Đọc truyện Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện – Chương 31
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng lật sách cùng tiếng ngòi bút viết lên giấy loạt xoạt đều đều.
Khung cảnh bình yên hòa hợp tựa như một bức họa.
Được một lúc, rốt cuộc Hạ Tiếu không chịu nổi nữa, cô gạt đống sách vở Vật Lý sang một bên, nằm ườn ra bàn.
Tống Thần ngước mắt ra khỏi cuốn Truth about dishonesty (Bản chất của sự dối trá), nghiêng đầu hỏi:
– Sao vậy?
Hạ Tiếu ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn cậu, rêи ɾỉ:
– Bài tập Vật Lý khó quá, tớ làm mãi không ra.
Tống Thần bật cười, cậu nháy mắt nhìn cô:
– Need a hand?
– Yesss
Tống Thần kéo chiếc ghế sang bên phía Hạ Tiếu, cô nhanh chóng ngồi lùi vào nhường chỗ cho cậu.
Tống Thần nhận lấy tờ đề từ tay Hạ Tiếu, cậu đọc đề bài 1 chút, sau đó vươn tay lấy bút viết lời giải ra giấy.
Hạ Tiếu hơi ngẩn ngơ nhìn Tống Thần đang chăm chú làm bài.
Góc nghiêng của cậu rất đẹp, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi cao thẳng, mắt cậu hơi rũ xuống, hàng mi dài khẽ chớp động.
Tống Thần có một khí chất rất độc đáo, vừa bình thản, dịu dàng lại vừa có vẻ lạnh nhạt, cao quý hệt như dòng dõi hoàng tộc.
Hạ Tiếu đoán có thể do cuộc sống ở Anh đã ảnh hưởng ít nhiều đến khí chất của cậu ấy.
Khi cậu nghiêm túc như vậy, thực sự rất mê người.
Giọng nói trong trẻo của Tống Thần đã kéo Hạ Tiếu trở về thực tại.
Cô ngơ ngác hỏi lại:
– Ơi? Sao thế?
Tống Thần gõ nhẹ vào tờ giấy chi chít chữ, ánh mắt lấp lánh ý cười:
– Tớ đã giải xong rồi, cậu đọc qua một lượt đi, sau đó tớ sẽ giảng lại cho cậu những chỗ chưa hiểu.
Hạ Tiếu xấu hổ ho nhẹ 1 cái, sau đó cô nhanh chóng chuyển sự chú ý sang tờ giấy mà Tống Thần đưa.
Hạ Tiếu cực kỳ đăm chiêu nghiêm túc đọc đi đọc lại lời giải.
Sau chừng 10 phút, cô có thể rút ra kết luận, chữ của Tống Thần rất đẹp, đề bài rất khó, và cô vẫn không hiểu gì cả.
Hạ Tiếu bất lực nâng mắt nhìn Tống Thần, tủi thân nói:
– Tớ đã cố hiểu rồi nhưng nó lạ lắm
Tống Thần khẽ cười:
– Vậy tớ giảng lại từ đầu cho cậu nhé?
– Được!
Tống Thần vừa viết lại tỉ mỉ lời giải một lần nữa vừa kiên nhẫn giảng từng bước cho cô.
Hai người ngồi rất gần nhau, ở khoảng cách này, Hạ Tiếu có thể ngửi được mùi hương của gỗ tuyết tùng và cỏ hương bài thoang thoảng trên người cậu.
Tống Thần thực sự rất có khiếu làm thầy giáo, nghe cậu giảng lại một lần là Hạ Tiếu đã có thể hiểu ra được vấn đề.
– Cậu có chỗ nào chưa hiểu không?/ Tớ hiểu rồi!
Hạ Tiếu vui vẻ quay sang đúng lúc Tống Thần nghiêng đầu lại hỏi cô.
Hai người như bị ấn nút tạm dừng, Hạ Tiếu hai mắt mở lớn nhìn khuôn mặt Tống Thần đang gần trong gang tấc, dường như cô chỉ cần tiến thêm một chút nữa chóp mũi hai người sẽ chạm nhau.
Tống Thần cũng bị biến cố này dọa cho sửng sốt, Hạ Tiếu có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt màu trà hút hồn của cậu.
Tống Thần phản ứng lại trước tiên, cậu nhanh chóng lùi lại một khoảng cách an toàn, bình tĩnh nở nụ cười:
– Vừa rồi tớ giảng có chỗ nào khó hiểu không?
Hạ Tiếu vội xua tay:
– Không có! Cậu giảng dễ hiểu lắm, cảm ơn cậu nhiều nhé!
Tống Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Hạ Tiếu, nét cười trên khóe môi càng thêm sâu:
– Vậy thì tốt.
Từ sau hôm tình cờ gặp nhau ở thư viện, Tống Thần đã bất đắc dĩ trở thành gia sư full-time cho Hạ Tiếu.
Thực ra Hạ Tiếu cũng tự cảm thấy mình mặt dày, nhưng quen được học bá mà không ôm đùi thì cô thấy có lỗi với chính mình quá.
Lớp của Hạ Tiếu không phải không có người học giỏi để cô hỏi bài, nhưng vừa học giỏi, đẹp trai, giọng hay lại còn kiên nhẫn thì chỉ có mỗi Tống Thần thôi.
Hạ Tiếu thừa nhận, cô chính là người nông cạn như thế đấy.
Đừng hỏi tại sao cô lại không đề cập đến Phó Dịch, cậu ta bận việc bên hội học sinh đến nỗi cả ngày cô còn không chào hỏi được câu nào, nói gì đến việc nhờ cậu ta giảng bài cho.
***
Cuối tháng 8, trời đã chuyển thu, nhưng cái nóng nực bức bối của mùa hè vẫn chưa tan mất.
Biệt thự Bạc gia.
– Bên trái có người!
– Arghh f*ck không trúng!
– Chị Hạ mau lên xe! Hình như bên đấy có cả 1 team mai phục
….
Bạc Vũ một tay bê đĩa hoa quả, một tay bê nước lấy chân khều cửa bước vào phòng.
Hắn bất lực nhìn Hạ Tiếu và Tử Lẫm vẫn đang làm ổ trong phòng ngủ của hắn từ sáng đến giờ.
Bằng một cách kỳ diệu nào đấy, lão cha của hắn vẫn phát hiện ra hắn từng đến Pull de Carter “đú đởn tɦác ɭoạи”.
Lúc biết chuyện, Hạ Tiếu cũng ngạc nhiên không kém hắn, con bé còn thề thốt phủ nhận chân thành lắm.
Hạ Tiếu không phải đứa hay đi mách lẻo, nên hắn nghĩ là chắc có kẻ nào đấy ngứa mắt muốn chỉnh hắn, dù sao thì Bạc Vũ hắn cũng từng đắc tội không ít người.
Hậu quả của việc bị Bạc lão gia phát hiện ra chuyện xấu chính là bị cấm túc và khóa thẻ.
Cấm túc thì hắn vẫn trốn ra được thôi, nhưng khóa thẻ thì còn làm ăn được gì nữa.
Hắn cũng không thể vứt lòng tự trọng mà thảm hại đi vay tiền người khác được, nên đành phải nằm chết dí ở nhà suốt cả tuần nay.
Thực ra lúc đang chán mốc người mà có bạn bè đến thăm thì kể cũng vui đấy, nhưng mà rõ ràng 2 đứa thiểu năng này đến nhà hắn chỉ để ăn chùa, uống chùa và chọc tức hắn, đã thế đuổi mãi còn không chịu đi.
Bạc Vũ thở dài thườn thượt để đĩa hoa quả xuống, lấy chân khều khều Hạ Tiếu và Tử Lẫm:
– Này, hoa quả
Tử Lẫm vươn tay nhón 1 miếng dưa hấu, Hạ Tiếu thì vẫn dí mắt vào màn hình, đầu cũng không thèm ngẩng lên:
– Xin cảm ơn~
Bạc Vũ bất lực ngồi xuống cạnh 2 người, hắn lấy dĩa sắn 1 miếng dưa đưa lên trước miệng Hạ Tiếu:
– Nào, há mồm
– A~
– Ăn xong đĩa dưa rồi về nhé?
– Nah.
Cậu chẳng hiếu khách gì cả, lâu lâu bạn bè đến chơi mà cứ nhăm nhe đuổi bạn về
Gân xanh Bạc Vũ nổi đầy trên trán, hắn nào dám không hiếu khách, hắn còn coi cô là tiểu tổ tông mà tiếp đãi ấy chứ.
Bạc Vũ nhịn xuống xúc động muốn xách 2 người vứt ra ngoài đường, hắn uống hớp nước cho bình tĩnh, hắng giọng:
– Ừm…không phải là cậu có chuyện cần làm à?
– Chuyện gì cơ?
– Còn 1 tuần nữa là sinh nhật vị hôn phu của cậu đấy
– Thì?
Bạc Vũ nhếch miệng:
– Công bố hôn ước
“Cạch”
Điện thoại trên tay Hạ Tiếu rơi xuống đất, cô trố mắt quay lại nhìn Bạc Vũ:
– Oh shit!
P/S: Chuẩn bị hóng drama của Hoắc Trì nào! Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 5 nhé!