Đọc truyện Bánh Răng – Chương 17
Edit: Cải Trắng
“Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc, anh có thể tìm được người tốt hơn. Không muốn mùa đông đến, chán ghét sự nặng nề, muốn bay tới đảo nhiệt đới bơi lội…”
Sa Khinh Vũ mở thêm chai rượu nữa, rót tận nửa chai, tính hát tiếp mà quên mất lời.
“A!” Cô cười khẩy.
Phụ nữ ấy mà, mẹ nó, uống thêm ngụm rượu thôi đã quên lời.
“Cô ơi cô ơi, tổng cộng của cô hết 1758 tệ. Cô thanh toán 1700 tệ là được.” Người phục vụ cầm tờ hóa đơn dài ngoằng đưa tới trước mặt Sa Khinh Vũ đã say khướt.
Sa Khinh Vũ tức giận, hất tay: “Ai thế này? Mở miệng ra là đòi tiền, tưởng bà đây không trả nổi phải không!”
Người phục vụ lúng túng nhìn Sa Khinh Vũ: “Cô ơi, cô xem thanh toán số tiền này trước đi, không thì tôi không biết phải ăn nói thế nào.”
“Không biết ăn nói thế nào thì cút ra xa chút.” Dứt câu, Sa Khinh Vũ mở thêm chai rượu nữa, cầm lắc lắc ở trong tay, đẩy người phục vụ ra, đi ra khỏi cửa.
Người phục vụ sốt ruột đuổi theo sau Sa Khinh Vũ.
Vừa mới bắt được tay thì cô hung hăng hất ra, cất giọng cảnh cáo: “Đừng có chạm vào tôi! Không cẩn thận bà đây cho người lên báo.”
Thoát khỏi người phục vụ, cô lảo đảo tiến về phía trước.
Người phục vụ tính tiếp tục đuổi theo lại thấy Sa Khinh Vũ đi va phải một người khác, làm cậu đứng run rẩy tại chỗ, sợ không dám đi lên.
Gió đêm ùa tới, Sa Khinh Vũ bực bội đẩy người trước mặt ra, hét lớn: “Đi đường không có mắt à? Không thử nhìn xem tao là ai mà dám đụng vào, chán sống rồi đúng không? Có tin ngày mai tao cho mày lên báo ngồi không?”
Hét xong, cô loạng choạng đi thêm hai bước, cả người trông như sắp ngã.
Lận Thần đứng từ đằng xa đã trông thấy dáng vẻ say khướt của Sa Khinh Vũ, ai ngờ mới đi tới đã chọc cô mắng chửi liên hồi. Vì thế, anh tức giận tóm lấy cô, đỡ lấy Sa Khinh Vũ đang không an phận.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu, ngây ra nhìn Lận Thần. Lúc sau nhận ra người quen, cô mới cười ha ha hai tiếng đầy ngây ngô: “Anh Thần…”
Đôi mắt đen nhánh như mực của Lận Thần chăm chú nhìn cô, không hề chớp mắt.
“Anh Thần, tên nhóc Diêm Tòng Hạo kia bắt nạt em, anh đánh anh ta giúp em đi mà…”
“Ai?”
“Diêm! Tòng! Hạo!” Cô gằn từng chữ một, phát âm rõ ràng.
Kêu xong, cơ thể mềm oặt lại loạng choạng.
Lận Thần siết chặt cô, cau mày: “Còn đứng được không?”
Cô bĩu môi, lắc đầu: “Đứng không nổi, đau lắm.”
“Đau chỗ nào?”
Sa Khinh Vũ cười nhẹ, đấm cái vào ngực: “Đây này, nơi này nè, đau lắm. Đau cực kỳ luôn.”
Người phục vụ thấy hai người quen nhau mới dám tiến lên, đưa hóa đơn cho Lận Thần: “Ngài Lận, ngài có thể tiện tay thanh toán luôn cho cô gái này không?”
Lận Thần liếc mắt nhìn hóa đơn, ra lệnh: “Tính vào phần tôi.”
Người phục vụ gật đầu liên tục: “Vâng, được ạ!”
Sa Khinh Vũ quấn lấy Lận Thần trông hệt như một con bạch tuộc bám dính, bất mãn nói năng với lý lẽ hùng hồn: “Quán bar rách nát gì thế này, uống rượu mà còn phải trả tiền.”
Huyệt thái dương Lận Thần nhức nhối vô cùng. Anh day day ấn đường, quan sát người con gái nồng nặc mùi rượu.
“Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc, anh có thể tìm được người tốt hơn. Không muốn mùa đông đến, chán ghét sự nặng nề, muốn bay tới đảo nhiệt đới bơi lội…”
Người đang nằm trong lòng bỗng dưng nổi hứng cất tiếng hát. Giây sau, cô phun không ngừng lên áo anh, mùi hương khó ngửi ập tới.
Lận Thần không nhịn nổi, mày cau chặt làm chỗ giữa hai đầu lông mày biến thành chữ ‘Xuyên’.
Anh ôm cô đến khách sạn gần đó. Cô gái đứng ở quầy lễ tân không yên tâm quan sát Sa Khinh Vũ nằm trong ngực anh trong suốt quá trình đăng ký thuê phòng, cẩn thận hỏi: “Anh gì ơi, cô gái đó trưởng thành chưa?”
Lận Thần đanh mặt, mím môi “ừm” một tiếng.
“Làm phiền anh cho tôi xem thẻ căn cước.” Cô lễ tân nói.
Lận Thần hết cách, đành thả Sa Khinh Vũ xuống sofa gần đó, vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Khinh Vũ, thẻ căn cước của em đâu?”
“Thẻ căn cước?” Sa Khinh Vũ lè nhè nói: “Lấy thẻ căn cước làm gì?”
“Thuê phòng cần dùng.”
Cô mơ mơ màng màng lục lọi tìm đồ trong túi, tìm mất một lúc lâu mới thấy cái ví hồng nhạt, ném sang cho Lận Thần, phóng khoáng hất tay: “Không cần… hức… không cần thối lại! Bà đây rất nhiều tiền!”
Lận Thần cau mày, ghét bỏ mùi rượu khó ngửi trên người cô.
Lễ tân thấy thẻ căn cước mới yên tâm hơn, tiếp tục giúp Lận Thần xử lý thủ tục thuê phòng.
Tuy dáng dấp người đàn ông trước mặt trông không giống kẻ xấu nhưng cô lễ tân đứng ở quầy nhìn Sa Khinh Vũ trên sofa đã say đến bất tỉnh nhân sự, không nhịn được hỏi thêm: “Cô ấy là gì của anh thế?”
“Hình như vấn đề này không liên quan đến cô?” Lận Thần lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Cô lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đúng là không liên quan đến công việc của chúng tôi nhưng anh mang theo một cô gái say khướt đến đây, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Chẳng biết Sa Khinh Vũ đang nằm trên sofa chạy ra đây từ lúc nào mà víu lấy cổ Lận Thần, tay kia đập bàn: “Có gì mà hiểu lầm chứ? Anh ấy… anh ấy là bạn trai của tôi… Chúng tôi… chúng tôi không chia tay! Anh ấy là bạn trai của tôi… bây giờ là bạn trai… về sau sẽ thành ông xã, cô hiểu không?”
Dứt câu, cô lại loạng choạng. Nếu không phải Lận Thần nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô thì giờ chẳng biết người sẽ lảo đảo đi đến đâu.
Cô lễ tân mỉm cười tỏ ý xin lỗi Lận Thần, đưa thẻ phòng: “1028.”
Lận Thần nhận thẻ phòng, nói cảm ơn.
Lúc đặt được Sa Khinh Vũ lên giường, miệng cô vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Diêm Tòng Hạo, anh đúng là đồ khốn khiếp! Anh không phải đàn ông!”
Lận Thần gạt mái tóc lòa xòa của cô sang hai bên, nhìn khuôn mặt cau có của cô, nhíu mày.
Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ tóm lấy tay Lận Thần, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, yêu một người cứ cần phải dùng ba chữ ‘em yêu anh’ để chứng minh sao?… Tòng Hạo, anh đâu biết em yêu anh đến nhường nào. Anh muốn về Bắc Kinh phát triển, em ủng hộ vô điều kiện, anh muốn định cư luôn ở Bắc Kinh, em cũng nỗ lực hết sức để tới gần… Anh có biết là, em cũng lên kế hoạch đến Bắc Kinh phát triển không? Anh luôn nói mình rất yêu em nhưng lúc em cần nhất anh đâu ở bên. Tình yêu của anh, luôn là thiếu hụt trong cuộc đời của em.” Có đôi khi cô rất nghi ngờ, không biết hắn có yêu cô thật không.
Nói xong, Sa Khinh Vũ khóc nấc lên, nghẹn ngào: “Có thể lúc bắt đầu, em không nói được với anh ba chữ ‘em yêu anh’ nhưng mỗi chuyện em làm đều biểu hiện cho ba chữ đó vẫn chưa đủ sao?”
Lận Thần duỗi tay kia lau nước mắt trên mặt cô.
“Bị đá hả?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Sa Khinh Vũ ngây ngô cười, nước mắt rưng rưng: “Sao có thể? Muốn đá cũng phải là em đá người khác chứ. Đối phương muốn đá em? Cửa cũng chẳng có.”
“Em là người nói chia tay?”
Cô thành thật gật đầu.
“Nếu không buông được, sao lại nói chia tay?”
Sa Khinh Vũ nhắm mắt, ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh: “Em không buông tay được nhưng cũng không muốn cứ dây dưa như thế, rất lãng phí thời gian.”
Bọn họ không hợp. Lòng cô biết rõ.
Buông tay, tốt cho cả cô và hắn.
Không phải có bài hát được hát như này sao: Yêu thương cuối cùng trao anh là buông tay, không níu kéo cho nên không trách cứ.
Cô yên lặng khép đôi mắt lại. Dưới ánh đèn, phấn mắt màu tím làm rung động lòng người.
Lận Thần vô thức đưa tay ra sờ.
“Anh Thần.”
Cố Hiểu Thần lên tiếng gọi, kéo Lận Thần từ hồi ức trở về, ngước mắt nhìn.
“Bọn em đi về đây, Khinh Vũ giao cho anh nhé.” Cố Hiểu Thần tạm biệt.
Lận Thần gật đầu, mím chặt môi. Anh quay lại nhìn Sa Khinh Vũ đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, phấn mắt màu tím chẳng thay đổi.
Đã năm năm trôi qua, phấn mắt cô dùng vẫn màu tím.
Anh không nhịn được, duỗi tay sờ.
Đúng lúc Lận Thần ôm Sa Khinh Vũ rời khỏi KTV thì chạm mặt nhóm người Hồ Siêu.
“Ngài Lận?” Hồ Siêu tiến lên, xem thử.
Lận Thần hơi mệt nên chỉ gật đầu thay lời chào.
Hồ Siêu thức thời nói câu đi trước rồi rời đi cùng đám người kia.
Mãi cho đến khi vào phòng bao, người bên cạnh mới hỏi: “Người đó là ngài Lận hả?”
Hồ Siêu gật đầu.
“Không ngờ đấy! Vừa trẻ tuổi lại cực kỳ đẹp trai!”
Hồ Siêu hừ một tiếng: “Cô bị dáng dấp của anh ấy mê hoặc rồi! Ngài Lận không chỉ ngoại hình đẹp mà độ xấu xa cũng chẳng thua kém gì đâu, còn cao hơn nhiều.”
Đám người òa lên: “Không thể nào.”
Có mấy cô gái tự dưng mặt đỏ bừng, mờ ám hỏi: “Xấu xa thế nào?”
Hồ Siêu xua tay: “Khỏi đề cập đến vấn đề này. Có xấu xa cũng của nhà người khác chứ đâu đến lượt các cô mà suy nghĩ.”
Mọi người “xì” một tiếng.
Tề Phi vừa vào cửa đã nghe tiếng oán thán liên tục: “Này, làm sao thế, tôi vừa tới mà sao oán khí nặng nề vậy?”
Mấy người họ còn mải kêu than nên không nói vào chủ đề chính, còn Hồ Siêu nhảy thẳng qua đó, thần bí nói nhỏ bên tai Tề Phi: “Thấy ngài Lận với Sa sư đệ của cậu đấy.”
Tề Phi trợn tròn mắt: “Gì cơ?”
Hồ Siêu cười hết sức xấu xa, hất cằm về phía cửa: “Vừa đi thôi. Bây giờ đuổi theo còn kịp đấy.”
Tề Phi đẩy Hồ Siêu ra, đuổi theo.
Tuy không đuổi theo kịp nhưng vẫn thấy được bóng Lận Thần ôm Sa Khinh Vũ tản bộ trong đêm tối, trông rất bắt mắt.
Tề Phi không cam lòng, móc điện thoại ra chụp một tấm.
Cậu nhìn chằm chằm tấm ảnh mà đắc ý hừ hừ. Để cậu xem Sa sư đệ còn nói thế nào được nữa. Nhân chứng vật chứng ở đây hết, sự thật rành rành.
Ôm Sa Khinh Vũ được một đoạn cô lại bắt đầu không an phận, nói mình rất khó chịu.
Hết cách, Lận Thần đành cho cô ngồi tạm xuống ghế đá bên lề đường, rũ mắt quan sát: “Khó chịu ở đâu?”
Sa Khinh Vũ không vui chu môi: “Chỗ nào cũng khó chịu.”
Lận Thần chịu thua, ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô: “Lên đi.”
Sa Khinh Vũ nhếch miệng, đắc ý bò lên lưng Lận Thần, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, thoải mái nằm trên tấm lưng rắn chắc ấy.
Cõng cô đi thẳng về Phạn Duyệt.
Chú bảo vệ gác đêm nhìn thấy, cười khen Lận Thần: “Thằng nhóc này khỏe đấy!”
Lận Thần dở khóc dở cười, tiến vào tiểu khu dưới câu nói khích lệ của bảo vệ.
Đứng ở huyền quan, anh cõng Sa Khinh Vũ đổi giày. Đồng thời, hai tay tháo luôn giày trên chân cô.
Bật đèn, vào nhà, mở cửa, vào phòng rồi thả người trên lưng xuống giường, tính đứng dậy lại bị Sa Khinh Vũ kéo.
“Có thể đừng đối xử với em đặc biệt như thế không?” Cô nhỏ giọng nỉ non.
Lận Thần chống hai tay trên giường, quan sát khuôn mặt hồng hào mịn màng gần trong gang tấc.
Anh không hiểu lắm, hỏi bằng chất giọng khàn khàn: “Gì chứ?”
Sa Khinh Vũ nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn đến độ chính cô cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Cô nói: “Anh đối xử với em đặc biệt như thế, em sợ bản thân sẽ hiểu lầm.”
Hiểu lầm anh yêu cô mất.
Hai khuôn mặt chỉ cách nhau một khoảng rất gần. Phấn mắt màu tím quyến rũ lòng người của cô gần ngay trước mắt, lấp lánh trong đêm tối.
Không thể chống nổi sự mê hoặc, Lận Thần cúi người, hôn lên đôi mắt khiến anh rung động.
Nếu sự đặc biệt ấy khiến cô hiểu lầm, vậy hãy hiểu lầm cả đời đi.