Đọc truyện Bảo Bối, Anh Xin Lỗi – Vợ À, Đừng Ly Hôn – Chương 17: Tôi ăn không được!
______________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Đó là một vị trí khuất ở bên trong, bữa ăn này có vẻ rất an tĩnh, ưu nhã, ở đây còn có một tốp diễn tấu đàn vi-ô-lông.
Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi ở vị trí nào thì Nhược Nhiên cũng ngồi ở cạnh đó.
“Tư Đồ tiên sinh, hôm nay ngài muốn ăn gì?” Người phục vụ mỉm cười.
“Cho tôi một sường nướng hạng nhất, cho cô ấy một phần bò bí-tết nhỏ và một ly nước trái cây!” Tư Đồ Hiên Nhiên không cần nhìn thực đơn, lạnh lùng nói.
“Vâng, có ngay lập tức ạ! Phiền hai vị chờ một chút” Người phục vụ mỉm cười nói, sau đó rời đi.
“Còn nữa, phần bò bí-tết nhỏ không thêm cà rốt!” Tư Đồ Hiên Nhiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nên hắn nói với người phục vụ.
Nhược Nhiên kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, hắn biết cô dị ứng với cà rốt, tai cô không bị sao đó chứ.
“Cơm nước xong, sẽ đi tới tiệc rượu!” Mặt Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh, chẳng có chút biểu hiện gì.
“Được.” Nhược Nhiên không nói gì, cô chỉ uống một hớp nước rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, người phục vụ liền mang món ăn tới.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhàn nhạt ăn, Nhược Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy dao nĩa, cắt miếng thịt bò ra, nhưng nhìn thấy nó vẫn còn tươi. (sống)
Nhược Nhiên không cách nào ăn nổi, cô không thể ăn loại thịt bò như thế này.
Nhược Nhiên cau mày, nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống, một miếng cũng ăn không trôi.
Tư Đồ Hiên Nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt khó chịu của Nhược Nhiên.
“Vì sao không ăn!” Hắn ngừng lại, lạnh giọng hỏi, dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng .
“Tôi ăn không được!” Nhược Nhiên thấp giọng nói, nhìn tảng thịt bò trong đĩa.
Khóe môi Tư Đồ Hiên Nhiên lộ ra một nụ cười châm chọc, hiểu rõ ý cô nên vẫn vẫn tay với người phục vụ.
” Tư Đồ tiên sinh, ngài cần gì?”
“Cho tôi đổi một phần thịt bò hoàn toàn chín!” Tư Đồ Hiên Nhiên nói lời này thì không chỉ có người phục vụ sửng sốt mà còn vài người trong nhà hàng cũng nhìn về phía bọn họ.
Dù sao, miếng thịt bò này cũng đã chín bảy phần rồi thì cần gì chín hoàn toán chứ.
Thấy những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Nhược Nhiên thoáng đỏ mặt.
“Vâng, xin chờ một chút!” Người phục vụ cầm đĩa thịt bò của Nhược Nhiên mang đi.
Thấy mấy người kia dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Nhược Nhiên thì nhất thời khuôn mặt tuấn mĩ của Tư Đồ Hiên Nhiên âm trầm, ánh mắt bén nhọn quét về phía bọn họ.