Đọc truyện Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi – Chương 98: Vô cực
Nhận được tin tức Hổ tộc liên minh cùng với Lôi tộc, đám người Phong Vô Uyên quyết định ngày mai sẽ xuất phát đến thành trấn kế tiếp.
Lộ trình đến phía tây đại lục, nói dài không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn, lộ trình một tháng cũng đã qua hết một phần tư.
Đoan Mộc Ngưng chạy ra ngoài chơi, nhưng lần trước đã bị đánh mông, cho nên cũng biết điều im lặng đôi chút, bất quá không lâu sau lại hiện nguyên hình.
Phong Vô Uyên đương nhiên biết tâm tư của nhóc con, liền dẫn nhóc con ra ngoài.
“Vô Uyên, như vậy….” Đoan Mộc Ngưng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn nam nhân đang dắt mình ra ngoài, khẽ gọi một tiếng.
“Sắp đi rồi, hôm nay ta dẫn Ngưng Nhi ra ngoài chơi một chút.” Vô Uyên cười khẽ với y.
Mặc dù có mặt Phong Vô Uyên, bản thân không thể nghịch ngợm quá, nhưng nói thật, Đoan Mộc Ngưng vẫn thích có Phong Vô Uyên làm bạn bên người hơn.
Hai mắt sáng rõ, nhóc con nhảy bổ tới, ôm chân Phong Vô Uyên.
“Như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Mắt lộ ra lo lắng.
“Không sao, đi thôi.”
Nắm tay nhóc con, Phong Vô Uyên dẫn Đoan Mộc Ngưng ra khỏi khách điếm.
Có thể cùng Phong Vô Uyên đi dạo phố, Đoan Mộc Ngưng vui vẻ giống như con chim nhỏ, lôi Phong Vô Uyên đến từng cái tiểu quán xem xem, nhóc con tuy mê tít, nhưng luôn nhớ Phong Vô Uyên không thích gần người, liền kéo Phong Vô Uyên hướng đến những chỗ ít người mà đi.
Phong Vô Uyên khôn khéo như thế nào lại nhìn không ra tâm tư của nhóc con, nhóc con thận trọng luôn quan tâm tới hắn, khiến hắn trong lòng cảm động không thôi.
“Vô Uyên, tới chỗ này đi, lúc trước ta phát hiện có một chỗ bán mứt quả ăn rất ngon nha.” Kéo Vô Uyên đi, Đoan Mộc Ngưng khéo léo tránh né đám người đi đường dày đặc, bước đến cái sạp nhỏ bán mứt quả: “Bà bà, ta đến mua mứt quả.”
Nhóc con lẽ phép, mỉm cười ngọt ngào chào hỏi lão bà bà bán mứt quả.
“Chào tiểu công tử.” Lão bà bà nhìn thấy nhóc con cười sáng lạn cũng liền hiền lành mỉm cười đáp lễ lại.
“Lão bà bà. Ta muốn mua hai xâu mứt quả.” Nhóc hiện tại giống như chó con nhìn thấy đồ ăn trước mắt, đôi mắt ngập nước nhìn xâu mứt quả ngon lành, đuôi vẫy loạn.
“Tới đây, của ngươi này.” Lão bà bà lấy ra hai xâu mứt quả đưa cho Đoan Mộc Ngưng.
Nhóc con tham ăn vừa nhận lấy xâu mứt quả liền há miệng cắn, đưa mắt ngập nước nhìn Phong Vô Uyên bên cạnh.
Nhìn cặp mắt lưng tròng của nhóc con, Phong Vô Uyên nhếch miệng cười, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đoan Mộc Ngưng.
“Đồ quỷ tham ăn.” Thấp giọng mắng, Phong Vô Uyên trả tiền cho nhóc con.
Nhận tiền của Phong Vô Uyên, lão bà bà sửng sốt, lập tức cả kinh.
“Này….. Này….. Vị đại nhân này, tiền quá nhiều, lão không có tiền thối….” Người này đưa cho nàng tới một bạch kim tệ quý giá, làm nàng sợ chết.
“Lão bà cứ nhận, không cần thối lại.” Phong Vô Uyên thản nhiên nói, sau đó kéo nhóc con đang ăn ngon lành rời đi.
“Vô Uyên ăn.” Nhóc con luôn thích cùng Phong Vô Uyên chia sẻ đồ ăn ngon liền đem xâu mứt quả còn lại cho Phong Vô Uyên, mắt hiện vẻ chờ mong quen thuộc nhìn Phong Vô Uyên.
Mỗi lần Đoan Mộc Ngưng chia sẻ đồ ăn cho hắn, đều là cái dạng này.
Dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng nhưng trong trẻo khẽ gợi lên tia cười thản nhiên, lập tức thu hút ánh nhìn người đi đường, lại khiến người ta kinh ngạc chính là nam nhân tựa như đế vương kia cư nhiên bởi bộ dáng chờ mong của đứa nhỏ đáng yêu cầm lấy xâu mứt quả cắn một miếng, đẹp như họa.
Thấy Phong Vô Uyên ăn một cái mứt quả, Đoan Mộc Ngưng cười đến vui vẻ.
“Đi thôi, chúng ta tới nơi khác xem.” Cảm nhận được tầm mắt bốn phía lao tới, Phong Vô Uyên nhíu mày, lôi Đoan Mộc Ngưng rời đi.
Hắn không thích trở thành tiêu điểm của mọi người, tuy đã cải trang, nhưng cứ dẫn nhân chú mục như vậy cũng không tốt.
“Ân.”
Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng tiếp tục đi dạo phố hoàn toàn không phát ra sau khi bọn họ rời khỏi khách điếm, đã có một bóng người đi theo phía sau bọn họ.
“Vô Uyên, nhìn cái kia xem, thật khá.”
Lôi Phong Vô Uyên đến trước mặt một cái sạp nhỏ bán tinh thạch màu sắc rực rỡ, Đoan Mộc Ngưng cầm lấy một viên, trên tinh thạch trong suốt kia nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt trên có chữ.
“Đấy là khắc chữ, có một số người thích thủy tinh hay ngọc thạch có khắc chữ.” Nhìn thấy nhóc con trái sờ phải sờ, Phong Vô Uyên mở miệng giải thích.
“Khắc chữ.” Tay đang cầm tinh thạch đột ngột dừng lại, buông tinh thạch xuống, nhóc con cho tay vào trong vạt áo lục lọi, mặt mày sáng ngời ngời, rất nhanh đã lôi ra một thứ: “Vô Uyên, thứ này cho ngươi.”
“Đây là…..túi tiền?” Nhìn vật nhóc con đưa, Phong Vô Uyên sửng sốt.
“Ân.” Nhóc con làm như là rất giỏi, vươn tay chỉ chỉ vào túi tiền: “Đây là do Ngưng Nhi thêu nha.”
Trên một góc túi tiền có thêu một chữ “Ngưng” bằng chỉ vàng, đường thêu tuy có trúc trắc, nhưng lại thập phần xinh đẹp.
Nhìn túi tiền thêu phượng hoàng, trong mắn Phong Vô Uyên hiện lên ý cười.
“Thêu thật đẹp.”
“Ngưng Nhi muốn tặng cho Vô Uyên, Vô Uyên có ghét bỏ không?” Đôi mắt lưng tròng, chứa đầy chờ mong.
“Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần là Ngưng Nhi tặng, ta đều sẽ giữ gìn thật tốt, làm sao có thể ghét bỏ.” Đem túi tiền nhét vào trong vạt áo, Phong Vô Uyên vuốt vẻ cái má mềm mịn nhóc con.
Nhìn thấy Phong Vô Uyên nhận lấy lễ vật của mình, gương mặt nhóc con cười đến sáng lạn, sau đó nhảy qua ôm lấy chân Phong Vô Uyên.
“Vô Uyên nhận lễ vật của Ngưng Nhi, như vậy về sau Ngưng Nhi chính là người của ngươi!!” Nhìn xem, nhóc con đang nói cái gì a.
“Phải phải phải.” Phong Vô Uyên có đôi khi thật sự không trong não nhóc con này rốt cuộc là cấu tạo như thế nào, sao lại luôn nghĩ ra mấy chuyện kỳ quái như vậy.
Người đi đường nhìn nam tử thân phận tôn quý như đế vương đau sủng đứa nhỏ xinh đẹp đến mức lâm vào trạng thái kinh dị.
Cái thể loại chủ tử và thiếu gia này là như thế nào a?
Trong lúc mọi người còn đang lâm vào kinh ngạc, tầm mắt mọi người đã thu vào được một bóng dáng thon dài.
Người đến là một nam tử tóc màu lam nhạt, con ngươi lục sắc, một thân áo trắng, dung mạo tuấn mỹ, tựa như quý công tử, khí chất còn mang theo vài phần chói mắt.
Nam nhân kia thẳng tắp tiêu sái tiến đến Phong Vô Uyên, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, hắn đã đưa tay ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, sau đó kéo vào lòng.
“Bảo bối, thật sự là nhớ chết ta rồi.” Bạc thần xinh đẹp khẽ gợi lên chút ý cười, nghe nam nhân đó nói xong, nháy mắt người xung quanh đều đồng loạt hút khí.
Này…. Là loại tuồng gì vậy?
Mọi người chưa phản ứng lại được, thì đứa nhỏ đã hồi thần, nhóc con đáng yêu nháy mắt hóa thành con mèo nhỏ xù lông.
“A— Ngươi là người nào, không cho phép chạm vào Vô Uyên của ta!!”
Nói xong, cái chân be bé đá thẳng lên bắp chân người kia, vạt áo trắng hoa hoa lệ lệ in cái dấu giày nho nhỏ.
Rõ ràng chỉ là một cú đá của đứa nhỏ mà thôi, lại làm cho nam nhân kia hét lên thất thanh, buông thắt lưng Phong Vô Uyên ra, không thèm để ý hình tượng mà thở hồng hộc vì đau.
“Xú tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?!!” Chết tiệt, thằng nhóc này ăn cái gì vậy, đau chết ta.
“Ta cóc cần biết ngươi là tên ôn dịch nào, chạm vào Vô Uyên của ta là không được, hắn chỉ có ta mới được sờ!!” Nhóc con giống như gà mẹ bảo hộ gà con, đem thân mình nho nhỏ chắn trước mặt Phong Vô Uyên.
“Ngươi….” Nam nhân bị Đoan Mộc Ngưng khinh bỉ tức giận đến muốn xỉu.
Nhưng thật ra, Phong Vô Uyên không thích gần người đối với nam nhân này lại không lộ ra một tia phản cảm.
Nhìn nam tử kia trong mắt không có vẻ lạnh lùng như bình thường.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Thản nhiên hỏi, lại mang theo cảm giác hắn cùng nam tử kia có mối quan hệ không bình thường.
Đoan Mộc Ngưng bảo hộ đằng trước Phong Vô Uyên nghe thấy câu hỏi, trạng thái xù lông nháy mắt đã tiêu tán, xoay mặt nhìn Phong Vô Uyên.
“Vô Uyên…. Ngươi biết tên quái đản này sao?” Đưa tay chỉ chỉ nam nhân kia, cực kỳ không chút lễ độ.
Mắt nam nhân lập tức giật giật mấy phát, trán cũng toát ra vài chữ thập.
Bị bộ dáng đáng yêu của Đoan Mộc Ngưng làm cho phì cười, Phong Vô Uyên ôm bé vào lòng.
“Ta biết hắn, hắn là của ta…..”
“Vô Cực, ngươi ở đây làm cái gì?”
Ngay lúc Phong Vô Uyên đang trả lời Đoan Mộc Ngưng, một trận gió thổi qua, đánh gãy lời nói của hắn.
Người tới là một tinh linh tóc màu ánh trăng xinh đẹp, một thân trường bào màu tím, bộ dáng cực kỳ đẹp.