Bánh Táo

Chương 19


Đọc truyện Bánh Táo – Chương 19

Cuối cùng cũng kịp ~~~~ Tận Thế vui vẻ, mọi người ) *just kidding*

WARN: Chương này vừa dài vừa khó hiểu, mình đã cố gắng hết sức, nhưng có khi cả một đoạn ngắn ngủn đều có đầy chú thích thì các bạn cũng thông cảm dùm mình nha TT^TT

Mấy chỗ mình chú thích mà để nguyên văn là mình không chắc, nếu có bạn nào biết thì cứ nói với mình để mình sửa hen X”(, cả lỗi chính tả nữa *tội lỗi quá*

Xin chân chọng cúm ơn Anh Gồ và Chị YuYan đã giúp đỡ iêm thiệt nhiều ;____________;

Từ phòng tắm bước ra, phát hiện Giang Nhược Thủy đã thật sự đi khỏi rồi, Cố Thiện có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết mình không nên hy vọng nhiều. Nhưng mà, nếu Nhược Thủy không ở đây, vậy hắn có ở lại thêm một lúc nữa, cũng không ai biết, không ai trách đâu nhỉ? Với suy nghĩ có chút vô lại như thế, Cố Thiện vừa rề rà mặc quần áo vào, vừa đi qua đi lại trong căn phòng không lớn của Giang Nhược Thủy tìm kiếm, giống hệt một con mèo.

Thật ra cũng không trách hắn được, tuy bảo hắn đã là “khách quen” ở đây, nhưng hồi trước đến tâm trạng đều rất hồi hộp, hoặc vừa vào ngồi được một lát đã phải đi, chưa từng có cơ hội nhìn ngắm nơi này thậy kĩ.

Phòng tuy nhỏ nhưng hết sức ngăn nắp, đại khái cũng là do đồ đạc này nọ khá ít. Bên ngoài có cái ban công nho nhỏ, cả chiếc ghế mây con con, chắc là vào những khi trời đẹp, cậu sẽ ngồi ở đây, vừa phơi nắng vừa đọc sách.

Cố Thiện bước qua, tưởng tượng ra động tác của người ta, bắt chước ngồi lên ghế. Ừm, cậu ấy thích ngồi xếp bằng trên ghế… Khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười, Cố Thiện nhắm mắt lại, từ từ nhớ lại từng động tác một mà bình thường Giang Nhược Thủy hay làm.

Rất muốn cậu [1], thế nhưng càng muốn lại càng cảm thấy trống rỗng. Hắn như một con người với lòng tham không đáy, không những muốn có thân thể Nhược Thủy, còn muốn nắm được cả trái tim cậu.

Đúng vậy, hắn biết, tuy rằng tối hôm qua Nhược Thủy nhiệt tình đến vậy, phối hợp đến vậy, nhưng cậu cũng chưa từng chính thức giao trái tim cho hắn, chưa từng yên tâm quên đi bản thân mà trao cơ thể cho hắn. Trước kia, lúc cao trào mê loạn, cậu đều hét to gọi tên của hắn. Thế mà tối hôm qua không hề có.

Thở dài, Cố Thiện đứng dậy, bước vào phòng. Trên bàn học bày một ít sách cổ, có cả một chiếc máy tính xách tay. Một thứ xưa cũ đứng cùng công nghệ hiện đại, tuy vậy lại có cảm giác như cả hai đang bổ sung cho nhau. Có mấy chiếc ly vẫn còn đọng nước để trên bàn, chắc là trước đó Nhược Thủy đã rửa qua, uống cà phê bằng ly Mark [2], rượu vang đỏ thì dùng ly cao có chân mà uống. Chai vang đỏ đã vơi đi, Cố Thiện cười khẽ, có lẽ đêm qua, ít nhiều chính là nó [3].

Cố Thiện đi vào phòng bếp, sạch sẽ đúng như hắn đoán, một chút vấy mỡ cũng không có. Giang Nhược Thủy chưa bao giờ bước chân vào bếp, nhiều lắm cũng chỉ dùng lò vi-ba hâm nóng thức ăn. Sờ sờ cằm, Cố Thiện nghĩ, sao mà mình vẫn không thể chinh phục được dạ dày của em ấy nhỉ?

Bên cạnh nhà bếp là buồng vệ sinh, vừa nãy Cố Thiện bước vào đã nhìn qua một lượt. Mà hắn bây giờ, cả trên người lẫn trên tóc, đều là mùi hương của Giang Nhược Thủy, Cố Thiện cười cười, thầm mắng bản thân thật biến thái.

Cuối cùng cũng tỉ mỉ xem xong căn phòng, Cố Thiện lại bước đến bên giường ngồi xuống. Thật lòng hắn không muốn đi, dù sao chủ nhà cũng đâu có ở đây –

Tiện tay chụp lấy một quyển sách đặt trên tủ đầu giường, tuy rằng đó là cổ văn, so với những thứ Cố Thiện học hoàn toàn đối lập, “trống đánh xuô,i kèn thổi ngược”, thế nhưng hắn vẫn cầm lấy, đọc hết sức chăm chú.

– bởi trong sách Giang Nhược Thủy có ghi chú thích, khi thì thú vị khi thì sắc bén, Cố Thiện xem, khóe miệng cong cong, hóa ra Nhược Thủy lại hứng thú đến vậy.

Lúc Giang Nhược Thủy mở khóa bước vào phòng, cả người ngây ngốc đứng lặng mất một chốc, Dương Đào đi theo phía sau cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao thế?”

“…” Giang Nhược Thủy không trả lời.

Nhưng Duong đào có thể thấy được gã đàn ông nằm trên giường kia, trên ngực hắn còn một quyển sách để mở, đang say ngủ. Dương Đào sắc mặt lập tức có chút khó coi.

Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng, bước đến trước, nhẹ nhàng lay tỉnh Cố Thiện: “Thật tình, bộ anh không cần đi làm sao?”

Cố Thiện mở to mắt, có phần mờ mịt, đợi cho ý thức hồi phục, mới vọt ngồi dậy, nhìn Giang Nhược Thủy, trong lòng có chút hoảng, không biết phải giải thích thế nào đây, nhưng khi nhìn thấy Dương Đào, lòng lại chùn xuống. Nhún nhún vai, Cố Thiện bày ra biểu tình vô tội: “Dù sao bây giờ có đến cũng muộn rồi, nên anh xin công ty cho nghỉ, định đợi em về cùng ăn trưa luôn.”

“Không được, bọn em đã ăn cơm cả rồi.” Giang Nhược Thủy đáp, sau đó cũng không nói gì thêm, ý tứ đuổi khách hết sức rõ ràng.

Cố Thiện cũng biết tùy thời, “kiến hảo tựu thu” [4], cũng không muốn lại ở trước mặt Dương Đào bày ra vẻ gì, chỉ cười cười, bước xuống giường, mặc áo khoác, sau đó nhìn Giang Nhược Thủy nói: “Vậy, gặp em sau.”

“Tạm biệt.” Giang Nhược Thủy nói, bước ra mở cửa cho hắn.

Cố Thiện thoáng gật gật đầu với Dương Đào ra hiệu, rồi bước ra ngoài.

Hắn tin chắc Dương Đào sẽ không biết hắn tỏ vẻ làm gì, cũng sẽ không rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nếu có thể làm cho tình địch biết khó mà lui, cũng không thể không tính là chuyện tốt.

Nhưng cứ nghĩ đến biểu tình kì lạ ban nãy của Giang Nhược Thủy, trong lòng Cố Thiện lại có chút không biết nên vui hay buồn, mặc cho đó có là chán ghét hay không chịu đựng được , miễn không phải là vui mừng thì tốt rồi.

Không biết có nên xin nghỉ phép dài hạn không nhỉ, rủ Giang Nhược Thủy đi du lịch, tạo cơ hội thể hiện cho cậu thấy tâm ý của mình, lôi kéo trái tim cậu ấy về với mình?

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cố Thiện đi rồi, Giang Nhược Thủy nhìn Dương Đào, cười cười vẻ xấu hổ, sau đó mời cậu ta tùy ý tìm chỗ ngồi xuống. Dương Đào cũng không khách sáo, tự nhiên kéo ghế dựa ra ngồi, sau cứ thẫn thờ nhìn chăm chăm Giang Nhược Thủy.

Giang Nhược Thủy mang cho cậu ta ly nước, thấy cậu ta cứ nhìn mình, bèn ngồi xuống bên giường, nhoẻn miệng cười cười: “Ừm?”

“Đêm qua hắn ngủ lại sao?” Dương Đào hỏi thẳng.

Giang Nhược Thủy không trả lời, chỉ hơi hạ mi mắt, tránh cái nhìn của Dương Đào.

“Không trả lời tức là có?” Dương Đào hỏi, cảm thấy khó chịu, không nghĩ cậu lại có thể thừa nhận rõ ràng như thế. Thế nhưng lại nghĩ, quả thật, bản tính của Giang Nhược Thủy chính là không thích nói dối, bèn cảm thấy chán nản bực bội.

“Hôm qua uống hơi nhiều.” Giang Nhược Thủy nghĩ đến việc này, trong lòng cũng có chút buồn phiền, lại không thể nói với ai, thấy Dương Đào chủ động nhắc đến, cứ thế nói ra hết.

“Em cứ nghĩ anh không phải người như vậy.” Dương Đào lắc đầu.

“Tôi là người như thế là thế nào?” Giang Nhược Thủy bị nói vậy cũng không tức giận, chỉ có chút không biết phải làm sao, hỏi cậu ta.

Dương Đào trong chốc lát không biết nói gì.

“Bởi vì cậu chưa hiểu rõ con người tôi, nên cứ nghĩ tôi như thế [5].” Giang Nhược Thủy nói tiếp, “Chỉ là tôi không giống với những người khác.”

“… Nhưng sao lại là hắn?” Dương Đào cảm thấy không cam lòng.

Giang Nhược Thủy nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Cậu có từng yêu người nào chưa? Yêu của tình yêu ấy.”

Dương Đào có chút chần chờ, sau đó mới gật gật đầu.

“Bây giờ còn yêu người đó không?” Giang Nhược Thủy hỏi tiếp.

Dương Đào lần này lại chần chờ, không đáp.

“Cậu xem đó, cậu cũng không trả lời được, cậu cũng không biết cậu có còn yêu người ta hay không.” Giang Nhược Thủy cười cười, “Tuy chúng ta luôn sống hướng về tương lai, nhưng sự việc đã qua, không phải cứ nghĩ muốn quên là quên được đâu, bởi nó đã khắc ghi thật sâu vào cả cuộc đời của cậu rồi.”

“Em chỉ không nghĩ đến việc anh sẽ tái hợp lại với hắn.” Dương Đào bĩu môi.

“Tôi cũng chưa từng nghĩ như thế.” Giang Nhược Thủy nhún vai, “Chỉ là, một chút cồn, một chút tình cũ, rồi sau đó…”

Giang Nhược Thủy chưa kịp nói hết, cậu đột nhiên lại cảm thấy, lấy lý do như vậy để thoái thác, đến cả cậu cũng không tin được.

Dương Đào nhận ra, nhưng cũng không ép hỏi, chỉ tiếp tục nhìn cậu.

Giang Nhược Thủy cúi đầu, cười cười tự giễu: “Lúc đó, giữa tôi và anh ta, có chút phức tạp, nhưng cũng không hẳn là phức tạp.”


“Ví dụ như?”

“Khi tôi yêu anh ta, trái tim anh ta lại hướng về cậu bạn thân của tôi.” Giang Nhược Thủy chần chừ một chút, cậu chưa từng kể cho ai nghe chuyện này, Lee là người trong cuộc, dĩ nhiên cậu không thể nói với cậu ta, những người bạn thân thiết khác cũng quen biết Lee, cậu cũng sẽ không nói ra, cứ để mọi

người không biết gì thì tốt hơn [6], mà cái người trước mặt này, cũng chỉ quen biết Lee sơ sơ, nhưng hiện tại lại là đối tượng cho cậu kể chuyện xấu, tuy nói vậy cũng có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng mà, dù sao những việc xảy ra trước kia cũng đủ xấu hổ rồi [7], “Lúc đó tôi không biết, sau nhận ra, bèn rời đi, không nói với ai, cứ như hồi đầu, tự nhiên đối đãi anh ta, còn bây giờ, cái tự nhiên đó cũng biến mất rồi.”

Dương Đào không nói gì, hoặc là bảo, cậu ta không muốn nói cho Giang Nhược Thủy biết, hiện tại “anh ta” đó, lại để ý đến cậu biết bao nhiêu.

Giang Nhược Thủy thoáng nở nụ cười khổ: “Khi còn bên cạnh nhau, tôi lại không hiểu, cứ nghĩ lúc đó cả hai là thật lòng yêu thương nhau, tôi rất vui, hai người bọn tôi rất hợp. Sinh hoạt của cả hai diễn ra rất từ tốn, nguyện ý trong cái cuộc sống hiện đại vội vã này, tìm kiếm thứ hạnh phúc trong thoáng chốc. Tôi không biết nấu cơm, vào cuối tuần, anh ấy sẽ trổ tài làm món bò bít-tết, sau đó hai người sẽ ngồi ngoài ban công, ăn cơm tây, uống vang đỏ, đôi khi cũng không nói gì nhiều, nhưng cảm thấy rất ấm áp và lãng mạn.”

Giang Nhược Thủy nói xong, tiếng nói dần dần thấp xuống, cuối cùng đứa tay che đi đôi mắt ráo hoảnh: “Vào lúc đó, tôi cứ nghĩ, là anh ta yêu tôi.”

Dương Đào trong lòng vì cậu mà cảm thấy khó chịu, thầm mắng Cố Thiện vào lúc đó lại không biết quý trọng, bây giờ lại đến tranh người với cậu ta, đúng là biết diễn trò! Cậu ta đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên cạnh Giang Nhược Thủy, nắm lấy vai cậu, an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện cũng đã qua rồi, đúng không?”

Giang Nhược Thủy buông tay, nở nụ cười pha lẫn chút đau thương: “Phải, đã là quá khứ rồi.”

“Anh cũng đã nói, chúng ta sống là hướng về tương lai.” Dương Đào cười cười, nhìn vào mắt cậu, “Anh thấy em thế nào?”

Giang Nhược Thủy không quen được người ta thổ lộ, ngay lập tức mặt hơi đỏ lên, không biết nên nói gì.

Dương Đào mỉm cười: “Chắc chắn là được, bởi vì em đã chấm anh rồi.”

Giang Nhược Thủy đầu cúi thấp: “Vậy còn chuyện ngày hôm qua, cậu không ngại sao?”

“Đương nhiên là em để ý rồi,” Dương Đào nhún nhún vai, “Nhưng chỉ vì chúng ta chưa bắt đầu, em không có tư cách để ý, chỉ có thể tự trách bản thân chậm chạp, em định sẽ đợi đến khi anh quen đã.”

Giang Nhược Thủy ngượng ngùng cười cười, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Hai người đối mặt, sau đó, cứ tự nhiên mà khoảng cách càng gần lại, hơi hơi khép mắt, cho đến khi hai đôi môi dính chặt.

Không có xâm nhập, không ai có ý chủ động, sau một lúc lâu, mới buông nhau ra, ánh mắt hai người đều lấp lánh, Dương Đào đột nhiên bật cười, bĩu môi: “Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà.”

“Ơ…” Giang Nhược Thủy lần này là thực sự ngượng ngùng, tiếng tim đập gia tốc, cả cái cảm giác khẩn trương hồi hộp trong ngực, tuy cũng chỉ là tự mình hù mình [8], nhưng lại không nghĩ bản thân sẽ có cảm giác thế này, còn để Dương Đào phát hiện nữa chứ.

Dương Đào cười khẽ, le lưỡi bảo: “Còn chuyện đó, về chuyện tình cảm ấy, cứ từ từ bồi dưỡng cũng được, chúng ta bắt đầu vậy cũng không tồi, phải không anh?”

Giang Nhược Thủy cười gật gật đầu: “Ừ.”

“Vậy là anh đồng ý cho em cơ hội nhé? Nói đúng hơn, cho cả hai chúng ta cơ hội?” Dương Đào lại hỏi.

Giang Nhược Thủy nghĩ, rồi nghiêm túc đáp: “Có thể cho tôi một ít thời gian suy nghĩ được không?”

Dương Đào gật đầu cười: “Đừng để em chờ lâu quá đó, còn nữa, đừng làm em ân hận vì mình không ra tay ngay. Trong khi em quan tâm anh, anh lại bị kẻ nào đó ve vãn, cuỗm đi mất.”

Giang Nhược Thủy cũng cười nhún nhún vai: “Được rồi.”

Mà cái người “ve vãn” nào đó, phát hiện ra mình đã “uống rượu độc giải khát” [9] mất rồi, sau cái buổi tối qua đêm ở phòng Giang Nhược Thủy, mấy ngày liền, đêm nào hắn cũng nhớ đến Giang Nhược Thủy. Sau đó bắt đầu lần thứ một ngàn không trăm lẻ một đau đớn hối hận khôn nguôi, trước kia sao lại buông tay để người ta rời xa mình như vậy chứ?! À không, phải là lúc trước sao lại có thể vô liêm sỉ nói những lời làm tổn thương người ta đến thế chứ?!

Người bị nghiện sợ nhất điều gì, đương nhiên chính là việc (sau khi cai) bị nghiện trở lại!

Người phiền muộn không chỉ có mình hắn, Giang Nhược Thủy ở bên này, buổi tối nhàn rỗi không có việc gì làm, uống rượu, nghe nhạc, nghĩ ngợi đến xuất thần.

Cái quái gì chứ, đàn ông đúng thật toàn là động vật mà! Hơn nữa, dù cho có trải qua một năm thế nào đi nữa, cuộc sống trên giường vẫn cứ hòa hợp đến kinh ngạc như thế, quả thật là tốt đến chết được, bổi cả hai đều biết rất rõ những nơi mẫn cảm của đối phương.

Giang Nhược Thủy đỡ trán, liên tục mắng mình ngốc, đêm đó sao lại uống rượu chứ? Sao lại để Cố Thiện vào phòng? Sao lại để anh ta đẩy mình ngã lên giường?!

Tửu lương của cậu cũng không tệ kia mà, chỉ uống rượu giả điên mà thôi, chỉ là dư tình chưa dứt được mà thôi…

Nghĩ như thế lại mắng mình ngốc, uống rượu giả điên chính là Cố Thiện, dư tình chưa dứt lại là mình, nghĩ sao cũng thấy mình thật thê thảm. Nhưng chuyện trên giường, chỉ một người sao có thể làm gì được chứ?!

Vậy là tốt rồi, dẹp bỏ được nỗi ân hận làm cậu phiền muộn, Giang Nhược Thủy cảm nhận được, cả thân thể và trái tim này đều đã bị ai đó làm cho nghiện mất rồi, đều ngứa ngáy khó chịu, thật là, bây giờ đã là mùa đông rồi, cậu lại động tình cái gì đây?!

Cố Thiện Cố Thiện Cố Thiện, sao không chịu ngoan ngoãn đi tìm Lee, lại đến đây trêu chọc cậu làm gì? Dựa vào cái gì cậu lại trở thành người chuyên làm ấm giường cho anh ta chứ? Gọi thì đến, vẫy tay một cái là chạy đi [10]? Hay anh ta sợ sẽ làm thương tổn đến “cây táo” trong sáng, đáng yêu kia?!

Càng nghĩ càng phiền, bèn uống hết cả một ly rượu lớn, vang đỏ uống vào càng về sau tác dụng càng mạnh, đúng thật là châm dầu vào lửa [11], càng làm cả người cậu nóng lên.

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đè nén thứ cảm giác xấu xa bị ai đó khơi dậy. Cậu biết rõ bản thân tốt xấu ra sao, cậu biết ưu điểm của cậu chính là biết tự chủ, cũng biết nguyên nhân cậu không thích đi ra ngoài tìm vui. Là gay cũng không có nghĩa là sẽ sống một cuộc sống quá phóng túng, tuy không có ràng buộc về mặt luật pháp, nhưng cái cậu muốn chính làm một thứ tình cảm thuần túy và trong sáng.

Cho nên cậu không muốn cứ như thế liền chấp nhận Dương Đào. Nếu muốn bắt đầu với cậu ta, cậu nghĩ bản thân phải chuẩn bị thật sẵn sàng, tìm lại một tình yêu vui vẻ, rực rỡ, tràn ngập ánh sáng.

Cậu cũng gần sẵn sàng rồi, chỉ cần Cố Thiện đừng đến đây làm phiền cậu nữa.

Nhưng ông trời đâu có khi nào chiều lòng người.

Tuy mấy hôm trước cậu đã liên tục tìm lý do tránh gặp mặt Cố Thiện, nhưng mà, đến khi thấy Cố Thiện xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật Văn Hề, cậu chết đứng tại chỗ.

Từ sau khi cậu cố gắng kéo dài khoảng cách giữa cả hai, cậu không biết hai người này lại quen thân nhau đến vậy – Văn Hề hiện tại đang làm việc tại công ty của Cố Thiện, hai người họ làm quen nhau, rồi cũng dần dần qua lại nhiều hơn. Mà Phong Dương lại là chỗ bạn thân của Giang Nhược Thủy, đột nhiên trong lòng Cố Thiện lại có thật nhiều tâm sự.

Buổi tiệc bắt đầu, hai người thật cố gắng biểu hiện sao cho thật tự nhiên, Cố Thiện lại mặt dày ngồi xuống ngay bên cạnh Giang Nhược Thủy, giống như giữa hai người chưa từng có lần chia ly đó.

Phong Dương và Văn Hề đều biết chuyện của hai người bọn họ, nhìn cả hai cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra, cũng biết mà không hỏi gì thêm nữa, hùa theo người điều tiết không khí là Lee, lúc nên cười thì cười, lúc nên ầm ĩ thì ầm ĩ.

Giang Nhược Thủy uống vài ly rượu vào bụng, trong lòng bàn tay vậy mà lại đổ đầy mồ hôi, bình thường cậu không có như thế. Trong lòng biết rõ nguyên nhân là vì cái người đang ngồi bên cạnh kia.

Trong lòng muốn kháng cự, nhưng thân thể lại bị hấp dẫn không rời được. Nhất là khi người kia còn cố ý chạm vào đầu gối cậu, rồi khuỷu tay cậu…

Giang Nhược Thủy rốt cục cũng không nhin được nữa, đứng lên, muốn đi toilet rửa mặt, làm mình thanh tỉnh một chút, nếu không, cứ tiếp tục như thế, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa-

Đặc tính đàn ông chết tiệt này, kích thích chết tiệt này – Lee vẫn ngồi ngay bên cạnh, hình như cũng không để mắt đến cậu và Cố Thiện lúc đó dữ dội thế nào, vẫn tiếp tục cùng người khác hăng say nói chuyện.

Một phút sau, Cố Thiện cũng đứng lên, ra hiệu bảo hắn cũng muốn vào toilet. Những người đang ngồi đó trong lòng đều hiểu, nở nụ cười ám muội, rồi cũng không hỏi gì thêm.

Quả là quán lớn có khác, toilet cũng rất rộng, rất sạch sẽ, gương to như thế mà không một tầng bụi, để Giang Nhược Thủy thấy thật rõ ràng gương mặt đang ửng hồng của mình.

Cậu tuy rằng uống rượu cũng có đỏ mặt, nhưng chưa khi nào lại đỏ nhanh như vậy.

Cậu chống tay lên bồn rửa mặt, cũng không muốn về bàn ngay, cậu muốn chờ cho tâm tình lắng lại đã.

Cho đến khi, từ trong gương thấy một người thứ hai ngoài mình.


Đột ngột xoay người lại, chống tay lên bồn rửa mặt, phảng phất ý cảnh báo người kia đừng lại gần, thật ra đối phương không hề tiến lên nửa bước, chỉ đứng đó nhìn cậu.

Giang Nhược Thủy tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngay lập tức bị người kia kéo đi, kéo đến bên trong căn phòng cuối dãy nhà vệ sinh, nghe tiếng cửa khóa lại cạch một cái.

Sau đó là nụ hôn cháy bỏng, sau đó là xâm nhập như vũ bão, không hề cho cậu một cơ hội lùi bước nào.

Không, cậu cũng không muốn lùi bước.

=============================

Đoạn H bị cắt mất ;__________;

=============================

Cũng may trong phòng có đầy đủ giấy vệ sinh, hai người lau rửa thật sạch sẽ, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, Giang Nhược Thủy mặt không lộ chút biểu cảm nào, đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra.

Sau đó lại bước đến trước gương, gương mặt đỏ bừng, khóe mắt ướt át, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy – đến quỷ cũng nhìn ra được cậu mới làm gì xong, sao có thể không biết ngượng mà quay trở lại buổi tiệc được chứ.

Cũng may là cả di động và ví tiền đều mang theo bên mình, bèn lấy ra nhắn tin cho Văn Hề, bảo rằng cậu cảm thấy hơi khó chịu, về trước vậy. Bên kia cũng thấu hiểu cho cậu, không hỏi gì nhiều, chỉ bảo cậu cố gắng nghỉ ngơi, hôm khác gặp sau.

Giang Nhược Thủy đỡ trán, không biết bọn họ có đoán ra được gì không – thật sự là, rất mất mặt… Cho dù cậu và Cố Thiện có chưa chia tay đi nữa,

nhưng cả hai đâu còn là bọn nhóc tì không biết chuyện, vậy mà lại…

Cố Thiện cũng bước ra, đến bồn nước bên cạnh Giang Nhược Thủy yên lặng rửa tay, sau đó lau khô, lại quay đầu nhìn cậu.

… Giang Nhược Thủy trong lòng kích động buông tiếng chửi bậy hiếm có, nhưng bên ngoài cũng chỉ tỏ vẻ không thèm để ý. Sau đó bước ra khỏi toilet, đi thẳng về phía cửa lớn.

Cố Thiện đi theo phía sau cậu, cách cậu vài bước, không nhanh không chậm, vừa đi vừa lấy di động ra gọi một cuộc: “Văn Hề hả, thật ngại quá, tôi đột nhiên có chút việc, phải về trước… Ừm, hôm khác tôi nhất định sẽ đền bù cho cậu… Được rồi, các cậu cũng chơi vui đi nhé, tạm biệt.”

Giang Nhược Thủy đón xe, bước lên, yên lặng ngồi bên trong, sau đó Cố Thiện cũng tiến vào.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nhược Thủy đỡ trán, nhìn căn phòng hết sức lộn xộn của mình, rồi lại phát hiện dạo này đỡ trán đã trở thành động tác quen thuộc của cậu rồi, lại giật nhẹ khóe miệng, buông tay ra.

Quần áo rơi khắp phòng – hôm qua vừa mới bước vào cửa, bọn họ đã quấn lấy nhau; vài bao “áo mưa” xé vỏ – là Cố Thiện trên đướng ghé qua cửa hàng tiện lợi mua; khăn trải giường nhăn nhúm – không thể nghĩ được là lại kịch liệt đến như vậy; người đang ông đang vùi đầu vào gối nằm ngủ say sưa –

Xúc động là ma quỷ, mà cồn lại là ma quỷ của ma quỷ.

Giang Nhược Thủy yên lặng không nói gì bước xuống giường, lấy vài thứ quần áo, bước vào phòng tắm.

Vừa tắm rửa, vừa tự kiểm điểm.

Dường như nhận ra bên cạnh thiếu hơi người, Cố Thiện cũng tỉnh giấc, bả vai đau âm ỉ, làm hắn nhăn cả răng dưới [12], nhưng ngay lập tức lại cảm thấy loại đau đớn này thật con mẹ nó quá sung sướng.

Có tiếng nước và ánh đèn trong phòng tắm, cho hắn biết Giang Nhược Thủy đang ở bên trong, cũng bèn đứng lên, bước qua đó, cất giọng khàn khàn hỏi: “Nhược Thủy? Anh vào được không?”

“…” Bên trong không trả lời.

Một lúc sau, tiếng nước ngừng, lại mất thêm một lúc nữa, Giang Nhược Thủy ăn mặc chỉnh tề bước ra, vừa lau khô tóc vừa bảo: “Anh vào tắm đi.”

Lúc Cố Thiện bước trở ra, căn phòng đã được dọn dẹp lại tương đối gọn gàng, nhưng quả nhiên lại không thấy Giang Nhược Thủy đâu. Tuy chỉ mới là lần thứ hai, Cố Thiện cũng đa quen rồi, bèn nhẹ buông tiếng thở dài, ngồi xuống bên giường, muốn chờ Giang Nhược Thủy trở về, hắn nghĩ nên nói cho rõ ràng hết mọi chuyện, cảm giác của hắn dành cho cậu, hắn muốn cậu, hắn muốn được ở bên cạnh cậu.

Đột nhiên nhìn thấy trên bàn có để lại lời nhắn.

Trên đó viết: Anh về trước đi, không cần đợi em đâu. Vài hôm nữa em sẽ không ở nhà, anh đừng đến.

Không có mở đầu cũng không ghi tên ở bên dưới, thế nhưng Cố Thiện trong lòng hiểu rất rõ, hắn sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy ngực có chút hốt hoảng.

Giang Nhược Thủy lần này đã thực sự tránh mặt hắn rồi.

Lee nhìn thằng bạn lâu năm ngồi trước mặt, tuy có vẻ vân đạm phong khinh nhưng thật ra trong lòng đang hết sức sầu não, cậu ta đủ thông minh để biết mình không nên nói thẳng toẹt hết ra. Bởi mấy hôm trước sinh nhật Văn Hề, Cố Thiện vừa mới nhận ra mình đã “đổ” Nhược Thủy mất rồi, cậu ta mơ hồ cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.

Ngày hôm đó cậu ta còn cười cười, bảo Cố Thiện rằng chẳng phải anh đang “tự do” sao, sao không theo đuổi em đây này? Cố Thiện bèn bày ra vẻ mặt xấu hổ, sau đó cứ theo xin lỗi cậu không thôi, bảo rằng ngày đó là hắn nói năng bậy bạ, bảo ngày đó là hắn ngu ngốc, hắn cứ nghĩ mình thích sự rực rỡ nơi cậu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thích mà thôi, thật sự không hề đến mức muốn cả chuyện “đó”, từ trước đến nay, người làm hắn muốn chạm vào chỉ có Giang Nhược Thủy mà thôi. Nam nhân tuy đều là động vật, có kẻ có thể mang cả tình yêu cùng dục vọng phân tách thật rõ ràng, nhưng mặt khác, một người đàn ông luôn hướng về người mà y yêu bằng cả tấm lòng, mới có thứ dục vọng bức thiết nhất, nguyên thủy nhất.

Cố Thiện xin cậu ta tha thứ cho hắn, ngẫm lại cũng không hại gì đến cậu ta, nếu có thì chỉ là cảm giác áy náy khi đối diện Giang Nhược Thủy, ngoài ra không còn gì nữa, thế nhưng khi nhìn đến bộ dáng thảm thương của Cố Thiện bấy giờ, cuối cùng cậu ta cũng chỉ nhún nhún vai, xem như đã tiếp nhận sự giải thích của hắn rồi đi. Thế mà sau đó Cố Thiện lại được nước lấn tới, tiếp tục bám theo cậu ta “lãnh giáo” cách lấy lòng Giang Nhược Thủy. Cậu ta chỉ buộc miệng nói, nếu hắn đã muốn “chạm vào” cậu như thế, vậy trước hết cứ “ra tay” đi, nói không chừng Giang Nhược Thủy cũng muốn vậy thì sao. Kết quả Cố Thiện bèn trưng ra vẻ mặt khó nói.

Nhìn lại con người trước mặt như sắp bước vào cõi thần tiên, Lee muốn thở dài một cái rồi nói ra hết thảy mọi chuyện cho xong, rõ ràng là “chàng” hữu tình, “chàng” hữu ý mà… Nhưng cậu cũng biết, tuy bảo người ngoài cuộc tỉnh táo hơn, thế nhưng trong chuyện tình cảm, muốn bản thân “đương sự” hiểu rõ mọi chuyện, thì người ngoài tốt hơn hết là đừng nhúng tay vào.

Hơn nữa Nhược Thủy, cậu ta…

“Nhược Thủy này,” Lee nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Hai đứa bọn mình, hồi trước cũng bày đặt “công khai” [13] ấy nhỉ. Cả hai vốn thân nhau từ trước, cuối cùng còn cùng nhau “công khai” như thế, lúc đó cả hai nhà đều khuyên ngăn không được, còn coi hai đứa tụi mình là một cặp nữa.”

Giang Nhược Thủy nhớ lại chuyện trước kia, cũng cảm thấy buồn cười.

“Một thời gian sau thấy không phải, vậy mà còn bắt tay định tác hợp tụi mình nữa chứ [14], bởi vì biết quá rõ, chúng ta đều là những đứa đáng tin.” Lee tiếp tục nói.

Giang Nhược Thủy nhún vai: “Tôi cũng thấy tiếc, không biết sao lúc ở bên cạnh nhau lại không phát sinh chút tình cảm nào hết nhỉ [15].”

“Cậu là người không thấy tiếc mới phải.” Lee bĩu môi, “Bởi chúng ta đều biết mình là người như thế nào, muốn một người như thế nào, sẽ không bao giờ bị người khác lừa dối hay qua mặt.”

Giang Nhược Thủy từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười: “Ý cậu là sao.”

Lee nghĩ nghĩ: “Cậu lúc nào cũng tin vào chuyện “lưỡng tình tương duyệt”, luôn luôn theo đuổi thứ cảm giác tự nhiên, không miễn cưỡng trong tình yêu. Nếu cậu không dự định chấp nhận người ta, cậu sẽ cảm thấy khó xử, trực giác muốn cự tuyệt, tránh né.”

Giang Nhược Thủy nhướng mày, tiếp tục nghe cậu ta nói.

“Cho nên có đôi khi, so với việc tỏ tình với cậu, làm chuyện mờ áp hoặc trực tiếp quăng cậu lên giường lại hiệu quả hơn.” Lee cười hì hì, “cậu sinh viên năm hai kia đâu? Dạo này các cậu sao rồi?”

“… Cũng tốt lắm.” Giang Nhược Thủy trầm mặc trong chốc lát, cậu mãi nghĩ đến lời nói của Lee.

“Nếu đã thích thật rồi, cậu sẽ không do dự lâu như vậu đâu.” Lee lại nhẹ nhàng cười, nói thẳng.

“Này này, sao cậu cứ phải bận tâm chuyện tình cảm của tôi thế, lo chuyện của cậu đi kìa.” Giang Nhược Thủy liếc cậu ta một cái, “Cậu suốt ngày cứ hi hi ha ha mãi, không chịu ổn định gì hết, không thấy ánh mắt người nhà cậu nhìn tôi càng lúc càng tha thiết sao, cứ như mong tôi rước cậu về luôn cho rồi ấy.”


“Cậu khỏi lo, mấy người đó cứ thấy gã đàn ông nào tốt là dùng tới cái ánh mắt như thế ngay ấy mà.” Lee nhún vai.

—————

Gọi điện không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, Cố Thiện cảm thấy mình sắp khóc tới nơi rồi. Gọi cho Lee hỏi hành tung của Giang Nhược Thủy, bên kia cũng “hỏi một không biết ba”. Cố Thiện không còn cách nào, đành phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất – ôm cây đợi thỏ.

Đầu tiên định đứng canh trước cửa phòng Giang Nhược Thủy một tuần, sau đó mới nghĩ ra, cậu có thể không về ký túc xá, nhưng không thể không đến văn phòng trường, bèn đến văn phòng “trấn thủ”.

Cuối cùng canh giữ của hắn cũng có thu hoạch! Nhưng mà, bên cạnh Giang Nhược Thủy lại có thêm một người nữa.

Chính là cái tên nhóc Dương Đào làm hắn chướng mắt đó, chẳng lẽ bọn họ mấy ngày nay đều ở bên cạnh nhau? Cố Thiện vẻ mặt đau khổ, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác chân tay luống cuống, không biết phải làm gì bây giờ.

Xa xa thấy bọn họ đi tới, nhưng không bước về phía văn phòng, mà vòng sang một vườn hoa nhỏ bên kia. Không biết suy nghĩ thế nào, Cố Thiện lén lút bám theo. Khoảng cách không quá xa, cũng không quá gần, tránh để bọn họ phát hiện.

“Ừm, xin lỗi cậu, dạo này ở nhờ nhà người bạn, không gọi cho cậu được.” Giang Nhược Thủy nói.

“Không sao cả,” Dương Đào cười cười, “Mà em lại có cảm giác, hình như chuyện hôm nay anh muốn nói không phải chuyện này.”

“… Chuyện lần trước chúng ta nói ấy,” Giang Nhược Thủy cười nhẹ, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, xin lỗi cậu nhiều lắm, tôi chỉ có thể nói với cậu tiếng xin lỗi thôi.”

Lời nói của Lee đã thức tỉnh cậu, cho tới nay, tuy cậu là người khá trầm ổn, khép kín, nhưng trong chuyện tình cảm, hầu như đều chủ động, hoặc ít nhất cũng rất biết phối hợp. Nhưng khi ở bên cạnh Dương Đào, cậu ngay cả ý nguyện ngoan ngoãn phối hợp cũng rất ít. Nếu hỏi sao đến giờ vẫn chưa rõ ràng cự tuyệt cậu ta, thì câu trả lời chỉ có thể là do Dương Đào cho cậu cảm giác rất tốt, là một người khi làm bạn sẽ rất tuyệt.

Dương Đào cười khổ một chút: “Vì em chưa đủ tốt?”

Giang Nhược Thủy cúi thấp đầu: “Thật có lỗi, có thể là vì không đúng thời điểm.”

“… Thôi quên đi, em nhận lời giải thích của anh vậy.” Dương Đào rộng lượng đổi đề tài, “Nhưng mà, nếu chỉ vì không đúng thời điểm vậy, em sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”

Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng: “…”

“Được rồi, đùa thôi,” Dương Đào cười cười, “Em biết anh nghĩ gì mà, chúng ta về sau vẫn là bạn nhé?”

“Tôi cầu còn không được.” Giang Nhược Thủy lúc này mới cười, nói.

Dương Đào nhẹ nhàng thở dài, hai người không nói gì nữa.

Cố Thiện cảm thấy trái tim hắn đang điên cuồng nhảy múa, tựa như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực đến nơi, hạnh phúc quá, xúc động quá. Giang Nhược Thủy cự tuyệt người khác rõ ràng như thế, có phải muốn nói rằng hắn vẫn còn nhiều cơ hội lắm không?

Người đang đắc ý, vì vui quá mà không thèm giữ hình tượng gì nữa, ngay cả hai người kia đang đi tới cũng không phát hiện. Đợi đến lúc Cố Thiện hoàn hồn, đã quá muộn rồi. Giang Nhược Thủy cùng Dương Đào nhìn hắn không chớp mắt, trong phút chốc cả ba người đều trưng ra biểu cảm không biết nói sao.

Dương Đào thức thời nhún nhún vai: “Em đi trước đây, còn phải lên lớp nữa.”

Giang Nhược Thủy gật đầu: “Ừ.”

Vì thế chỉ còn lại hai người.

Đây chính là cái ngườ

i ta gọi là “cận tình tình khiếp” [16], Cố Thiện khép mở miệng, nhưng không biết chọn nói điều gì, cuối cùng chỉ biết hỏi một câu khô khan: “Hai ngày nay em thế nào, trời càng ngày càng lạnh, em có chú ý mặc thêm quần áo không?”

“…” Giang Nhược Thủy nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Cố Thiện đuổi theo cậu, hỏi.

“Ký túc xá.” Giang Nhược Thủy thản nhiên trả lời.

Cố Thiện vừa rất ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Đóng cửa lại, Giang Nhược Thủy nhìn Cố Thiện, bảo hắn: “Ngồi xuống.”

Cố Thiện nghe lời bèn ngồi xuống.

Giang Nhược Thủy mang ly nước đến: “Uống nước đi.”

Cố Thiện nhấp nhấp một ngụm nước.

Giang Nhược Thủy mới ngồi xuống, nhìn Cố Thiện, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, cùng với vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Chấm dứt đi.”

Cố Thiện sặc nước dữ dội: “Khụ khụ khụ! Chấm dứt? Chấm dứt cái gì?”

“Quan hệ giữa chúng ta, thứ quan hệ hết sức kì quái này.” Giang Nhược Thủy hơi nhăn mày.

“Kì quái chỗ nào?!” Vừa mới ở trên thiên đường liền bị “đá” xuống địa ngục, Cố Thiện kinh hoảng hỏi.

“Chỗ nào cũng kì quái.” Giang Nhược Thủy tiếp tục nói, “Nếu chúng ta đã muốn chia tay, sẽ không thể lại có loại quan hệ tốt đẹp như thế này nữa. Anh phải nghiêm túc đứng đắn tìm một người yêu, rồi phải thật nghiêm chỉnh nói chuyện yêu đương đi.”

Mặc kệ, là Lee cũng được, là ai khác cũng được.

“Chỉ là anh -” Cố Thiện choáng váng.

“Em cũng muốn tìm một người như thế, rồi sống một cuộc sống đàng hoàng.” Giang Nhược Thủy nói tiếp.

“Anh không được sao?” Cố Thiện vọt miệng thốt ra.

Đến lượt Giang Nhược Thủy sửng sốt.

“Em tìm anh, chúng ta, cùng sống một cuộc sống đàng hoàng, không được sao?” Cố Thiện chăm chú nhìn Giang Nhược Thủy, nói tiếp.

“…” Giang Nhược Thủy biểu tình trở nên có chút hoài nghi.

“Anh sẽ lại làm việc nhà, còn có thể nấu cớm, làm đồ ăn, có xe, tuy vẫn chưa mua được nhà, nhưng chúng ta có thể bắt đầu tính tới việc thế chấp cầm cố ngay từ bây giờ. [17] Anh đã sớm “công khai”, nên gia đình anh sẽ không ngăn cản -” Cố Thiện vội vã nói.

“Chỉ là…” Vấn đề không phải là ở chỗ này? Giang Nhược Thủy nhất thời vẫn còn chút cảm giác không biết nói sao.

“Còn việc gì nữa đâu?” Cố Thiện mở to hai mắt hỏi.

“Không cần phải vậy, anh có nói với “người nào đó” những lời thế này rồi đúng không? ” [18] Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng.

“… Không có “người nào” hết, chỉ có một mình em thôi, anh chỉ nói với một mình em, cũng chỉ muốn nói với một mình em những lời như vậy.” vẻ mặt Cố Thiện hết sức nghiêm túc.

“Không đúng.” Giang Nhược Thủy lại lắc đầu, nhíu nhíu mày, “Anh sao lại có thể nói những lời kì quái như thế được?”

Cố Thiện choáng váng, hắn đột nhiên hiểu rõ, việc hắn sợ nhất đã xảy ra- Nhược Thủy không muốn tin tưởng hắn, lại càng không muốn chấp nhận hắn…

“Thôi anh cứ về trước đi.” Giang Nhược Thủy đứng dậy, lần này “hạ lệnh” đuổi khách rõ ràng, “Anh về suy nghĩ kỹ, đừng ăn cơm trong chén mà cứ nghĩ đến cơm trong nồi [19], Lee sẽ không thích anh đâu.”

“… Không phải, anh -” Cố Thiện vội vã muốn giải thích.

“Anh đừng thấy Lee cứ đùa giỡn như thế mà lầm, giống một con bướm bên hoa, nhưng trong lòng cậu ta rất đơn thuần, ừm,” Giang Nhược Thủy vừa nói vừa mở cửa ra, “Giống như anh nói, như một trái táo xanh mướt.”

“Nhược Thủy, nghe anh nói đã -”

“Ưm, anh lại còn chăm sóc kỹ càng như vậy nữa, quả nhiên là bởi vì để ý cậu ta…” Giang Nhược Thủy tiếp tục.

“Người anh yêu chính là em!” Cố Thiện gần như muốn hét lên, lớn tiếng nói ra.


Giang Nhược Thủy dừng lại, nhìn hắn, không có chút kinh hỉ nào, cũng không có chút cảm động nào, cả một chút hào hứng cũng không, chỉ cau mày: “Anh đi đi, em không muốn lặp lại lần thứ ba. Còn nữa, xin anh nhớ kỹ cho, anh thích ăn chính là trái táo xanh, chứ không phải bánh táo.”

“Không phải, anh chỉ thích ăn bánh táo thôi.” Cố Thiện ngây ngốc nói, đứng lên, vẫn không chịu bỏ đi.

Giang Nhược Thủy vẫn không thèm để ý đến, chỉ đơn giản bước ra ngoài: “… Thôi bỏ đi, trước tiên cứ để anh hiểu rõ mọi việc đã, em cảm thấy chúng ta không gặp nhau sẽ tốt hơn.”

“Nhược Thủy!” Đả kích quá lớn, đến khi Cố Thiện thoát khỏi tình trạng đứng ngây ngốc đó, vọt tới trước, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa thang máy khép lại.

“…” Cố Thiện cắn môi, đấm một phát vào bước tường bên cạnh, các đốt ngón tay rách da, nhưng lại không hề – không hề có cảm giác đau.

———-

Trong nhà Lee, trên cái ban công nho nhỏ, có hai người đang ngồi uống trà chiều.

Di động reo vang, Lee liếc mắt nhìn qua, là Cố Thiện, không thèm để ý. Giang Nhược Thủy mà mất tích, y như rằng người Cố Thiện tìm đến là mình. Nhưng lúc này ai thèm để ý đến hắn chứ, chắc chắn sẽ bị Giang Nhược Thủy nhào tới, đập cho ra bã.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt đứa bạn thân như đi vào cõi thần tiên xa xôi nào đấy, Lee nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục vẫn nói, với ý thăm dò: “Cậu không định chấp nhận Cố Thiện luôn vậy đấy à?”

“…” Giang Nhược Thủy phục hồi tinh thần, khóe miệng giật nhẹ nhìn sang Lee, “Nè…”

“Cố Thiện có đến tìm tớ, vào mấy hôm trước sinh Nhật Văn Hề ấy.” Lee hơi nhoẻn miệng cười, vừa nói, vừa dõi theo biểu tình trên mặt Giang Nhược Thủy, “Anh ta giải thích với tớ, bảo rằng anh ta đối với tớ không phải thích theo kiểu muốn “lên giường” luôn.”

Giang Nhược Thủy vẻ mặt có chút cứng ngắc.

“Nhược Thủy, Cố Thiện không thích tớ đâu, đó giờ vẫn không thích như vậy, lúc trước chỉ là hắn bị ảo tưởng thôi.” Lee nói xong, thở dài một tiếng, rốt cục cũng nói ra cả rồi, có chút khó xử, cậu ta lo lắng nhìn phản ứng của Giang Nhược Thủy, không biết cuối cùng mình nói ra như vậy, là giúp đỡ hay phá hoại đây.

Quả nhiên, Giang Nhược Thủy sững sờ một lúc, sau đó mới nhíu nhíu mày, hỏi: “Cậu có âm mưu gì đây?”

Biết nếu mình nói thêm câu nào nữa, Giang Nhược Thủy sẽ thật sự nổi giận, Lee chỉ nhún nhún vai: “Tớ cũng chỉ muốn cậu bình tĩnh ngẫm lại lần nữa. Cậu cũng đừng nổi giận, cậu vẫn biết tớ rất sợ cậu giận tớ còn gì.”

Bởi vì với người bình thường điềm đạm như vậy, một khi nổi giận, sẽ lâu thật lâu cũng không thèm để mắt đến cậu ta.

Lời nói của Lee thành khẩn hết mức, làm Giang Nhược Thủy cũng bình tĩnh lại đôi chút, sau đó rơi vào trầm mặc một lúc lâu. Lee bèn thở dài bảo: “Chúng ta nên đổi đề tài đi thì hơn.”

Giang Nhược Thủy không để ý đến cậu ta.

Lee vẻ mặt đau khổ: “Giận thật đấy à? Chuyện đó tớ không nói, cũng không phải cố tình không nói cho cậu, tớ phải nói với cậu sao đây, lúc trước tớ thấy cậu bình thản lắm, cứ tưởng cậu không quan tâm đến chuyện đó, bây giờ lại thấy cậu sầu não thế này…”

“Tôi bình thản lắm sao?” Giang Nhược Thủy hỏi lại.

“Ớ…” Lee mắc nghẹn.

“Cậu là bạn từ nhỏ lớn lên cùng tôi, tôi và cậu hoán mệnh cho nhau đều được,” Giang Nhược Thủy hơi dựa vào cái ghế sau lưng, “Người đó, tôi cứ nghĩ là người yêu của tôi, anh ta lại đi nói với cậu rằng anh ta yêu cậu, muốn chăm sóc cho cậu…”

“Nhược Thủy…” Lee gọi nhỏ.

“Cậu nghĩ tôi bình thản được sao?” Giang Nhược Thủy lại hỏi, trong mắt không giấu nổi bi thương, nhìn vào Lee.

“Là tại Cố Thiện ngốc…” Lee nói.

“Vậy, cậu bảo cậu vô tội?” Giang Nhược Thủy cười lạnh.

“Tớ không vô tội.” Lee cũng nghiêm mặt, “Phải, có nói theo góc độ nào đi nữa thì cũng là tớ đã phản bội cậu, nhưng ngoài việc không nói cho cậu biết ngay từ đầu, tớ chưa làm sai chuyện gì cả. Mà nguyện nhân tớ không nói cho cậu, là bởi vì cậu đã biết gần hết rồi. Đã biết rõ ràng rành mạch như thế, nhưng lại không muốn người khác biết cậu đã biết chuyện. Cậu bảo tớ phải làm thế nào mới được?”

“Nói cho tôi biết rồi, chúng ta ba mặt một lời nói rõ với nhau hết, sau đó cậu cùng với Cố Thiện không còn vướng bận, không băn khoăn gì mà hạnh phúc ở bên nhau, cùng nhau ân ân ái ái, song túc song phi?” Giang Nhược Thủy nở nụ cười nhẹ.

“Ngươi đừng tức giận mà nói như vậy.” Lee rũ mí mắt, “Tớ ngay từ đầu đã từ chối anh ta rõ ràng rồi.”

“Vậy nên anh ta mới bỏ đi, chọn lựa chọn thứ hai?” Giang Nhược Thủy lại hỏi.

Lee thở ra một hơi thật dài, hiểu rõ có nói thế nào đi nữa, Giang Nhược Thủy cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Cố Thiện, cho cả cậu ta.

“Có lẽ, phải để Cố Thiện tự mình nói cho cậu nghe.” Lee bất đắc dĩ nói.

“…” Giang Nhược Thủy trầm mặc mất một lúc.

“Anh ta đã nói với cậu rồi à?” Lee giật nhẹ khóe miệng.

“Cậu không cảm thấy chuyện này vô lý lắm sao?” Giang Nhược Thủy nhíu mày, hỏi.

“Sao lại vô lý?!” Lee lắc đầu, “Tớ cũng cho là cậu sẽ nghĩ như vậy mà!”

Cậu ta cũng đã biết từ trước, nếu Cố Thiện nói cho Nhược Thủy nghe, Nhược Thủy chắc chắn sẽ không tin, khẳng định cậu ấy sẽ tìm ra một đống lý do để cự tuyệt.

Giang Nhược Thủy lắc đầu, chỉ nói: “Tất cả mọi chuyện, đều thật vô lý, hoang đường.”

Chú thích:

[1] (Nguyên văn: 好想他 còn có nghĩa là “Nhớ cậu rất nhiều”, nhưng thấy để “nhớ” lại không hợp hoàn cảnh lắm, nên chuyển sang “muốn” :”>)

[2] Ly Mark: tiếng anh là Mug, một loại ly dùng để uống các thức uống nóng như trà, cà phê,… [Wiki]

[3] (Ý anh Thiện là tối qua em Thủy chắc là uống rượu này đây, rồi làm bậy cũng chính là vì cái rượu này đây – theo mình hiểu là vậy đó =.=||||||||)

[4] (thấy có lợi mới ra tay ????)

[5] (Nguyên văn: “你所看到的我, 一直是你想看到的我.”)

[6] (Nguyên văn: 他也不会说出来让大家都没意思)

[7] (Cả đoạn này mình không hiểu, bị lẫn lộn giữa từ “hắn” không biết là ám chỉ ai, nên chém thành thế này ;_;)

[8] Chém tiếp ;_;

[9] (Giải quyết được việc trước mắt, chứ không nghĩ đến hậu quả sau này.)

[10] (Nguyên văn: 呼之则来挥之泽去- Hô chi tắc lai huy chi trạch khứ)

[11] Nguyên văn: 恶性循环 – tuần hoàn ác tính, tức là càng chuyển biến xấu

[12] Nguyên văn: 让他龇了下牙

[13] Nguyên văn: 出柜 (come out) ý chỉ những người đồng tính công khai giới tính thật của mình

[14] Nguyên văn: 竟然还想着撮合我们算了 – Không hiểu, chém TT^TT

[15] Nguyên văn: 怎么就是不来电呢

[16] Càng gần tình yêu thì càng sợ hãi????

[17] ???? Chỗ này không hiểu, chẳng phải anh Thiện có nhà rồi sao?????

[18[ Nguyên văn: 你对’其他人’ 说的话吗?

[19] Nguyên văn: 吃着碗里想着锅里


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.