Đọc truyện Bảo Bối, Anh Xin Lỗi – Vợ À, Đừng Ly Hôn – Chương 13. Không phải cô muốn thấy thân thể đàn ông sao?
______________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Chết tiệt, người đàn bà này muốn thấy thân thể đàn ông khác.
Hắn còn tưởng rằng cô tương đối bản thủ, thanh thuần, không ngờ tới cô muốn nhìn GAY, khiến cho hắn kinh ngạc.
Tư Đồ Hiên Nhiên thấy Nhược Nhiên còn đang giải thích, nắm lấy tay Nhược Nhiên kéo tới bên giường.
“Anh muốn làm cái gì?” Sắc mặt Nhược Nhiên tái nhợt, bất đắc dĩ.
“Hừm! Không phải cô muốn nhìn thân thể đàn ông sao?” Tư Đồ Hiên Nhiên kéo Nhược Nhiên xuống giường rồi nằm đè lên.
“Anh. . .anh. . .” Nhược Nhiên sợ hãi kêu lên, đẩy thân thể cường tráng của hắn ra.
“Tôi thế nào!” Cuối cùng Tư Đồ Hiên Nhiên cười nhạt nhìn Nhược Nhiên.
Đôi mắt khinh miệt của hắn nhìnsắc mặt trắng bệch của Nhược Nhiên, thế nhưng kiên cường Nhược Nhiên cắn chặt môi.
Cúi đầu mở miệng:”Tư Đồ Hiên Nhiên, đừng quên, giữa chúng ta chỉ có giao dịch, chúng ta cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.”
Nhược Nhiên lạnh lùng mở miệng.
Tư Đồ Hiên Nhiên nhìn vào đôi mắt cô, có chút ngạc nhiên, khinh bỉ cười: “Đúng vậy,thiếu chút nữa tôi đã quên, vợ của tôi vì một trăm vạn mà gả cho tôi!”
Khẩu khí của hắn hết sức châm chọc, thiếu chút nữa đôi mắt của Nhược Nhiên rơi lệ.
Tư Đồ Hiên Nhiên đứng lên, hắn nhìn Nhược Nhiên, cười lạnh nói:”Tôi chẳng chút hứng thú với cô!”
“Vậy thì thật tốt!” Nhược Nhiên trả lời lại một cách mỉa mai, tuy rằng trên mặt tái nhợt, thế nhưng khẩu khí không chút tỏ ra yếu kém.
Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhược Nhiên:”Thì ra cô còn mạnh miệng được như vậy, điều này tôi còn chưa biết!”
Nhược Nhiên từ đứng dậy từ trên giường, nhẹ nhàng vuốt lại nếp váy.
“Lần sau, đừng để tôi thấy mấy thứ đồ này!” Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng cảnh cáo.
Nhược Nhiên không nói, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Chết tiệt, người phụ nữ này luôn thanh thanh lạnh lùng như vậy, Tư Đồ Hiên Nhiên liếc đôi mắt đen nhánh về phía cô.
“Thu dọn một chút, đi mua quần áo với tôi!” Hắn lạnh lùng nói một câu, hai tay đút vào túi quần, đi ra ngoài.
“Sớm vậy.” Nhược Nhiên nhìn ra ngoài trời, lúc này mới là giữa trưa, tiệc rượu buổi chiều bảy giờ mới bắt đầu.