buông đũa..

– Cháu no rồi, không ăn nữa, bác dọn dùm cháu nhé, cháu lên phòng đây – Đinh Đinh mặt gợn buồn đứng dậy rồi lê từng bước chân đi…

Lúc cậu quay bước đi, quay trở ra nhìn An quản gia không khó gì có thể đoán ra được sự thất vọng của cậu, đối với cậu bây giờ những món thức ăn này cũng đều là vô vị bởi cái cậu cần ngay lúc này là được gặp anh hai thôi..Nhìn thấy cậu chủ nhỏ của mình buồn, An quản gia cũng cảm thấy thương cậu nhưng ông cũng chẳng có thể giúp gì cho cậu.


Thực ra An quản gia không phải là quản gia của gia đình họ An, mà trước đây ông là quản gia của gia đình họ Yến, gia đình bên ngoại của anh em Đinh Đinh. Lúc mẹ cậu được gả làm con dâu của An gia thì toàn bộ căn biệt thự này và cả quản gia An nữa đều trở thành tài sản của nhà họ An hết. Lúc đó, gia đình họ An bị khánh kiệt, ngay đến nhà cũng chẳng còn để mà ở. Vì lẽ đó nên phải kết hôn với con gái của Yến Gia, một ông nhà tài phiệt lớn lúc bấy giờ. 

Ông bà ngoại của Đinh Đinh, sau đó chuyển đến một căn biệt thự khác cách đó cũng không xa lắm. Để vợ chồng An lão gia vào sống cùng con trai và con dâu. Chỉ có quản gia An là ở lại, từ đó ông trở thành An quản gia..

Ông làm quản gia cho gia đình họ Yến cũng đã gần 40 năm, nhìn thấy cô con gái của Yến gia lớn lên, đối với ông mà nói ông đã xem Yến tiểu thư như con gái của mình và cũng hy vọng một người con gái nhan sắc và hiền thục như cô sẽ có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc. 

Nhưng chính ông cũng không ngờ, mình lại trở thành người âm thầm chứng kiến những bất hạnh của cuộc đời cô chủ của mình kể từ lúc cô lấy chồng.

Rất nhiều lần, ông biết cô chủ đã phải trải qua những gì, những lời chì chiết mắng nhiếc của chồng, khiến cô ngày nào cũng sống trong nước mắt. Nhưng vì cô nghĩ đến bố mẹ mình, sợ họ biết cô có một cuộc hôn nhân bất hạnh thì sẽ rất đau lòng nên đã yêu cầu An quản gia giữ bí mật..Đến sau này, mỗi lần nhìn thấy cô chủ cùng hai cậu chủ bị hành hạ ông cũng chỉ biết lặng lẽ nuốt nỗi đau vào lòng..

Ông đã không ít lần muốn giết chết cái tên mặt người dạ thú An Tuấn kia đi..không ít lần muốn dẫn cô chủ và hai cậu chủ đi trốn..nhưng..vì một lí do, vì một lời thề với ông chủ trước khi lâm chung mà ông không thể nào làm được điều đó…

Cũng nhờ có ông mà ít ra hai cậu chủ sớm chịu nhiều đau thương được an ủi phần nào…

Ông chính là người chăm lo bữa ăn giấc ngủ của hai cậu chủ lúc cả hai không còn mẹ bên cạnh nữa..

Ông thương yêu hai cậu chủ như chính những đứa con của mình, nhưng tình thương dành cho An Tử Yến có nhỉnh hơn Đinh Đinh đôi chút, và cũng chỉ có ông mới thấy được hi sinh của An Tử Yến dành cho em trai, những lúc yếu đuối nhất của anh mà thậm chí Đinh Đinh cũng không thấy được….

…………………………

Đinh Đinh ở trong căn phòng của mình, đọc sách chán rồi lại mở ti vi lên xem, nhưng mọi thứ cậu đều cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Cậu nhớ anh hai vô cùng, có những đêm cậu mơ màng trong giấc ngủ thì thấy anh hai nằm bên cạnh mình, lòng cậu ấm áp lắm nhưng chừng đó đâu có thể lấp đầy sự trống vắng trong trái tim cậu. Cậu biết một mình anh hai chèo chống cả một tập đoàn lớn như thế thì vất vả chừng nào. Cậu không thể làm gì để giúp anh hai được, cũng nhiều lúc thấy có lỗi với anh hai lắm. Nhưng anh hai lại không bao giờ noí với cậu về công việc của anh. Có thể, cậu không hiểu gì về nó nhưng nếu như anh hai chia sẻ cùng cậu thì mọi thứ sẽ dễ chịu hơn mà. Có lúc cậu cũng đã thử hỏi anh thì anh chỉ trả lời rằng anh không muốn dù chỉ một chút những xấu xa, đen tối của chốn thương trường làm vấy bẩn lên tâm hồn thánh thiện, ngây thơ của cậu..nghe anh nói thế, cậu thôi không hỏi nữa…nhưng hôm nay là cuối tuần mà, lẽ ra cậu phải được ở cùng anh hai của cậu chứ..Hay là anh hai không thương cậu nữa, anh hai giờ chỉ yêu công việc thôi. ( Trẻ con nó cũng vừa thôi nhóc ơi…).. Nghĩ tới, nghĩ lui cuối cùng cậu lấy điện thoại ra bấm cho anh mấy chữ…

……………………….

Tại phòng số 1- tầng 89 tập đoàn An Thị

– Tín tin..- Tiếng tin nhắn từ chiếc Iphone reng lên. An Tử Yến đang chăm chú vào màn hình máy tính thì chợt ngừng lại, anh đưa tay bắt lấy chiếc điện thoại đang đặt ở trên bàn phía bên tay phải mình.

Màn hình điện thoại hiện ra hai chữ “Bảo bối” cùng với tấm hình đáng yêu của Đinh Đinh, An Tử Yến khẽ mỉm cười. Anh đưa tay lướt nhẹ màn hình rồi bắt đầu đọc tin nhắn..

“ Anh hai, Đinh Đinh nhớ anh hai lắm. Hai tuần rồi, Đinh Đinh không được ăn sáng cùng anh hai, cũng không được cùng ăn tối. Hai tuần rồi Đinh Đinh phải đi học bằng taxi, hai tuần rồi không được nhìn thấy anh hai à. Anh hai bận lắm à, có thể trả lời tin nhắn của Đinh Đinh không?Có phải anh hai không thương Đinh Đinh nữa không, có phải anh hai giờ chỉ yêu công việc thôi không?. Đinh Đinh chờ tin nhắn của anh hai đó, nếu anh hai nhắn lại nghĩa là anh hai vẫn thương Đinh Đinh, còn ngược lại thì không a…( biểu tượng mặt mếu) “

An Tử Yến đọc xong tin nhắn vừa thấy buồn cười nhưng thấy đau lòng nhiều hơn. Anh không trách Đinh Đinh, có trách chỉ là trách bản thân mình dạo này ôm đồm công việc mà ngay cả đứa em trai yêu thương nhất cũng quên..


Anh trầm ngầm một lúc, sau đó bắt đầu chạm vào màn hình trả lời tin nhắn, nhưng đúng lúc đó lại có thông báo có một cuộc họp khẩn bắt đầu. Anh đành phải tắt điện thoaị, bỏ vào trong túi áo rồi nhanh chân rời đi…

………………..

Biệt thư An gia, phòng ngủ của Đinh Đinh

Cậu nhóc cứ nhìn chết trân vào màn hình điện thoại…một phút…..năm phút….mười phút ….hai mươi phút trôi qua, vẫn chẳng có một động tĩnh gì. Điều đó lại khiến Đinh Đinh thêm chạnh lòng, cái ý nghĩ tiêu cực kia cứ vây lấy cậu. Cậu úp mặt xuống gối, khóc rấm rức..

– Tín tín- Có tiếng tin nhắn- Đinh Đinh giật nảy mình, cậu vùng dậy với một tốc độ ánh sáng cầm lấy điện thoại..thế nhưng khi nhìn vào màn hình điện thoại lại thất vọng vô cùng. Đó là dãy số lạ..

“Gửi Đinh Đinh – hôm nay lớp cũ của chúng ta họp mặt. Cậu nhất định phải đi nhé..Không gặp không về..

Địa điểm: Quán bar T.. Thời gian:…14h chiều…

Thân. Tiểu Mã..”. – Hóa ra đó là số lớp trưởng hồi cấp hai của Đinh Đinh, cậu ta giờ trở thành chủ tịch hội cựu học sinh rồi sao. Nội dung tin nhắn không khó để hiểu được rằng chính là người nhận nó nhất định không được khước từ..

Bình thường có lẽ Đinh Đinh sẽ không bao giờ nhận lời dù có thế nào, nếu nơi gặp mặt là địa điểm khác có lẽ cậu sẽ đi nhưng nếu là vũ trường, quán bar thì không bao giờ. Bởi vì đó là những nơi mà anh hai tuyệt đối cấm cậu bén mảng đến.

Nhưng hôm nay lại khác, cậu nhất định sẽ đến đó. Dù gì, anh hai cũng không thương cậu nữa, cậu cũng không muốn để tâm đến lời của anh hai.. Ngước nhìn đồng hồ, 13h30, cậu nhanh chóng thay quần áo, chỉ báo qua loa với An quản gia một tiếng là cậu ra ngoài, rồi vội vã bắt taxi rời khỏi..

Nửa tiếng sau, xe taxi dừng trước một quán bar trên một con đường nhỏ…

Đinh Đinh tần ngần mấy phút, rồi sau đó cậu chậm rãi bước vào……

………………….

– “Xập xình..xập xình “ Những âm thanh ồn ã chói tai vang lên khắp mọi nơi. Khách trong quán hầu hết là những cô cậu thanh niên, độ tuổi từ 16 đến ngoài 20, tóc tai nhuộm đủ màu xanh, màu đỏ. Áo quần thì diêm dúa, nhảy như điên dưới tiếng nhạc chẳng phải là nhạc kia…Đinh Đinh cảm thấy rất khó chịu, tai muốn ù cả lên. Nơi đây thực sự đúng là không phù hợp với cậu.

– Ôi! nhìn xem, ai kìa, là siêu sao chăm chỉ của lớp chúng ta ngày xưa An Tử Đinh chứ còn ai

– vang lên trên nền nhạc đó, là giọng của một cậu trai trạc tuổi Đinh Đinh 


– Ngạc nhiên, ngạc nhiên thật, sau nhiều lần từ chối thì cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện rồi.- Tiểu Mã, người đã nhắn tin cho Đinh Đinh bước ra khấp khởi đưa bàn tay đập vào tay cậu, rồi choàng vai Đinh Đinh nói..kéo cậu vào phía bên trong, nơi đó có khoảng hơn chục cậu con trai và vài cô gái khác đang choàng vai bá cổ, trên bàn là đầy những vỏ lon bia năm lăn lóc

– Ừ! chào các cậu, lâu lắm không gặp – Đinh Đinh cười nhẹ nói

– Sao, hôm nay cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy?- Một cậu trai khác lên tiếng..

– Ư, thì thích thì tớ đến thôi..- Đinh Đinh đáp gọn

– Nào nâng ly nâng ly, mừng Tiểu Đinh của chúng ta đến với chốn này..- Tiểu Mã cầm ly bia lên cùng với đám thanh niên cạn lấy cạn để, rồi thi nhau uống nhanh từng ly từng ly..

– Ơ kìa, sao cậu lại uống nước lọc, uống cái đó thì còn gì gọi là bản lĩnh đàn ông nữa – Một cậu trai khác giọng khiêu khích khi nhìn thấy ly nước màu trắng trong tay Đinh Đinh.

– Không tớ không uống bia đâu, tớ không biết uống – Đinh Đinh trả lời..

– Không biết thì tập, tớ nói cậu nghe làm đàn ông, uống cái này là quyến rũ nhất đó –

– Không, tớ không uống thật mà..- Đinh Đinh khó chịu lắc đầu 

– Chán chết, cậu không phải đàn ông à, ồ hay là cậu chỉ biết uống rượu thôi, không thích uống bia. Ai chẳng biết cậu là công tử nhà giàu, làm phách thấy mà phát bực – Cậu trai đó xẵng giọng..

– Tớ…Tiểu Mã, cậu ở lại nhé, tớ đi về đây..- Đinh Đinh nói rồi đứng phắt dậy định quay lưng bước đi, nhưng Tiểu Mã đã nhanh tay kéo cậu lại – Cậu cứ kệ cậu ấy đi, cậu ấy say rồi. Lâu lắm lớp chúng ta mới gặp được nhau, cậu xem như là nể mặt tớ đi được không..

– Ở lại đi…ở lại đi Tiểu Đinh à…-

Giọng một người khác cất lên…

– Cậu không ở lại cũng được, nhưng không lẽ cậu không để ý đến Bái Bái luôn hả, ngày xưa cậu ấy toàn bảo vệ cậu khỏi bị bắt nạt đấy – Giọng của một cô gái

Bái Bái là cô bạn ngồi cùng bạn với Đinh Đinh, tuy là con gái nhưng rất giỏi võ lại mạnh mẽ nên ngày xưa không ít lần ra tay nghĩa hiệp mà “cứu giúp “ Đinh Đinh..

Biết là không thể từ chối được nữa. Đinh Đinh cuối cùng vẫn đồng ý ở lại. Ờ thì, hôm nay dù sao ở nhà cũng chán, anh hai không thương cậu nữa, cậu có về cũng như không.

– Ôi..công nhận, An Tử Yến này đúng là đại soái ca mà, người gì mà đẹp trai đến lạ lùng. – Linh Linh, cô bạn nổi tiếng mê trai của lớp Đinh Đinh ngày xưa thốt lên, làm cậu không khỏi giật mình

– Đâu, đâu đưa tớ xem với nào, chao ôi, đúng là đẹp trai thật, càng ngày càng đẹp luôn. Lại còn là tổng giám đốc một tập đoàn lớn như vậy nữa chứ..có điều trông anh ấy lạnh lùng quá à..- Một cô gái khác nói 

– Cậu nói xàm, đàn ông phải lạnh lùng mới là người đàn ông hấp dẫn chứ…- Linh Linh lý sự 


Đinh Đinh ngồi nghe mấy cô bạn của mình nói về anh trai mình ánh mắt cậu sáng lên, miệng khẽ cười trong một chốc rồi lại tắt..

– Tiểu Đinh này, giờ mới nhớ, cậu là An Tử Đinh, anh này là An Tử Yến, hai người có quan hệ gì không đó?- Linh Linh như mới phát hiện ra một điều đó mới, đến ngay bên cạnh Đinh Đinh hỏi..

– Đúng rồi …đúng rồi..bây giờ chúng ta mới để ý ha..học chung với nhau 4 năm mà sao tớ không để ý nhỉ.- Tiểu Đinh, khai thật nếu cậu và An Tử Yến có quan hệ thân tích với nhau thì đúng là tụi tớ gặp may rồi á.

– Các cậu đừng nói nhảm mà, tớ và người này không có quen biết nhau đâu. Nói như các cậu không lẽ cứ cùng họ với nhau là anh em thì ai mà chẳng có.- Đinh Đinh phủ nhận- Hơn nữa, người trong báo đó nhìn lạnh lùng tính cách có giống tớ đâu..- Cậu lại bồi thêm một câu.

– Các cậu ấy, chỉ là giỏi tưởng tượng. – Một cậu con trai cất giọng 

– Ừ, có lí có lí a..- Mấy cô gái nghe theo không làm khó Đinh Đinh nữa..

Thực ra, không phải cậu giận anh hai đến nỗi phủ nhận quan hệ của anh em cậu. Nhưng từ lúc Đinh Đinh bắt đầu vào lớp 1, anh hai dặn cậu nhất định không để cho ai biết mình là con trai của tập đoàn An Thị bởi tập đoàn của gia đình cậu đã tồn tại từ rất lâu đời trên thương trường có không ít tiếng tăm nhiều đối tác nhưng cũng không ít kẻ thù. Giấu thân phận đi là để bảo vệ sự an nguy cho cậu. Vì lẽ đó mà trong suốt những năm đến trường ngoài giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng ra tuyệt nhiên chẳng ai biêt cậu là em trai của An Tử Yến người đang xuất hiện trên trang báo mạng kia..

– Các cậu suốt ngày cứ mê mẩn mấy anh chàng đó, các cậu có biết họ thực sự là ai không, có những kẻ lúc ở trước mặt công chúng thì lấp la lấp lánh, nhưng khi rũ bỏ hào quang rồi thì chỉ như một bãi bùn, nhếch nhác, hôi tanh, còn người này tớ nghe đồn anh ta là kẻ đồng tính á, tại báo chí trước giờ chưa bao giờ thấy hắn đi với một cô gái nào, nhưng lại có quan hệ mật thiết với tên trợ lý nào tên Khang Thái á..- Lý An, cậu trai lúc nãy khiêu khích Đinh Đinh cất tiếng.

– Cậu im đi, cậu biết gì mà nói – Đinh Đinh hất ly nước vào mặt Lý An giận giữ 

– Cậu..cậu làm cái quái gì thế? Tớ có nói gì động đến cậu đâu, không lẽ cậu biết tên này à…hay là…cậu là người tình trong bóng tối của hắn?- Lý An lên giọng xằng bậy cười khinh.

– Cậu….cậu….- Đinh Đinh mím chặt môi, tay nắm lại..- Bên kia cũng có ý muốn nhào vào cậu. Cũng may đám người còn lại nhanh chóng kéo cả hai người ra…Lý An bị đuổi khéo đi nơi khác

Hành động đó đã gây không ít hiếu kì cho mấy người bạn của Đinh Đinh…Sau khi Lý An đi khỏi..Đinh Đinh mới vội vã giải thích trước những ánh mắt đầy tò mò kia..

– Tớ chỉ là không thích cậu ấy nói như thế về người khác thôi, chúng ta đâu có phải là họ sao có thể đánh giá chứ.

– Được rồi, được rồi, tính cậu từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi, lúc nào cũng lên tiếng bảo vệ người mà thậm chí cậu không hề quen biết..chúng tớ còn lạ gì. 

Kì thực mà nói, Đinh Đinh tuy có vẻ yếu đuối nhưng chỉ cần một ai đó nói động đến anh hai của cậu thì cậu dù có bị đánh đến tơi tả cũng quyết ăn thua với người đó đến cùng..

……………………………

Một lúc sau, bia đã hết, đám mấy cô cậu thanh niên ấy lại kêu rượu ra uống. Không biết nói kiểu nhưng sau một hồi Đinh Đinh cũng đồng ý cầm ly rượu và bắt đầu uống. Ly đầu tiên, cậu thấy đắng chát, cổ họng muốn cháy khát cả luôn. 

Nhưng rồi, cậu lại tiếp tục uống, cậu nhớ lại tình tiết mấy diễn viên trong phim truyền hình toàn dùng rượu để giải sầu, chỉ cần uống rượu vào là quên hết mọi chuyện, hôm nay tâm trạng cậu cũng thật không tốt, thế là lại uống hết ly này đến ly khác…Uống cho đến khi những hình ảnh mờ ảo..dần dần hiện ra trước mắt cậu..!

Hết chap 5

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.