Đọc truyện Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện – Chương 99
– Nghỉ lễ được có 10 ngày, cháu không về đâu.
Tống Thần thả mình xuống chiếc ghế sô pha, bàn tay đưa lên day day trán, rõ ràng là đang mất kiên nhẫn.
Dụ Ngôn ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói:
– Là không muốn về Anh, hay là không nỡ về? Có người khiến cho nhóc lưu luyến đến độ rời xa chục ngày cũng không nỡ à? Đừng nói là nhóc yêu cô con gái cưng của Hạ Thẩm Niên rồi đấy nhé?
Rõ ràng chỉ là lời trêu chọc bâng quơ, thế nhưng trong lời nói lại lộ ra sự chắc chắn, khiến cho Tống Thần âm thầm giật mình.
Sắc mặt Tống Thần hơi trầm xuống, khả năng cao Dụ Ngôn biết quan hệ giữa hắn và Hạ Tiếu, chỉ là không rõ cậu của hắn đã biết được bao nhiêu.
Tống Thần thản nhiên cười nhạo một tiếng, cố gắng khiến cho giọng của mình trở nên châm biếm nhất có thể:
– Dụ Ngôn, cậu nghĩ cháu sẽ thật sự yêu đương với con gái của Hạ Thẩm Niên à? Đừng coi thường cháu như thế.
– Nah, ai biết được.
Dù sao cô nàng Hạ Tiếu kia cũng rất đẹp, không phải sao?
Bàn tay đang cầm điện thoại của Tống Thần hơi xiết lại, hắn với tay lấy cốc nước uống một ngụm, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong ngực xuống, thản nhiên đáp lời:
– Cũng chỉ là vẻ ngoài thôi.
Cậu yên tâm, cháu sẽ không để chuyện gì ảnh hưởng đến kế hoạch đâu.
– Vậy thì tốt – Dụ Ngôn thâm ý nói – Thế thì, nếu đã không có ai khiến nhóc lưu luyến, tại sao nhóc không chịu về Anh vài hôm? Ăn Tết một mình vui hơn à?
Tống Thần thở dài thỏa hiệp:
– Được rồi, bây giờ cháu đặt vé.
Chào tạm biệt Dụ Ngôn, Tống Thần do dự một chút, sau đó gọi điện cho Hạ Tiếu.
– Ừ, anh đây.
Em đang làm gì thế?
– Đang nhớ anh đó ~ Tự dưng gọi cho em có chuyện gì thế?
Tống Thần khẽ cười, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.
– Tiếu Tiếu, ngày mai anh có việc phải về Anh, có lẽ kế hoạch Tết này của chúng ta phải hủy mất rồi.
Anh xin lỗi nhé, khi nào về nước sẽ bù cho em sau, có được không?
– Được rồi, không sao đâu, lúc khác chúng ta đi chơi cũng được mà.
Dù không nhìn thấy mặt cô, nhưng Tống Thần có thể cảm nhận được sự thất vọng lộ rõ qua lời nói của cô.
Tống Thần áy náy nói:
– Thực sự rất xin lỗi em, tại vì có việc gấp quá…
Hạ Tiếu thoải mái ngắt lời anh:
– Không sao mà, em chỉ hơi thất vọng một chút thôi, em rộng lượng lắm đấy ~ Vậy ngày mai mấy giờ anh bay?
Tống Thần cười khẽ:
– Cảm ơn em.
Mai có lẽ anh sẽ đặt chuyến bay sớm, tầm hơn 7h sáng.
Muốn tiễn anh sao?
Hạ Tiếu thất vọng thở dài:
– Vâng, nhưng mà em vẫn đang ở nhà ông bà nội, mai không về kịp thành phố B để tiễn anh được rồi…Hôm nào về nước em nhất định sẽ ra sân bay đón anh!
– Ừ – Tống Thần dịu dàng đáp lời – khi nào về sẽ báo cho em.
.
.
Tống Thần về Anh, những kế hoạch trong kỳ nghỉ Tết của Hạ Tiếu đều phải hủy hết.
Sau khi từ nhà ông bà nội về, ngày nào Hạ Tiếu cũng hết ăn lại nằm, ngẫu nhiên sẽ lôi bài tập ra làm, hoặc đi chơi với đám Tiêu Vi.
Từ khi về Anh, có vẻ như Tống Thần rất bận rộn, cô cũng không muốn làm phiền anh, nên thi thoảng chỉ nhắn tin chứ không gọi điện thoại.
Cô sắp nhớ Tống Thần đến phát điên mất rồi.
Thấy con gái suốt ngày nằm ở nhà, Hạ phu nhân nhịn không được hỏi cô có muốn đi thăm ông bà ngoại với bà không, nhưng Hạ Tiếu từ chối gần như ngay lập tức.
Ngày xưa, khi mẹ và ba cô yêu nhau, ông ngoại từng phản đối vô cùng dữ dội, bởi vì bên ngoại nhà cô là dòng dõi thư hương thế gia, hơn nữa ông ngoại còn từng giữ chức vụ cao trong nhà nước, cho nên cực kỳ khinh thường người làm kinh doanh, chưa nói đến việc làm ăn nhà họ Hạ còn liên quan hắc đạo.
Vì để ngăn cản hai người đến với nhau, ông cụ Diệp còn tìm một người môn đăng hộ đối, muốn ép duyên mẹ cô.
Nhưng Diệp Vãn Ca (mẹ Hạ Tiếu) vốn tính tình bướng bỉnh, không chỉ không nghe theo cha mình mà còn có con trước với Hạ Thẩm Niên, lúc ấy ông cụ Diệp giận quá đã từ mặt mẹ cô.
Sau này quan hệ cha con cũng bớt căng thẳng hơn, có một lần mẹ cô dẫn cô về nhà ngoại, trong lúc mẹ cô không để ý, cô đã bị mấy người bác họ âm thầm gọi là đứa con hoang, bị đám anh chị em họ cô lập, cả nhà họ Diệp không ai cho cô sắc mặt tốt.
Từ đấy Hạ Tiếu cũng chẳng bao giờ bước chân vào nhà ngoại nữa, bên ngoài biết cô là cháu gái của Diệp Thanh Nhàn, nhưng thực tế, từ lâu cô đã không đảm đương nổi chữ cháu gái này.
Bà Hạ biết khúc mắc trong lòng Hạ Tiếu, cũng không ép cô đi cùng mình, chỉ nhắc cô đừng có suốt ngày ru rú ở nhà, sau đó liền rời đi.
Thực ra Hạ Tiếu cũng ở nhà nhiều đến chán mốc người rồi, nhưng cô chẳng có hứng thú đi tham gia mấy buổi tụ tập của đám công tử tiểu thư hào môn, mà bây giờ ra đường cũng chẳng có ai…!Ôi, Tống Thần đi được mấy hôm rồi ấy nhỉ? Nhớ anh quá đi mất…
Ở nhà không có việc gì làm nên Hạ Tiếu quyết định đi ngủ sớm.
Trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên Hạ Tiếu nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô vươn tay khua khoắng bừa lên đầu giường, hai mắt nhập nhèm cố gắng mở ra để ấn nút nghe, không thèm nhìn xem người gọi là ai mà đặt luôn lên tai:
– Alo?
Âm thanh hơi khàn khàn, nặng giọng mũi, hiển nhiên là Hạ Tiếu vẫn đang buồn ngủ lắm.
– Hình như anh gọi không đúng lúc mất rồi?
Giọng nói dịu dàng quen thuộc, là giọng nói của người khiến cô mong nhớ mấy hôm nay, dù cách màn hình điện thoại vẫn có thể khiến cô tỉnh cả ngủ.
Cô vội ngồi bật dậy, gần như reo lên:
– Tống Thần!
– Ừ, anh đây.
Em đang ngủ à?
Hạ Tiếu với tay ôm lấy chiếc gối bên cạnh, nũng nịu đáp:
– Ừm, dạo này em ngủ sớm lắm…Sao anh mãi không chịu gọi điện cho em thế?
Tống Thần dịu giọng giải thích:
– Xin lỗi em, về Anh nhiều việc quá – Tống Thần dừng lại một chút – Sao thế? Nhớ anh à?
Hạ Tiếu tựa cằm lên gối, rầu rĩ nói:
– Đúng vậy, rất nhớ anh.
Tiếng cười khẽ của Tống Thần từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến cho hai tai Hạ Tiếu đỏ bừng.
Cô tức giận lẩm bẩm:
– Anh cười gì chứ? Không được cười!
Lần này đến giọng nói êm ái của Tống Thần cũng nhuốm ý cười.
– Hạ Tiếu, nhìn ra ngoài đi.
Đột nhiên tim Hạ Tiếu hẫng mất một nhịp, cô vội vàng bước xuống giường ngó qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chàng trai đang đứng tựa vào cửa xe đỗ gần cổng nhà cô, anh ngẩng đầu nhìn chính xác về phía cô, khóe miệng hơi cong lên.
Có lẽ Hạ Tiếu sẽ không bao giờ quên được đêm hôm ấy, chàng trai cô yêu mỉm cười đứng dưới cổng nhà nhìn về phía phòng cô, ngoài trời mưa tuyết rơi lất phất, ánh đèn đường loang lổ chiếu sáng một khoảng đường nơi anh đứng, khiến cho bóng dáng anh trở nên hư ảo, đẹp đẽ đến mức cô sợ chỉ cần mình khẽ chớp mắt, anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cô kinh ngạc thốt lên:
– Anh về lúc nào thế?
– Anh vừa mới về lúc 11h tối nay, sau đó đột nhiên rất muốn gặp em, thế là anh không suy nghĩ gì mà lái xe tới đây luôn.
Hạ Tiếu khẽ cười một tiếng, cô thì thầm khe khẽ qua điện thoại:
– Tống Thần, chờ em nhé.
Tống Thần dịu dàng gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi cô.
– Được, anh chờ em.
Nhận được câu trả lời của anh, Hạ Tiếu vội vã mở tủ quần áo lấy tạm chiếc áo phao dày khoác lên người, sau đó nhanh chóng lao xuống dưới tầng.
Cô cố gắng rón rén không tạo ra tiếng động để tránh đánh thức người làm, trái tim đập nhanh chưa từng thấy, niềm vui sướng tựa như thủy triều dâng lên không làm cách nào ngăn cản được.
Hạ Tiếu cẩn thận mở cửa ra, gió tuyết không báo trước thổi tới khiến cô khẽ rùng mình vô thức kéo góc áo, cô quay người lại khép chặt cửa, sau đó vội vàng chạy băng qua khoảng sân rộng lớn, gió lạnh cắt qua da thịt khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, đau nhói.
Cuối cùng cũng đến trước cổng sắt, bàn tay Hạ Tiếu run run lấy chìa khóa trong túi áo, dường như vì quá kích động, mãi mà vẫn không thể tra chìa khóa vào ổ.
Tống Thần dịu dàng trấn an cô:
– Hạ Tiếu, bình tĩnh nào, anh vẫn ở đây mà.
Giọng nói của anh êm dịu tựa như dòng nước ấm, nhanh chóng trấn an cảm xúc hỗn loạn của cô, Hạ Tiếu hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa cho chìa khóa vào ổ.
Cách một tiếng, cổng sắt mở ra, Hạ Tiếu dùng tất cả sức bình sinh lao vào vòng tay rộng mở của anh, khoang mũi tràn ngập hương gỗ tuyết tùng và cỏ hương bài nhàn nhạt quen thuộc.
Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang reo vui trong lồng ngực, cả cơ thể dường như được một thứ sức mạnh kỳ diệu nào đó lấp đầy.
Tống Thần vòng tay ghì chặt lấy cô gái anh đã ngày nhớ đêm mong, như muốn khảm cô vào sâu trong thân thể.
Anh vùi đầu sâu vào mái tóc mượt mà của cô, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ mềm mại ấm áp, đôi mắt khẽ khép lại, tận hưởng mùi hương ngọt ngào chỉ riêng mình cô có.
Anh thì thào gọi tên cô:
– Hạ Tiếu…
Hơi lạnh từ cơ thể anh thấm sang khiến cô không kìm được rùng mình, cô vươn tay ôm anh chặt hơn nữa, như muốn truyền cho anh nhiệt độ ấm áp của mình.
Cô dịu dàng đáp lại anh:
– Em đây…
Tống Thần quyến luyến buông Hạ Tiếu ra, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt bị gió thổi đến đỏ bừng của cô, áp trán mình lên trán cô, nỉ non:
– Anh thực sự rất nhớ em…
Hạ Tiếu vươn tay bọc lấy bàn tay lạnh giá của anh, nhẹ nhàng xoa xoa muốn giúp anh ấm lên.
– Anh lạnh quá.
Tống Thần bật cười cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
– Ừm, còn em lúc nào cũng ấm áp…
Hai lỗ tai Hạ Tiếu đỏ lên, cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt không còn chút huyết sắc của anh, thì thầm:
– Chúng ta vào trong xe nhé?
– Xin lỗi em – Tống Thần áy náy nhìn cô – chúng ta vào xe thôi.
Vừa nói Tống Thần vừa mở cửa xe phía sau, hai người vừa lên xe, Tống Thần ngay lập tức giữ chặt lấy eo Hạ Tiếu, tay kia ôm lấy khuôn mặt cô, Hạ Tiếu còn chưa kịp nói gì, đôi môi hoàn mĩ của anh đã ở ngay trên đôi môi cô.