Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 63: Ăn miếng trả miếng
– Em thấy những mẫu thiết kế này như thế nào?
– Cũng không tồi, tuy nhiên em vẫn cảm giác nó vẫn còn thiếu một chút gì đó?
Khánh Tường và Ivan chăm chú quan sát những bộ đồ được gán mác sang trọng và mắc tiền, ngoài ra Ivan còn thử sờ lên chúng để quan sát chất liệu hình thành nên những bộ trang phục này. Còn Khánh Tường thì quan sát cử chỉ của Ivan.
Vì ngoại hình trẻ đẹp của mình nên Ivan vẫn chưa chiếm được sự tin tưởng tuyệt đối của Khánh Tường, cô cho rằng một người trẻ tuổi như Ivan thì có lẽ kinh nghiệm làm việc cũng vô cùng non nớt, có thể chưa hoàn toàn tập trung vào công việc của mình.
Ấy thế mà Ivan lại thể hiện sự nghiêm túc tuyệt đối đối với công việc, ánh mắt tràn đầy năng lượng cùng với tinh thần cao khiến cho Khánh Tường cũng an tâm một chút.
Ivan nhìn ngắm một hồi lâu rồi mới quay về phía sau tìm kiếm hình bóng của Khánh Tường, thấy cô đang thong thả đi sau lưng mình thì mới gọi cô
– Bà chủ, em phát hiện ra một điều thú vị.
– Em phát hiện ra điều gì?
– Tuy là nhãn hiệu thời trang nổi tiếng nhưng lại dùng chất liệu bằng vải cotton dùng để thiết kế, điều này có vẻ không hợp lý cho lắm.
– Không hợp lý chỗ nào?
Khánh Tường đưa mắt nhìn Ivan, chờ đợi câu trả lời của cậu ta. Thấy Khánh Tường đang chú ý tới điều mình nói. Ivan hào hứng trả lời.
– Tuy cotton được làm từ nhiều nguồn nguyên liệu thiên nhiên nên vải mềm mịn, có độ co giãn và đặc biệt không gây kich ứng da như nhiều loại vải sợi nhân tạo khác. Ngoài ra, vải cotton còn thấm hút mồ hôi tốt, giảm nhiệt, độ bền cao, giặt nhanh khô và phù hợp với mọi vóc dáng, mang lại cảm giác thoải mái cho người mặc. Nhưng…
– Nhưng?
Thấy Ivan đang nói một tràng thì lại đột nhiên dừng lại khiến cho Khánh Tường không khỏi tò mò.
– Bà chủ! Chị không thấy một nhãn hiệu nổi tiếng mà lại sử dụng loại vải như những thiết kế phổ thông bán đầy ở ngoài đường cái thương hiệu vứt cho chó tha à? Nếu như cùng một chất liệu thì người ta ra ngoài mua sẽ rẻ hơn nhiều so với lựa chọn mua thiết kế của History.
Nghe những lời Ivan vừa nói, ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy đúng. Năng lực làm việc của cậu nhóc có vẻ không tồi. Khánh Tường vẫn im lặng chờ Ivan nói tiếp.
– Nếu là em em sẽ không đưa ra lựa chọn ngu ngốc nhé thế này đâu.
Ivan nhếch mép cười, cậu ta đang chế giễu sự ngu ngốc của người thiết kế của History, chỉ vì vào đồng lời còn con, mà hủy hoại con đường kiếm tiền lâu dài của mình.
Đừng tưởng khách hàng đều là những người ngu ngốc dễ dụ. Những thiết kế mang chất liệu phổ thông và tràn lan như thế này thì chỉ có những kẻ giàu sổi mới mua về khoe mẽ mà thôi. Những tiểu thư đài các sẽ không bao giờ là khách hàng thân quen được. Vì họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được đâu là hàng giả và đâu là hàng thật rồi.
– Vậy em muốn chọn chất liệu nào để thiết kế?
– Em vẫn chưa rõ, tuỳ theo thiết kế là gì nữa.
Cả hai vẫn chăm chú vào công việc, hoàn toàn không quan tâm tới những thứ xung quanh, cho tới khi một làn nước mát lạnh làm Khánh Tường sực tỉnh.
– Ây da, cho tớ xin lỗi nhé.
Mĩ Quyên mang vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Khánh Tường, trên tay cô ta còn cầm một lon nước ngọt rỗng, những giọt nước màu đang chảy ton ton xuống dưới sàn.
– Để tớ đền cho cậu cái áo khác nhé, xin lỗi rất nhiều. Tớ thật sự không cố ý.
Mĩ Quyên nhanh chóng phân bua trước mặt Khánh Tường, cô ta còn tốt bụng lấy khăn giấy lau đi những chỗ ướt nhưng thực chất là làm cho nó lan ra nhiều hơn.
Ả ta nói rất lớn khiến cho toàn bộ những khách hàng cũng bị thu hút vào sự việc trên, những người trong số đó đã bắt đầu lấy di động ra quay video.
Không lâu sau đó, có một nhân viên nữ chạy tới chỗ Mĩ Quyên trên tay cầm một bộ trong phục không biết là lấy từ cái xó xỉnh nào. Một chiếc áo cũ kĩ và nhăn nheo.
– Cậu mặc tạm chiếc áo này nhé, dù có hơi khó nhìn một chút vì hiện tại cửa hàng hầu như đã hết áo rồi, và cậu cũng không muốn ra ngoài với bộ dạng này đúng không?
Ả ta biết chắc chắn Khánh Tường sẽ mặc cái áo này. Vì trong suy nghĩ của Mĩ Quyên thì Khánh Tường là một người ưa sạch sẽ. Cô không thể ra ngoài với bộ dạng như thế này được.
– Cô có vẻ khinh người quá đáng rồi đấy.
Ivan đứng bên cạnh tức giận lên tiếng, cô ta có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy? Đây là bà chủ của tôi chứ không phải là một con người tầm thường như cô ta đâu.
Không nghĩ ngợi nhiều Ivan trực tiếp gạt bỏ chiếc áo mà Mĩ Quyên đang cầm trên tay, cậu nhóc cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi tiện tay khoác lên người Khánh Tường. Cho dù bà chủ không thể ra ngoài với bộ dạng này những cũng không thể nào mặc chiếc áo kinh tởm ra được.
Nhìn thấy dáng vẻ bảo bọc và chở che mà Ivan dành cho Khánh Tường, lòng ghen ghét của Mĩ Quyên lại một lần nữa nổi dậy.
Khánh Tường nhìn thấy vẻ mặt ghen ăn tức ở của Mĩ Quyên thì trong lòng đã nở nụ cười lạnh.
Sao? Đang tức giận lắm à? Để tôi hạ hoả cho cô nhé!
Không nhanh không chậm, Khánh Tường cầm lấy ly cà phê trên tay Ivan mà đổi trực tiếp lên người Mĩ Quyên, khiến cho ả ta la oai oái.
– Cô bị điên à?
Quá bất ngờ và không kịp trở tay, Mĩ Quyên gần như hứng trọn ly cà phê lên người. Và hình như ly cà phê này không có lạnh. Nghĩa là ban nãy Ivan gọi một ly cà phê nóng nhưng anh chàng chưa kịp uống thì đã bị biến thành công cụ trả đũa của Khánh Tường mất tiêu rồi.
– Upsss tôi lỡ tay, chiếc áo trắng này dính cà phê hết rồi, ơ mà sao tay cậu lại sưng đỏ lên thế nhỉ?
Khánh Tường bắt trước khuôn mặt ngây thơ ban nãy của Mĩ Quyên khiến cho ả ta ghiền răng ken két.
Con khốn! Mày dám chơi tao à?
– Tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt nhé.
Nói rồi Khánh Tường lập tức bước ngang qua người Mĩ Quyên. Nhưng đi được một vào bước cô lại quay đầu lại nhắc nhở cô nhân viên.
– Này cô! Lấy chiếc áo đó cho tiểu thư của các người mặc đi, nếu không làm sao cô ta dám ra đường.
Cô nhân viên ban nãy cúi gằm mặt trước khuôn mặt tràn đầy tức giận có thể đánh người của Mĩ Quyên.
Thật đáng sợ.
Bỗng nhiên một bóng đen nhanh chóng lướt qua như chưa từng tồn tại.
– ———-
Các tình iu có nhớ tui hômmmmm, dạo này laptop bị hư cục pin nên không ra chap cho các bạn được. Đừng giận Minh nhaaaa.
À quên nhớ like + bỏ phiếu cho Minh nha ❤