Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 207: Cậu không có khả năng
Hoàn Kim quay phắt đi không thèm đếm xỉa tới Mỹ Quyên cũng như khuôn mặt của ả ta nữa. Ngay cả người chồng của cô ta cũng không dám lên tiếng phản kháng.
Ủa rồi phản kháng kiểu gì khi ông đây nói câu nào câu nấy đều trúng vào trái tim đen thúi của hai người này?
– Thôi bỏ qua hết đi, chúng ta tới đây để dùng bữa chứ không phải cãi nhau. Còn về vấn đề tiền bạc thì lát nữa sẽ tính riêng, chỉ cần ngồi chung mà thôi.
Thấy Mỹ Quyên bị người khác chửi mắng như thế thì Trung Hiếu mới miễn cưỡng lên tiếng giải hòa. Nói trắng ra là nãy giờ anh ta không hề để ý tới người vợ của mình mà chỉ toàn tâm toàn ý để ý tới cô gái ngồi bên cạnh Minh Hào mà thôi.
Từng cử chỉ, từng nét mặt, từng hành động đều khiến cho con tim của Trung Hiếu xao xuyến đến lạ, cho tới bây giờ vẫn chưa hết rung động.
Minh Hào hừ lạnh một cái, sau đó lập tức chen ngang hướng nhìn của Trung Hiếu, thân hình vạm vỡ ngồi dịch lên một chút để không cho Trung Hiếu nhìn thấy điều không nên nhìn.
Bà xã nhỏ của anh đâu phải là muốn nhìn thì nhìn? Nhìn nữa là thu phí đó.
Không gian rộng lớn trong nhà hàng bắt đầu vang lên tiếng nhạc du dương, giống như những bản nhạc của Pháp vậy, tuy đang là buổi trưa nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác như đang dùng bữa tối tại đây vậy.
Một người bồi bàn cao ráo đang dần dần tiến lại gần bàn của Khánh Tường hơn, anh chàng cung kính cúi đầu rồi nói.
– Các vị dùng gì ạ?
Chưa kịp để Minh Hào lên tiếng thì giọng nói lanh lảnh của Mỹ Quyên đã vang lên rồi, cô ta nói.
– Cho tôi hai phần bò bít tết Mỹ, kèm rượu vang đỏ và salad.
Sau đó còn khuyến mãi thêm một nụ cười thật tươi với anh phục vụ nữa.
Anh bạn đanh đá của chúng ta có vẻ không mấy vui khi nhìn thấy cảnh tượng đó, hít một hơi thật dài sau đó lại bắt đầu khẩu nghiệp.
– Không biết phép lịch sự gì cả, thân phận ngồi ké mà không biết để cho chủ tiệc gọi trước mà đã nhao nhao dành nói.
– Hoàn Kim! Đừng làm loạn nữa.
Cho dù bây giờ trong lòng Minh Hào đang rất hả hê khi có người lên tiếng dằn mặt thay cho bà xã nhỏ nhưng cũng không thể để cậu ta làm loạn hoài được, có gì thì để ăn xong rồi muốn làm gì thì làm. Bây giờ Khánh Tường đói bụng rồi.
Mỹ Quyên bị sửa lưng hết lần này tới lần khác thì đương nhiên sẽ tức giận rồi, đã vậy còn bị người của Khánh Tường làm cho ê mặt trước Trung Hiếu thì làm sao mà ả bỏ qua cho được.
Nhưng rồi cũng không làm được gì nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt. để chờ cơ hội sau vậy. Bàn tay của ả ta đã siết chặt thành nắm đấm dưới mặt bàn.
– Khánh Tường! Cô muốn ăn gì? Cô ăn gì tôi ăn đó.
Hoàn Kim hưng phấn nhìn Khánh Tường, đôi mắt sáng trưng lên khi nhìn vào cô gái nhỏ ngồi phía đối diện. Nếu có thêm cái đuôi ở phía sau thì đảm bảo bây giờ nó đang vẫy qua vẫy lại sau mông Hoàn Kim đó.
Mới này còn đanh đá sắc xéo người ta, bây giờ lại ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, bộ Hoàn Kim là người hai mặt như thế sao?
Nhìn biểu cảm khá đáng yêu của Hoàn Kim mà Khánh Tường khẽ cười, muốn ăn chung một món ăn với cô sao? Hôm nay Hoàn Kim lạ vậy?
Đột nhiên trong đầu của Khánh Tường đột nhiên thoáng qua câu nói của Hoàn Kim khi còn ở trong công ty. Anh ta nói rằng từ bây giờ chúng ta là bạn. Không lẽ đây chính là câu trả lời cho thái độ vừa rồi của anh ta sao?
Đang là một anh hùng chính nghĩa bảo vệ cho cô bạn của mình sao? Cũng không tồi.
Khánh Tường trả lời.
– Cua Hoàng Đế, anh muốn ăn không?
– Đương nhiên là muốn rồi, nhưng mà không biết nhà hàng này còn món ăn ấy không nữa. Vì trong menu đề là món ăn bán chạy nhất.
Nghĩ tới đây Hoàn Kim chép miệng tiếc rẻ, món cua ở đây nổi tiếng ngon và là món ăn đắt đỏ nhất ở nhà hàng này, hầu như mọi người đều đến để thưởng thức chúng. Vì thế không biết rằng bây giờ có còn món ăn đó nữa hay không thôi.
– Yên tâm, chỉ cần tôi muốn thì đảm bảo sẽ có.
Nghe thế, khóe môi của Mỹ Quyên bất giác cong lên. Trong đầu của cô ta bây giờ đã vạch sẵn một trò đùa khiến cho Khánh Tường mất mặt trước mọi người rồi.
Con khốn! Để tao coi mày vênh váo được bao lâu?
Sau đó, giọng nói lanh lảnh khó nghe của ả ta đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của Hoàn Kim và Khánh Tường, cô ta nói.
– Cậu làm như cái nhà hàng này là của cậu không bằng, bộ muốn có là có sao? Cậu không có khả năng đó đâu.