Đọc truyện Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện – Chương 7
Hạ Tiếu thản nhiên cười, bước thẳng đến chiếc ghế ngay đối diện 2 người kia, ngồi xuống:
– Hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến bọn tôi
Bạc Vũ cũng cười cười chọn chỗ ngay bên cạnh Hạ Tiếu ngồi xuống.
Hoắc Trì đen mặt thu tay lại, Tô Mạt khuôn mặt đỏ bừng, ra sức giải thích:
– Hạ Tiếu, không phải như cậu nghĩ đâu.
Bọn tớ chỉ trêu đùa nhau thôi
Hạ Tiếu buồn cười nhìn cô gái đang hoảng đến luống cuống tay chân, cô lấy tay nâng má, hỏi:
– Tớ nghĩ gì cơ?
Tô Mạt đỏ bừng mặt, xua xua tay:
– Không, không, cậu không nghĩ gì cả
Hoắc Trì sắc mặt có chút khó coi, trừng mắt cảnh cáo Hạ Tiếu.
Hạ Tiếu cũng không yếu thế trừng mắt đáp lại, xem mắt ai to hơn mắt ai! Sau chừng 1 phút đồng hồ, cuối cùng Hoắc Trì không kiên nhẫn thu hồi tầm mắt trước.
Hắn nhận ra việc so đo với Hạ Tiếu vừa mất thể diện lại vừa trẻ con, nhưng mà để mặc kệ cô ta tự tung tự tác thì hắn lại không cam tâm.
Một lúc sau thì có người gọi Hoắc Trì ra ngoài, để lại một mình Tô Mạt ngồi đấy, trông có vẻ hơi tội nghiệp.
Nếu là trước kia, nhất định sẽ có người đến bắt chuyện với Tô Mạt, dù bọn họ khinh thường nói chuyện với cô ta thì cũng sẽ vì nể mặt mũi của Hoắc Trì mà tỏ ra thân thiện với Tô Mạt.
Nhưng bây giờ Hạ Tiếu vẫn đang ngồi ở đây, cô không chỉ là tiểu thư Hạ gia mà còn là vị hôn thê của Hoắc Trì, bọn họ ngu gì phải đến lấy lòng Tô Mạt, mà bọn họ cũng không dám làm vậy.
Bạc Vũ vừa đứng dậy nhập bọn với đám bên kia thì một vài cô gái đã đi đến chỗ Hạ Tiếu, tỏ ý muốn ngồi cạnh cô.
Hạ Tiếu không tỏ ý gì, cười cười mời các cô ấy ngồi xuống.
Mấy cô gái này vừa ngồi xuống đã ra sức lấy lòng Hạ Tiếu, còn như có như không mà châm chọc Tô Mạt.
Giọng các cô không lớn không nhỏ, vừa đủ lọt vào tai Tô Mạt đang ngồi phía đối diện.
Lười biếng nâng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đã trở nên tái nhợt của Tô Mạt, Hạ Tiếu im lặng nhấp 1 ngụm cocktail.
Cô biết là như vậy cũng hơi đáng thương, nhưng cô không thánh mẫu đến nỗi đứng ra bênh vực cho người mà vị hôn phu của mình yêu, dù sao thì các cô gái kia cũng không dám buông ra lời gì quá đáng, mấy lời châm chọc kiểu này, Hạ Tiếu cô đã phải nghe đến lỗ tai mọc kén luôn rồi.
Nhưng mà rõ ràng Hạ Tiếu đã đánh giá cao sức chịu đựng của Tô Mạt, một cô gái vừa tự ti lại có lòng tự trọng cao ngất như Tô Mạt làm sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài, hình như khóe mắt còn hơi đỏ lên.
Tô Mạt vừa chạy ra đến cửa thì đúng lúc Hoắc Trì mở cửa bước vào.
Nhìn thấy Hoắc Trì, Tô Mạt rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nước mắt đã cố kìm nén tuôn ra như mưa.
Cô trừng mắt nhìn Hoắc Trì rồi chạy thẳng ra ngoài.
Hoắc Trì ngẩn người rồi vội vàng đuổi theo.
Trước khi rời đi, hắn còn bớt chút thời gian quý báu lườm Hạ Tiếu rồi gằn giọng đe dọa:
– Hạ Tiếu, cậu đừng tưởng tôi không dám làm gì cậu.
Cậu cứ chờ đó cho tôi!
Hạ Tiếu đần mặt ra nhìn bóng lưng Hoắc Trì vừa rời đi sau khi đưa ra “tối hậu thư”, cô giật giật khóe môi: Ủa alo? Mấy người đẹp trai đều bị thiểu năng hết hay gì?
Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng, cô quyết định đi theo sau hai người kia xem có chuyện gì.
Hạ Tiếu đứng dậy tạm biệt mấy cô gái kia rồi nhắn tin thông báo cho Bạc Vũ, sau đó lặng lặng bám theo Hoắc Trì.
Mấy cô nàng tưởng cô định đi theo bắt gian, lúc cô rời đi còn nhiệt tình bảo nếu có gì cần hỗ trợ hãy gọi các cô ấy đến, làm Hạ Tiếu dở khóc dở cười không biết nói gì cho phải.
Hạ Tiếu nhanh chóng tìm được bóng dáng của Hoắc Trì ở trên hành lang gần lối ra.
Hình như cậu ta đang sững người nhìn cái gì đó.
Hạ Tiếu hiếu kỳ nhìn theo tầm mắt của Hoắc Trì, ngay lập tức Hạ Tiếu há hốc mồm: Tô Mạt đang ở trong lòng Phó Dịch ấm ức khóc, trên vai còn khoác áo của đàn ông, có vẻ là áo của Phó Dịch.
Ngay lập tức Hoắc Trì xông đến kéo tay Tô Mạt ra, Phó Dịch cũng không cam lòng yếu thế giữ tay Tô Mạt lại.
Ba người tạo thành 1 thế giằng co, bầu không khí có vẻ giương cung bạt kiếm.
Hạ Tiếu vui vẻ đứng nấp sau bức tường nhìn cảnh tượng kinh điển 2 nam 1 nữ trước mắt.
Tiếc là bởi vì khoảng cách xa quá nên cô không thể nghe rõ được 3 người bọn họ đang nói gì.