Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 10: Chiếc vòng của Bảo Bối


Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 10: Chiếc vòng của Bảo Bối

– Di, đi đâu nãy giờ thế?

Khánh Tường vui vẻ khi nhìn thấy Di từ đằng xa, tự nhiên đi mất mà không hề nói một tiếng là đi đâu, khiến cô cũng sốt ruột theo.

– Hì, thì đi mua đồ cho Bảo Bảo chứ sao nữa.

Di cười hì hì gãi đầu, lấy từ sau lưng ra một bộ quần áo liền thân hình khủng long màu xanh chuối, đáng yêu hết sức à.

– Wow, đẹp quá, sao Di biết em thích mà mua?

Khánh Tường đưa tay lên che miệng, dấu đi sự kinh ngạc và vui vẻ cực độ. Trời ơi, cô thích mẫu này cực kì luôn, nhưng lần nào đặt cũng hết hàng. May mà Di mua được, nếu không cô sẽ buồn chết mất thôi.

– Sở thích của em, Di lạ gì chứ.

Thiên Di đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Khánh Tường, lộ ra nụ cười hết sức cưng chiều.

Sau khi thanh toán xong, Khánh Tường và Thiên Di thong thả ra về. Khánh Tường vui vẻ ôm bộ đồ nhảy chân sáo đi trước, còn Thiên Di tay xách nách mang lẽo đẽo theo sau. Khánh Tường vui lắm, cứ cười mãi thôi.

– Hóa ra em là đồ đào mỏ như vậy, mới tuần trước còn khoác tay bạn trai trước mặt anh, hôm nay lại dẫn thằng nào về nhà nữa đây?

Trung Hiếu cười khẩy khi nhìn thấy Khánh Tường và Thiên Di đang đi về phía mình, chính xác hơn là nhà Khánh Tường. Gã đã ngồi đây chờ từ sáng sớm tới nhà chỉ để mong gặp được cô. Suy đi nghĩ lại, bộ dạng lúc đó của Khánh Tường và người đàn ông đó kì lạ lắm.

– Ồ! Anh là Trung Hiếu à?

Thiên Di nhìn thẳng vào người đối diện, khóe miệng cong lên nở nụ cười thích thú, Di bỏ một vài túi đồ xuống đất, sau đó đưa tay khoác lên vai Khánh Tường, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.

Trung Hiếu giật mình vì nghe có người gọi tên, gã hết sức kinh ngạc, cậu con trai này gã không quen biết, nhưng tại sao lại biết tên của gã? Trung Hiếu vẫn tiếp tục giữ im lặng.

– Người ta hỏi mà không trả lời được coi là bất lịch sự, hay anh đang khinh thường tôi?


– Không có

Trung Hiếu nhanh nhảu phân bua.

– Anh nói Khánh Tường là kẻ đào mỏ? Anh có tư cách nói câu đó ư kẻ cắm sừng? Ôi thật không ngờ, chiếc sừng ấy lại xấu đến vậy. Bé cưng à, thời gian đó mắt em bị bù lệch ăn rồi hả?

Thiên Di quay sang nhìn Khánh Tường, giọng điệu oán trách không hề nhẹ.

Vốn dĩ cứ nghĩ người cắm sừng Bảo Bảo phải là một kẻ nào đó nhan sắc cũng từ khá trở lên chứ, haizzzz lầm to rồi, lầm to rồi.

– Hồi đó có lẽ em bị bỏ bùa làm mờ mắt rồi

Khánh Tường trưng ra bộ mặt tôi đây chỉ nói sự thật thôi nhé. Khiến cho Thiên Di cười thích thú, còn Trung Hiếu thì nghệch mặt ra vì ngạc nhiên.

– Anh cũng thật ngu ngốc, nếu đã là người yêu thì đương nhiên phải có những cử chỉ thân mật với nhau, một cái khoác tay mà nói lên được gì? Bạn bè bình thường cũng có thể làm như vậy mà, anh đã thấy Khánh Tường và người đó làm hành động gì quá mức chưa?

Trung Hiếu im bặt, cúi gằm mặt xuống, đúng là như thế.

Nhìn bộ dạng của Trung Hiếu, Di cười khẩy, đúng như dự đoán

– Hừm… cái này mới gọi là người yêu

Nói rồi Di cúi thấp mình xuống, đặt một nụ hôn phớt lên gần khóe môi của Khánh Tường, nhưng từ góc nhìn của Trung Hiếu, là một nụ hôn lên môi.

Khánh Tường giật mình nhắm chặt mắt lại, mi mắt của cô khẽ run run, Khánh Tường rủa thầm trong lòng.

Diiiiiiiiiii, đang làm trò gì thế hả


– Đấy anh thấy chưa, giờ thì đừng làm phiền Bảo Bảo của tôi nữa.

Di nói rồi ôm eo Khánh Tường lướt qua người Trung Hiếu, mặc kệ gã ta đang đứng như trời trồng trước sân, thôi kệ, có người canh cửa cũng tốt.

– Di, tắm rửa đi rồi ra ăn, để em đi nấu cơm cho.

Khánh Tường buông túi xuống, nhanh chóng đẩy Di ra ngoài, cô vẫn còn sốc vì nụ hôn ban nãy. Khánh Tường đóng sập cửa lại rồi tựa lưng vào cánh cửa.

Chuyện gì vừa xảy ra? Di hôn mình?

Khánh Tường chăm chú xào nấu trong căn bếp nhỏ của mình, mùi đồ ăn đã thoang thoảng khắp nhà. Hít hà, thơm quá đi thôi. Cô đeo một cái tạp dề hình gấu trúc rất dễ thương. Chậc chậc, nhìn mà ấm lòng ghê.

Sườn xào chua ngọt, rau muống xào tỏi, canh cải nhúng nấu với mọc sống, một dĩa trứng chiên vàng ươm, và một tô cơm trắng đầy ụ.

Một vòng tay ấm áp siết chặt lấy vòng eo của cô, Khánh Tường quay người lại thì hết sức kinh ngạc.

Đẹp! Đẹp quá.

Trước mặt cô là một cô gái có mái tóc dài được uốn và nhuộm đuôi màu xám, một màu khá là kén da, nước da cô gái trắng và mịn mà như ngọc trai, Di mặc một bộ váy ngủ hơi mỏng, có thể nhìn thấy được thứ gì đó đang phập phồng sau lớp vải mỏng.

Di vuốt tóc về phía sau, nở nụ cười xinh đẹp nhìn Khánh Tường.

Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt mà

Khánh Tường đưa tay lên che mũi, trong lòng thầm oán trách.


Di kia! sẹc xy quá vậy, máu mũi của em sắp chảy rồi nè.

– Di! Di đẹp như vầy, tại sao cứ thích giả trai làm gì chứ?

Thú thật thì Khánh Tường cũng khá ghen tỵ với thân hình của Thiên Di, người gì đâu mà vừa đẹp, vừa trắng, vừa dễ thương như kia. Ngắm Di cho đã rồi nhìn lại mình, tủi thật chứ.

Thiên Di chăm chú quan sát Khánh Tường, nhìn thấy cô đang tỉ mỉ gọt trái cây thì khẽ cười.

– Lý do đơn giản lắm… Người ta muốn làm chỗ dựa cho em.

Lời nói ngọt ngào ấy nhỏ lắm, tựa như gió thoảng qua tai vậy, chắc chắn Khánh Tường sẽ không thể nghe thấy được đâu.

Sau khi ăn uống no nê xong, Thiên Di lãnh phần dọn dẹp chén bát, còn Khánh Tường ngồi vắt chéo trên lên ghế đọc truyện tranh.

Bỗng nhiên có một tiếng động nhỏ ở cửa, Thiên Di buông bỏ chén bát xuống, chạy ra mở cửa. Đập vô mắt cô là một cục nhiều lông đen xì, chỉ lộ ra hai con mắt sáng trưng kia thôi.

RẦM

Thiên Di đóng cửa cái ầm rồi quay về tiếp tục sự nghiệp cao cả của mình. Rửa chén, vâng, cao cả thật.

– Di ơi, ai ngoài đó thế?

Khánh Tường thò đầu ra khỏi cuốn truyện tranh, hóng hớt dò hỏi

– Bưu phẩm người ta gửi nhầm thôi mà.

Khánh Tường cũng ậm ừ cho qua, tiếp tục vùi đầu vào cuốn truyện tranh. Tiếng động một lúc một lớn hơn, kèm theo những tiếng rên ư ử. Lần này Khánh Tường đích thân ra ngoài xem xét, bỗng nhiên cô cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy, nhưng lại không nhớ ra nó là gì.

Sau khi mở cửa ra, khóe miệng Khánh Tường giựt giựt vài cái, gân xanh trên trán dần dần hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt sắc bén nhìn xuống phạm nhân dưới chân mình, Khánh Tường gằn từng chữ một.

– Chán sống rồi đúng không? Bảo Bối.

Nói rồi cô kéo sền sệt Bảo Bối vô nhà, Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi im để bị kéo không một xíu than van.


Bé biết lỗi rồi mà, huhu

Tội là tội cô giúp việc kia thôi, Thiên Di khó nhọc lê từng miếng giẻ lau đi những vệt đen đen nâu nâu còn dính lại trên sàn.

Khánh Tường xích Bảo Bối vào một gốc cây, sau đó xắn tay áo và quần lên để tắm rửa cho Bảo Bối, dơ quá đi mất. Khánh Tường khó chịu phát vào mông Bảo Bối vài cái cho đỡ tức.

Cho đi chơi nhưng với điều kiện là phải sạch sẽ, đú đỡn cho lắm vào rồi té xuống vũng sình lầy rồi đây này.

Thiên Di nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng thức dĩa trái cây mát lạnh mới lấy trong tủ ra, đưa mắt quan sát Khánh Tường ở phía đối diện.

– Di! Lấy dùm em cái khăn bông trong phòng tắm đi, cắm máy sấy cho em luôn, chứ không bé cảm lạnh mất.

Khánh Tường ra lệnh nhưng không thèm nhìn Di đến một cái, còn Di ngoan ngoãn để bị sai vặt. Di mang khăn lông ra rồi trùm lên người Bảo Bối, sau đó phụ Khánh Tường sấy lông.

Bỗng nhiên Thiên Di chạm phải thứ gì đó cồm cộm, cô nghĩ thầm chắc là vòng cổ thôi mà. Di lật miếng kim loại đó ra, sau đó cô khựng lại.

– Bảo Bảo, làm sao em có được chú chó này?

Thiên Di nghi hoặc nhìn Khánh Tường chằm chằm.

– Em không biết, ai đó đã bỏ trước cửa nhà em.

Khánh Tường thành thật trả lời, sau đó tiếp tục sấy lông cho Bảo Bối.

Khóe miệng Thiên Di nở nụ cười thích thú.

Giỏi lắm, người của chụy mà cưng cũng dám sờ mó tới à?

Trong căn phòng nhỏ, có một người đàn ông nằm ườn trên bộ ghế salong màu lông chuột ấm áp, một tay đưa lên che trán, tay còn lại buông thõng xuống. Dưới mặt đất là những chai rượu rỗng ruột còn vương vãi khắp sàn, và kèm theo vài tấm hình.

Tất cả chúng đều là những tấm hình Khánh Tường và Thiên Di tay trong tay cùng nhau bước vào nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.