Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 53: Muốn ăn anh


Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 53: Muốn ăn anh

Trong một căn phòng rộng lớn và sang trọng, Khánh Tường mặc một bộ comple trắng hết sức chỉn chu làm toát lên vẻ đẹp thuần khiết vốn có. Mái tóc màu xám khói xoăn bồng bềnh xõa buông thả phía sau. Từ bên ngoài nhìn vào thật không thể phủ nhận đây là một nàng công chúa xinh đẹp.

Tiếng gõ cửa vang lên một cách chậm rãi, Khánh Tường ngẩng mặt lên khỏi sấp tài liệu, sau đó vuốt tóc ra phía sau, nhẹ nhàng ra lệnh.

– Vào đi!

Vừa dứt lời, Minh Anh từ ngoài cửa bưng vào một ly trà hoa cúc còn phảng phất làn khói mờ ảo. Anh đặt ly trà bên cạnh cô rồi cười nói.

– Một ly trà nóng cho chị đại, uống cho cơ thể thoải mái.

Khánh Tường nhìn Minh Anh rồi gật đầu, sau đó nói.

– Chu đáo như thế này thì sao chị nỡ gả em đi đây.

– Thế chị lo cho em cả đời đi rồi em sẽ chăm sóc chị.

– Cút

– Hahaha

Khánh Tường nghiêm mặt nhìn Minh Anh đang cười lăn lộn trên chiếc ghế sô pha.

– Đây là công ty chứ không phải ở nhà! Còn ra thể thống gì nữa hả?

Nghe lời đe dọa của Khánh Tường, Minh Anh lập tức ngồi dậy, hai tay để lên đùi, lưng thẳng tắp, không khác gì một bé ngoan ngồi chờ cô giáo dạy dỗ.

– Khi nào phỏng vấn Ivan?


– Nếu chị thích thì cho vào, vừa hay hôm nay anh ta cũng muốn gặp chị, đang chờ chị ở ngoài

– Cho vào đi

Minh Anh nhanh nhảu gọi di động cho thư kí, ra lệnh cho cô ấy mang người vào. Căn phòng bỗng nhiên mở ra, một thân hình cao lớn bước vào, là một anh chàng điển trai và có nét đẹp quyến rũ của phương Tây.

Ivan cúi đầu chào Khánh Tường rồi nở nụ cười xinh đẹp của mình.

– Chào chủ tịch

Khánh Tường bị thu hút bởi vẻ ngoài của Ivan, tuy đã nhìn qua hình trong hồ sơ rồi nhưng khi trực tiếp trông thấy ở ngoài thì cũng có một chút ngạc nhiên

Ivan đúng là một người đẹp trai, chỉ xếp sau anh yêu của cô thôi

– Cậu ngồi đi! Tôi có xem qua một số bản thiết kế của cậu rồi, rất sáng tạo và bắt mắt. Hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

Nói rồi Khánh Tường đưa tay về phía Ivan, khiến anh chàng tròn mắt ngạc nhiên.

Nhìn biểu cảm của Ivan, Khánh Tường có chút không hiểu, cô đưa mắt dò xét Ivan và chuẩn bị đặt câu hỏi cho anh ta thì Ivan đã nhanh chóng bắt lấy tay cô với cảm xúc hỗn độn. Khánh Tường có thể cảm thấy được anh ta hơn run.

– Tôi… tôi được chọn rồi sao?

Ivan vẫn không tin vào những gì mình nghe, bàn tay to lớn của anh ta vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Khánh Tường, khiến cho Minh Anh không vui.

Anh nhanh chóng đến vỗ vai Ivan rồi nói

– Đúng rồi! Cậu được chọn, bây giờ hãy buông tay ra nào, nếu không người ta sẽ hiểu lầm.

Nghe những lời đó Ivan lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng buông tay Khánh Tường ra nhưng tâm trạng vẫn còn đang lâng lâng không tin vào tai mình.

– Có chuyện gì xảy ra với cậu sao?

Khánh Tường chăm chú quan sát từng biểu hiện nhỏ nhặt của Ivan, cô hơi tò mò về hành động lúc nãy của Ivan.

– Không có gì cả! Cảm ơn đã tuyển dụng tôi, thật sự cảm ơn rất nhiều.

– Được rồi! Bắt đầu từ ngày mai cậu có thể đi làm

– Vâng ạ!

Ivan cúi đầu chào Khánh Tường và Minh Anh ra về, để lại trong lòng hai người một dấu chấm hỏi to đùng. Tại sao cậu này lại cư xử lạ lùng vậy nhỉ?

Thời gian cứ thế trôi qua, đến lúc chú ý tới thời gian cũng đã trễ mất tiêu rồi.

Khánh Tường thong thả từng bước về nhà, hôm nay thật là mệt mỏi. Công việc ở công ty ngày một nhiều hơn, khiến cho cô phải dồn hết tâm trí vào nó mà không còn lo tới việc vẽ vời gì nữa.

Chắc sẽ bỏ nghề sớm thôi


Khánh Tường lười biếng thay dép bông, sau đó mệt nhọc bước vào nhà. Đi được mấy bước thì mùi thơm quyến rũ của đồ ăn bay từ nhà bếp đã chạy tới trêu tức cái mũi nhỏ xinh của cô.

Hình ảnh một người đàn ông đeo một chiếc tạp dề đang đứng nấu ăn trong chiếc áo sơ mi trắng thật khiến người ta muốn nhào tới ăn sạch sẽ.

Minh Hào thấy Khánh Tường đang đứng ngẩn người ở ngoài thì nở nụ cười yêu nghiệt với cô.

– Làm gì đứng đờ người ở đó vậy? Mau đi tắm rồi ra ăn cơm

– Anh à! Anh có biết anh đang khiến cho em muốn phạm tội không hả?

– Sao? Muốn ăn cơm hay muốn gì?

– Muốn ăn anh.

Bạn nhỏ mặt dày nào đó không do dự chút nào mà phát ngôn gây sốc như thế khiến cho Minh Hào giật mình

– Nhưng chỉ sợ đi tù thôi =3=

Minh Hào bật cười, khuôn mặt anh bây giờ thật sự rất biến thái, Minh Hào tiến từ từ về phía Khánh Tường, áp sát cô vào tường sau đó thỏ thẻ vào tai Khánh Tường

– Không sao! Anh sẽ chịu tội thay cho em. Tới đây đi

Bạn nhỏ kia đơ người, khóe miệng giật giật vài cái.

– Minh Hào! Tiết tháo của anh đâu rồi?

– Từ khi biết tới em, nó chạy đi mất rồi.

– Lưu manh!

Khánh Tường đẩy Minh Hào ra, sau đó nhanh chóng lấy quần áo chạy vào trong phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy trong phòng, Minh Hào cười.


Cô nhóc này hôm nay to gan quá nhỉ? Dám trêu chọc anh cơ đấy.

Một lúc lâu sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên. Minh Hào bỏ đũa nấu ăn xuống, ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, trên tay xách túi lớn túi nhỏ. Thấy Minh Hào ra mở cửa, quản gia Trương có một chút bất ngờ

– Cho hỏi đây có phải nhà của cô Khánh Tường không?

– Đúng rồi! Có việc gì không ạ?

Minh Hào quan sát người đàn ông này, chả lẽ đây là ba của Khánh Tường sao? Trông còn trẻ như thế này cơ mà

Quản gia Trương chưa kịp trả lời thì bên trong ngôi nhà truyền ra một giọng nói mềm mại của phụ nữ.

– Anh ơi! Em đói.

Khánh Tường bước ra ngoài với bộ đồ ngủ, trên vai còn có một chiếc khăn lông để lau tóc. Nhìn thấy quản gia Trương, Khánh Tường giật mình tròn mắt nhìn ông. Trong lòng không ngừng than trời đất

Thôi xong! Bị bắt tại trận rồi

– ————

Chúc mọi người ăn lễ vui vẻ, hôm qua có một bạn độc giả đáng yêu nhắn tin cho Minh là nếu Minh có thể ra 1 ngày 10 chap thì bạn ấy sẽ tặng cho Minh một món quà

Trước tiên Minh cảm ơn sự yêu thích của bạn dành cho bộ truyện này, thật sự cảm ơn bạn rất nhiều, còn việc 1 ngày ra 10 chap thì Minh không chắc chắn, nhưng sẽ thử và sẽ cố gắng hết sức.

À quên, mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho Minh nha cơ mà dạo này phiếu ít quá cơ:(


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.