Đọc truyện Bảo Bối… Anh Yêu Em!!! – Chương 13: Tình yêu chớm nở(2)
_Cậu chạy theo cô và kéo tay cô lại
“Tôi có chuyện muốn nói, đi theo tôi”- cậu
“Đi đâu? Tôi ko có chuyện gì để nói với anh hết”- cô
“Nhưng tôi có”- cậu
“Anh có thì mặc anh chứ liên quan gì đến tôi?!”
“Giờ có đi không?”- cậu hỏi lại một lần nữa
“Không-đi”- cô nhấn mạnh
“Được”- cậu bế thốc cô lên
“Buông tôi ra, anh làm cái trò gì vậy?”- cô vùng vẫy
“Thì cô ko chịu đi tôi phải bế cô chứ!”- cậu phản bác
“Nhưng tôi ko muốn đi”- cô đánh cậu
“Im lặng và làm theo ko là tôi hôn cô đấy”
“…”- ngay lập tức cô im lặng
“Từ đầu như thế này có phải tốt ko?”- cậu nhếch mép cười
(Hai con người này cứ gặp nhau là cãi nhau, không cãi nhau thì cũng chẳng thèm nói chuyện với nhau và coi mình là không khí. Như vậy là sao trời?)- nhỏ và anh có cùng suy nghĩ
_Tại sân sau trường
“Thả tôi xuống”- cô nói
“Cô giận tôi à?”- cậu thả cô xuống và nói
“Anh có làm gì để tôi giận sao?”
“Thì là chuyện lúc nãy đó”
“Anh thấy tôi giận anh sao?”
“Chứ ko phải à? Nhìn mặt cô là biết rồi”
“Biết rồi thì còn hỏi làm gì? Anh bị dở sao?”
“Tôi hoàn toàn bình thường”
“Anh mà bình thường chắc tôi quá bình thường luôn đấy”
“Chẳng lẽ nếu tôi không bình thường thì cô quá không bình thường à?”
“Anh…”- cô nghẹn họng
“Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ?”- Ngọc Ánh đi đến
“Nhìn xem có chỗ nào vui vẻ không mà nói”- cô bực mình
“Thần Vũ anh xem cô ta đâu có yêu anh đâu mà anh lại bỏ em đến với cô ta”
“Tôi đâu có bỏ cô đến với cô ấy?”- cậu ngạc nhiên
“Vậylà anh vẫn còn yêu em sao?”- Ngọc Ánh mừng rỡ
“Ảo tưởng. Tôi nói tôi bỏ cô là chuyện đương nhiên, nhưng tôi không đến với cô ấy”- cậu
“Hahahaha… Mừng hụt kìa!!!”- cô không nhịn được cười
“Mày cười cái gì? Hay lắm sao mà cười?”- Ngọc Ánh tức giận
“Không cười chẳng lẽ khóc sao?Cô bị lẫn lộn cảm xúc à?”
“Mày không được phép cười. Im mồm cho tao”
“Cô cấm được tôi sao?”
“Tất nhiên là được rồi, loại nghèo nàn rẻ rách như mày thì làm sao tao không có quyền được”- Ngọc Ánh khinh bỉ
“Nghèo nàn, rẻ rách?”- cô kinh ngạc
“Cô đang kể chuyện cười sao?”- cậu
“Thần Vũ cô ta đang lừa anh đấy, cô ta vào được trường danh giá này là nhờ học bổng chứ không phải tiểu thư khuê các gì đâu?”
“Tôi nói cho cô biết cô ấy là…”- cậu chưa nói hết câu thì cô ngắt lời
“Tôi nghèo nàn rách nát thì cô là cái loại gì? Đừng bao giờ khinh thường người khác như vậy rồi có ngày chuốc họa vào thân đấy Trịnh-tiểu-thư”- cô nhếch mép tiến đến phía Ngọc Ánh
“Nực cười, trong trường này chẳng có ai dám làm gì tao hết cả”
“Ô, vậy sao, anh ta cô vứt đi đâu rồi?”- cô hất mặt về phía cậu
“Anh ấy chắc chắn sẽ không làm gì tao rồi”
“Vậy cứ coi là như thế đi, để rồi xem cô sẽ ở trong trường này được bao lâu”- cô nói xong bỏ đi
“Thần Vũ, anh sẽ bảo vệ em chứ?”
“Tôi không rảnh, tự gây chuyện thì tự giải quyết đi”- đi được mấy bước cậu quay lại nói:”Còn chuyện này nữa, nếu cô dám làm gì Ngọc Vy thì đừng có trách tôi”- dứt lời cậu quay lưng đi thẳng
“Con nhãi đáng ghét, mày cứ đợi đấy tao sẽ không để mày sống yên trong trường này đâu”
_Tại phòng hội học sinh
“Này Vũ, sao mày lại bảo vệ đến Ngọc Vy thế? Từ trước đến giờ có như vậy đâu? Kể cả Ngọc Ánh cũng chưa được mày bảo vệ như vậy?!”- anh thắc mắc hỏi
“Làm sao tao biết được”- cậu thản nhiên trả lời
“Mày không biết thì ai biết?”
“Chịu”
“Mày…Có bao giờ mày nói chuyện bình thường được với tao chưa vậy?”- anh chán nản
“Chắc chưa”
*cạn lời*
_Sau đó cậu cứ ngồi đấy nói luyên thuyên một lúc và rút ra kết luận
“Tao nghĩ mày có tình cảm với Ngọc Vy rồi”- anh
_Vì lời nói của anh mà cậu khựng người, dừng tất cả những việc mình đang làm lại
** 1 giây **
** 2 giây **
** 3 giây **
“Không phải đâu, đừng có phán bừa”- cậu tiếp tục làm việc
“Sao lại không phải, để tao nói cho nghe nè”- anh lại luyên thuyên một hồi nữa
“…”- cậu
“Dừng lại ngay, mày nói đủ chưa?”- cậu bực mình
“Nếu không ở đây giúp tao làm việc thì làm ơn ra ngoài đi”- cậu
“Nhưng mà…”- nhận được cái nhìn sắc bén của cậu anh ngậm miệng lại đi ra ngoài
“Thật là…Con trai mà nói nhiều thế?”- cậu mệt mỏi
_Sau khi anh ra khỏi phòng cậu liền suy nghĩ
(Liệu lời nó nói có đúng không nhỉ?)
(Chẳng lẽ mình có tình cảm với cô ta thật sao?)
(Không thể nào, làm sao có chuyện đó được?!)
(Thật là..Bỏ suy nghĩ đó đi, bỏ đi, bỏ đi)
_Sau đó cậu ngồi làm việc tiếp nhưng không thể nào tập trung được
“Thật rắc rối quá, không làm việc nữa”
_Cậu đứng dậy đi xuống lớp học