Đọc truyện Bảo Bối… Anh Yêu Em!!! – Chương 4: Va chạm (3)
-Sau đó cô đi vào lớp_Cùg lúc đó chuông vào giờ kêu lên
“Ngọc Vy” – nhỏ gọi
“Gì đây? Tao mệt mỏi lắm”
“Mệt cũng phải nghe tao nói. Mày đi đâu mà giờ mới về hả? Sáng sớm ra đã ko thấy mặt mũi đâu. Vừa gặp đc mặt thì mất hút cmn luôn. Hay nhỉ? Mày có còn coi tao là bạn nữa ko đây? Trời ơi tôi khổ quá đi mất sao tôi lại có con bạn như thế này cơ chứ!!!” – nhỏ xổ một tràng ra
“Mày nói xog chưa?”
“Chưa, để tao nói tiếp. Mày đấy sáng sớm ra tao đến nhà mày gọi đi học thì bé Chi nói mày chưa dậy. Đến trường thì mãi chẳng thấy mặt mũi mày đâu. Ôi trời ơi là trời, bạn bè mới ko gặp nhau bao lâu mà mày đã thay đổi như thế rồi” – nhỏ nói như súng bắn liên thanh
-Thấy cô không phản ứng nhỏ tức giận
“Mày trả lời đi chứ”
“Thứ nhất người khổ mới là tao hôm qua mới về nước sáng nay đã phải đi học lại còn gặp phải hai tên xui xẻo nữa chứ. Thứ hai tao vẫn coi mày là bạn tao, bạn thân là đằng khác. Thứ ba tao không hề thay đổi. Thứ tư mày không để tao mở miệng ra nói như súng bắn liên thanh thế thì tao trả lời bằng mắt à? HẢ?” – lại đến cô nói một hồi
“À… Ờ…”
“Được rồi. Được rồi, tối nay đi shopping, tao mời mày coi như lời xin lỗi được chưa?”
“Hihi… Thế còn được” – nhỏ vui vẻ nói
“Khoan… Khoan. Nãy mày nói hai tên xui xẻo là sao?”
“À. Chuyện đấy thì mệt thật, đầu tiên là một cái tên khó ưa tao gặp trên đường đến trường tiếp theo là một tên nữa tự cao tự đại xưng là hội phó hội học sinh bắt tao vì tội đi học muộn”
“Vậy mày kể từ người đầu tiên đi hắn ta là thế nào?”
“Chuyện là thế này, sáng nay tao chạy vội đến trường thì…”
*************************************************
Flashback: vì muộn học nên cô chạy thục mạng đến trường. Bỗng…
“Nè nè, tránh ra coi, tôi không phanh được đâu” – cô hét
“Hửm” – cậu đang nghe nhạc thì nghe thấy tiếng hét của cô và quay lại
“Đã bảo tránh ra cơ mà” – cô hét
-Cậu bất ngờ nên không kịp tránh và…Rầm
“Ai da” – cậu đứng dậy và nhặt đồ của mình
“Huhu đã nói tránh ra rồi mà” – cô tự nhủ
“Này cô đi đứng kiểu gì đấy hả? Chạy ầm ầm như con điên ý”
“Huhu đau quá đi mất” – cô than thở
“Không nghe tôi nói gì à, hả?”
“Xui thế không biết mới sáng ra đã ngã rồi” – cô lơ cậu
“Này” – cậu cầm tay cô
“Ai ui” – cô cau mày “Đau đấy, buông ra”
“Cô bị thương sao?” – cậu buông tay cô
” Chứ còn gì nữa mù hay sao mà không thấy?” – cô tức giận
“Haha… Cho chết cái tội đâm vào người khác”
“Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à?”
“cô đâu phải hoa cũng đâu phải ngọc việc gì tôi phải thương cơ chứ?”
“cái đồ điếc kia tôi nói anh tránh anh không tránh mà còn nói gì tôi hả?”
“Cô nói ai điếc cơ?”
“Anh chứ ai?”
“Cô…”
“Tôi còn trẻ lắm chưa đến mức làm cô của anh đâu”
“Cứ đợi đấy”
“Tôi bận rất nhiều việc chứ ko rảnh mà đợi anh nhá”
“Hừ”
“Hahaha… Nhìn mặt anh buồn cười chết mất”
“Đồ đáng ghét, biến đi trong khuất mắt tôi”
“Anh nghĩ tôi muốn ở lại lắm à?”
“BIẾN”
“Ko cần đuổi tôi tự đi”
-Lúc đi ngang qua cậu cô vỗ vai cậu rồi nói
“Để có thể cãi đc tôi thì anh có tu luyện một trăm năm nữa cũng ko bì được đâu. Hahahaha”
“Con nhỏ đáng ghét”
End Flashback
*************************************************
“Chuyện là như vậy đó” – cô thiểu não nói
“Trời đất có đứa con gái nào duyên như mày ko?” – nhỏ bó tay vs cô
“Chưa hết đâu sau này tao còn gặp hắn ta ở trường nữa cơ thì ra là học trường mình đấy”
“Ơ… Lúc đụng hắn mày ko thấy quần áo hắn mặc à?”
“Hắn đâu mặc đồng phục. Haizzz sau này chắc mệt với hắn”
“Chưa chắc đã gặp mà”
“Biết được sao?”
“Thôi kệ hắn đi dù sao mày cũng chẳng cần quan tâm đâu”
“Ukm. Thôi tao ngủ đây”
“Mày không định học à?”
“Nhưng mà tao mệt lắm a”
“Haizzz… Chịu mày rồi”