Bạn đang đọc Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em – Chương 60
CHƯƠNG 60
“Sao em lại cứng đầu như thế hả?”
An Diệc Diệp không nói lời nào.
Nhạc Minh Hân đứng bên kia quái gở nói: “Không xin lỗi cũng được, bây giờ tôi sẽ thông báo cho trường học, để bọn họ đến xem xem!”
Nói rồi, cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Qua một giây, tiếng chuông điện thoại di động từ ngoài cửa truyền tới.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó hiệu trưởng Nhạc từ ngoài cửa đi vào.
Nhạc Minh Hân nhìn thấy ông ta, sắc mặt vui vẻ, chạy tới khoác tay ông ta.
“Chú, sao chú biết cháu có việc tìm chú?”
Sắc mặt Phó hiệu trưởng Nhạc có chút khó coi.
Vừa rồi lúc ở bên ngoài, nghe bên trong ầm ĩ, ông ta có chút bất mãn.
Ông ta ra hiệu cho Nhạc Minh Hân mấy lần, không ngừng liếc về phía sau.
“Minh Hân, bây giờ không phải đang là giờ học sao? Có chuyện gì về nhà rồi nói.
”
Thế nhưng Nhạc Minh Hân không hiểu ý của ông ta.
“Không được! Phải ngay bây giờ! Ở chung một lớp với người như vậy, cháu không thể nhịn được một phút!”
Cô ta chỉ vào An Diệc Diệp, oán giận nói: “Người kia, cô ta đụng phải cháu, không ngờ lại coi như không có chuyện gì, còn làm Thẩm Tấn bị thương nữa! Chú nói xem, người như thế sao có thể tiếp tục ở lại Nhu Tinh chứ?”
Phó hiệu trưởng Nhạc nghe xong, nhíu mày nhìn về phía An Diệc Diệp , trong đầu mắng cô một lượt từ đầu đến chân.
Người này là ai?
Sớm không gây chuyện, muộn không gây chuyện, cứ nhằm vào lúc Khúc Chấn Sơ đến rồi gây sự là sao?
Phó hiệu trưởng Nhạc quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ vẫn nhìn cái người gây sự kia, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Ông ta đã sớm muốn làm Hiệu trưởng rồi, nếu như làm trò trước mặt ngài Khúc, răn dạy đứa học sinh này một phen, thể hiện năng lực một chút.
Ngài Khúc thấy được năng lực của ông ta, không chừng sẽ đưa ông ta lên làm Hiệu trưởng.
Nghĩ vậy, Phó hiệu trưởng Nhạc vẻ mắt nghiêm khắc đi tới.
“Em tên là gì? Ngày đầu khai giảng đã vi phạm kỷ luật! Nội quy Nhu Tinh là không được đánh nhau trong trường học, nói bao nhiêu lần rồi, còn không nghe sao?”
Từ lúc Khúc Chấn Sơ bước vào, An Diệc Diệp đã bị giật mình.
Cô căn bản không ngờ Khúc Chấn Sơ sẽ đến trường học.
Mà không biết là may hay không may, lần nào cũng đụng phải anh!
Thấy An Diệc Diệp không nói lời nào, Phó hiệu trưởng Nhạc bất mãn cao giọng.
“Tôi đang nói chuyện với em đấy! Nhìn tôi! Tố chất của sinh viên Nhu Tinh càng ngày càng không tốt.
Người như em không thể tiếp tục ở lại Nhu Tinh ! Em đã bị đuổi học!”