Đọc truyện Bánh Răng – Chương 12
Edit: Cải Trắng
Chuyện nhóm công nhân bị ăn chặn lương bùng lên, lan truyền tới độ người người nhà nhà đều biết. Mắt thấy được thắng lợi mà không ngờ trước đó lại nghênh đón một sự kiện hết sức kỳ quái.
Hôm sau, khoảng mười rưỡi sáng, tòa nhà ba mươi tầng được xây để phục vụ cho việc bán căn hộ bị sập. Lúc ấy cũng là lúc toàn bộ công nhân kéo tới công trường để tiếp tục thi công. Chuyện sập tòa nhà trước nay chưa từng xảy ra bỗng làm cả thành phố Bắc Kinh rơi vào thế nước sôi lửa bỏng.
Sa Khinh Vũ và Tề Phi chạy tới hiện trường thì trông thấy quái vật khổng lồ sập xuống đang nằm ngang, phần lớn các công nhân đều gặp nạn, nhân viên cứu hộ bận rộn vô cùng. Quần chúng vây xem thì mồm năm miệng mười, còn bên người nhà các công nhân thì được công an ngăn ở bên ngoài, đang ồn ào chửi bới. Hiện trường rất hỗn loạn, nơi nào cũng báo hiệu bất ổn.
Khói lửa bùng lên không tiếng động mà gây ra cuộc chiến tranh ngầm.
Con đường từ công trường đến bệnh viện bị phong tỏa, trở thành đường chuyên dụng cho xe cấp cứu.
Xe cấp cứu màu trắng đi qua đi lại không ngừng, đưa công nhân đến bệnh viện hết lượt này tới lượt khác. Phía xa xa, có màu chiếc xe Jeep quân dụng màu sắc khác hẳn với màu xe cấp cứu ngừng bên ngoài công trường. Sa Khinh Vũ thận trọng ngẩng đầu quan sát, thấy quân nhân mặc quân phục đen nhảy ra khỏi xe, người cầm đầu là Liễu Duệ.
“Kẻ chết, người bị thương, trường hợp này quá tàn nhẫn!” Tề Phi đứng bên cạnh Sa Khinh Vũ, mở miệng cảm thán.
Mặt mày Sa Khinh Vũ lạnh tanh, đưa mắt nhìn một lượt hiện trường hỗn loạn. Tiếng kêu ở khắp nơi thi nhau xông tới. Cô mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
“Khinh Vũ.”
Giọng nói trầm thấp bỗng vang lên bên tai. Sa Khinh Vũ không mở mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Loài người, luôn vì thứ vô tri như đồng tiền mà giành giật bất chấp mạng sống.”
Hành nghề đã năm năm, số báo cô viết đủ chứa kín trong một căn phòng 12 mét vuông. Và đến hai phần ba chỗ tin tức đó có liên quan đến câu trên.
Tính mạng lần này cũng thế.
Diêm Tòng Hạo nhìn vẻ phức tạp hiện trên mặt Sa Khinh Vũ, muốn an ủi lại bị câu nói dồn dập của cô cắt ngang: “Như vậy là không công bằng, không công bằng!”
Cô vừa kêu vừa mở to hai mắt. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm khung cảnh hỗn loạn phía trước, lòng vô cùng đau đớn.
“Ai cứu con gái tôi với! Hãy cứu con gái của tôi!” Một tiếng kêu tan nát cõi lòng kéo nỗi lòng nhạy cảm của Sa Khinh Vũ trở về.
Một người công nhân bị thương ở tay gắng sức ôm lấy một bé gái đã hôn mê, nhìn bề ngoài đoán chừng năm tuổi. Anh ta khóc lóc chạy đến chỗ Sa Khinh Vũ, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Cầu xin mọi người đấy. Hãy đưa con gái tôi đến bệnh viện đi.”
Sa Khinh Vũ hoảng hốt, vội vàng nâng người dậy, cau mày: “Anh bị thương thế này sao không lên xe cấp cứu?”
“Quá nhiều người bị thương. Chúng tôi phải xếp hàng lần lượt đi lên. Nhưng con gái tôi không đợi được. Cầu xin mọi người đấy! Hãy đưa chúng tôi đến bệnh viện.”
“Nhưng đường bị phong tỏa rồi. Xe của chúng tôi không lái tới đó được.” Tề Phi ủ rũ nói.
“Để tôi nói một tiếng với bên cứu hộ xem sao, để đưa bé gái này tới bệnh viện trước.” Diêm Tòng Hạo dứt câu liền đi tới chỗ đội cứu hộ.
Cho dù mặt mũi hắn có lớn tới đâu thì vào giờ phút này vẫn bị ngó lơ như thường, người bên cứu hộ chỉ bỏ lại đúng một câu: “Tất cả đều là bệnh nhân, người nào cũng cần phải đưa tới bệnh viện. Chúng tôi chỉ có thể căn cứ theo mức độ bị thương để vận chuyển dần tới bệnh viện thôi.”
Sa Khinh Vũ đi qua xem thử, thấy vết thương của bé gái không tới mức uy hiếp tính mạng. Nhưng bố đứa bé lại sốt ruột, vừa khóc vừa tự oán trách bản thân: “Tôi không nên đưa con bé tới nơi làm việc như công trường. Là tôi hại con bé, chính tôi đã hại con bé…”
Sa Khinh Vũ mềm lòng, không chịu nổi vẻ khóc lóc, thương tâm muốn chết của bố đứa trẻ, đành đi sâu vào đám người, đến tìm Liễu Duệ.
“Khinh Vũ?” Thấy cô, Liễu Duệ hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở Bắc Kinh?”
Sa Khinh Vũ chạy tới nơi thì thở hồng hộc, vừa nói vừa chỉ vào xe Jeep của cậu: “Giúp tôi đưa một người tới bệnh viện.”
Sau khi lên xe, bố đứa trẻ hết lời cảm ơn Sa Khinh Vũ. Vất vả lắm mới tới bệnh viện lại lâm vào cảnh cháy giường, nhân viên y tế vội tới cuống cả lên.
May thay, đến cửa bệnh viện lại gặp được Mục Hoằng Dịch vừa mới hội thảo xong, chuẩn bị chi viện cho bác sĩ ở đây. Thế nên, Sa Khinh Vũ ngăn anh lại, bảo anh kiểm tra cho bé gái này trước.
Trải qua một lượt kiểm tra, Mục Hoằng Dịch rút ra kết luận: “Đứa trẻ không có vấn đề gì lớn, chỉ bị dọa tới ngất xỉu thôi. Để tôi bảo y tá truyền đường glucozo cho cô bé là ổn.” Dứt câu, anh liếc mắt nhìn bố đứa trẻ. Có vẻ đã phát hiện ra manh mối khác nên lập tức túm lấy bả vai anh ta. Bố đứa trẻ bị đau kêu toáng lên.
Thấy thế, Mục Hoằng Dịch cau mày: “Tay anh cần phẫu thuật ngay lập tức!”
Lận Yên với Lận Thần chạy tới nơi đã vào giữa trưa. Sa Khinh Vũ vẫn ở đại sảnh bệnh viện, trong tay là cô bé vừa mới tỉnh. Bỗng dưng thấy xung quanh lạ lẫm, không có bố bên cạnh, cô bé sợ quá khóc thét lên.
Sa Khinh Vũ vốn không giỏi dỗ trẻ con, nhất thời luống cuống tay chân, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Lát nữa bố con sẽ tới tìm con. Trước tiên, con cho cô biết tên con là gì, được không?”
Lận Thần vừa đặt chân tới đại sảnh bệnh viện thì thấy cảnh đó.
Lận Yên xoay người, bắt gặp bóng lưng mảnh khảnh của Sa Khinh Vũ, vội vàng kéo anh theo: “Anh ơi, Khinh Vũ kìa!”
“Sa Khinh Vũ, cậu điên rồi đúng không?” Lận Yên nhanh chân tiến tới, chưa gì đã mắng: “Có phải cậu phát điên theo tin tức không? Nếu mấy tòa nhà nữa cũng sụp thì sao?”
Vẻ sắc bén lạnh lùng của Lận Yên khiến đứa trẻ khóc dữ dội hơn.
Sa Khinh Vũ vừa vụng về dỗ đứa trẻ vừa nói với Lận Yên: “Được rồi được rồi, đừng quát nữa. Cậu không thấy đứa bé đang sợ hãi à?”
Lận Yên tức giận trừng mắt với cô.
Đứa trẻ cứ khóc nháo không ngừng, Sa Khinh Vũ cảm thấy hai huyệt thái dương của mình đau kinh khủng.
Lận Yên ghét bỏ đôi tay vụng về của Sa Khinh Vũ, ôm lấy đứa trẻ, vừa dỗ vừa đi ra ngoài. Đi thế nào mà chưa tới cổng lớn, đứa trẻ đã ngừng khóc.
Lúc ấy, Sa Khinh Vũ dở khóc dở cười: “Nhìn em dọa người lắm hả?”
Từ đầu tới cuối, Lận Thần chỉ lạnh nhạt quan sát cô. Đợi đến khi Sa Khinh Vũ phát hiện ra, liếc qua, chạm ngay phải đôi mắt lạnh như băng ấy, cúi đầu.
“Anh Thần, đừng mắng em nữa, được không?” Cô ấm ức nói.
Mới nãy bị con nhóc chết tiệt Lận Yên quát, giờ tới lượt Lận Thần mắng nữa thì cô sẽ trở mặt mất.
Lận Thần không nói gì. Gương mặt nghiêm túc, môi mím chặt, lẳng lặng chăm chú quan sát cô.
Khi ấy, vì sự kiện tòa nhà sập mà triển khai hội nghị khẩn cấp. Trên màn hình là hình ảnh chiếu trực tiếp do nhân viên tại hiện trường ghi hình. Khi lướt qua chỗ Sa Khinh Vũ, nom biểu cảm sa sút tinh thần của cô, Lận Thần ném lại một câu “Tôi tới hiện trường” rồi chạy ra khỏi phòng họp. Mới ra đến cửa tòa nhà đã thấy Lận Yên lảo đảo đi vào.
Trông bóng dáng yếu ớt của Lận Yên rất suy sụp. Cô tựa lưng vào tường trắng, áo khoác đâu không thấy, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie, cúi đầu, nhìn có vẻ chồng chất tâm sự.
Lát sau, câu đầu tiên Lận Thần nói là: “Em nói gì đấy?”
“Hả?” Sa Khinh Vũ khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.
“Mới nãy ở hiện trường, em có nhắm mắt nói một câu. Em đã nói gì?”
“Sao… sao anh biết?” Nãy cô ở hiện trường làm gì, nói gì, sao Lận Thần biết được?
“Đừng quan tâm đến việc sao anh biết. Nói anh nghe xem, em nói gì?” Lận Thần kiên trì muốn biết đáp án.
Sa Khinh Vũ nhìn sâu vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, muốn tìm được chút manh mối nhưng lòng dạ quá sâu, chẳng có tung tích gì. Từ bỏ rồi, cô lắc đầu: “Không có gì.”
Nói xong, cô chuyển tầm mắt sang nhìn mũi chân. Mà dáng vẻ ưu sầu hiện rõ giữa hai hàng lông mày, trong lòng cũng thế.
“Loài người, luôn vì thứ vô tri như đồng tiền mà giành giật bất chấp mạng sống.” Giọng nói mát lạnh của anh vang lên, từng chữ một rõ ràng, đến chỗ ngắt nghỉ cũng giống cô y đúc.
Sa Khinh Vũ nhíu mi, nhịn không được lại giương mắt nhìn anh: “Anh… Sao anh biết được?”
Lận Thần vốn chăm chú nhìn cô, cuối cùng cũng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng quan sát một lượt sự hỗn loạn ở đại sảnh bệnh viện.
“Anh đoán.”
Phẫu thuật xong, bố đứa trẻ được chuyển tới phòng bệnh. Lận Yên và Sa Khinh Vũ đưa bé gái đến phòng bệnh thăm anh ta. Lận Thần không ở lại bệnh viện được nữa, đành bảo tối sẽ tới đón bọn họ rồi rời đi.
Đứa trẻ lẻ loi một mình, người bố nằm trên giường bệnh còn ngấm thuốc mê nên chưa tỉnh. Lận Yên với Sa Khinh Vũ ở bên cô bé đến tận khi người bố tỉnh lại.
“Chị ơi chị ơi, bố em sẽ khỏe lại chứ?”
Lận Yên gật đầu khẳng định: “Ừ, bố em chắc chắn sẽ khỏe lại. Bởi vì người chữa cho bố em là vị bác sĩ tài giỏi nhất thế gian này.”
Bé gái cái hiểu cái không, thề: “Về sau em cũng muốn làm bác sĩ. Thế thì mọi người và bố em sẽ không chết.”
Lận Yên cười, xoa đầu cô bé: “Vậy em hãy cố gắng hết mình nha! Làm bác sĩ thì không được khóc nhè, biết chưa?”
Thấy Lận Yên thành thạo dỗ dành trẻ con, Sa Khinh Vũ vui vẻ.
Đến tối, Lận Thần làm đúng theo những gì đã nói, đến bệnh viện đón người. Nhưng Mục Hoằng Dịch vừa bệnh viện cái đã ở biệt trong phòng phẫu thuật, không ăn không uống, giải phẫu đến tận giờ.
“Em muốn chờ anh ấy.” Lận Yên cắn môi, nói với Lận Thần.
Lận Thần quan sát một vòng xung quanh: “Ở đây nhiều bệnh nhân, em đâu biết được lúc nào thì cậu ấy xong việc. Em ngoan ngoãn về cùng bọn anh đi. Đừng để cậu ấy lo lắng.” Dứt câu, anh ra hiệu cho Sa Khinh Vũ bằng ánh mắt.
Sa Khinh Vũ hiểu ngay, hỗ trợ luôn: “Hôm nay Hoằng Dịch bận lắm đó. Tớ vừa tới khoa ngoại hỏi thử, còn vài ca phẫu thuật nữa chờ cậu ấy đấy. Dù có kết thúc thì cũng phải mất cả đêm ở bệnh viện thôi. Cậu theo chúng tớ về nhà trước đi, sáng mai hầm canh mang qua đây cho cậu ấy.”
Dù Lận Yên muốn ở lại cũng không thắng nổi sự khuyên bảo của Lận Thần và Sa Khinh Vũ, đành đồng ý.
Buổi sáng hôm sau, Sa Khinh Vũ mơ màng ra khỏi phòng, phát hiện Lận Yên đang bận rộn trong phòng bếp, cúi đầu, khom lưng thái củ sen.
“Dậy sớm thế?” Sa Khinh Vũ ngạc nhiên.
Lận Yên ngẩng đầu nhìn cô: “Tối qua, Hoằng Dịch kết thúc ca phẫu thuật lúc hai giờ sáng, lát nữa khoảng tám giờ chắc phải phẫu thuật tiếp. Tớ phải nấu canh xong trước để mang qua đấy.”
Sa Khinh Vũ gật đầu, cẩn thận bước từng bước một, vào phòng bếp giúp.
“Cậu nhẹ chân nhẹ tay thế làm gì?” Lận Yên cố ý hỏi.
Sa Khinh Vũ chỉ chỉ cửa phòng Lận Thần: “Tớ sợ đánh thức anh Thần.”
“Anh tớ đi rồi.”
“Đi rồi?” Sa Khinh Vũ kinh ngạc.
Lận Yên do dự mấy giây rồi gật đầu: “Khoảng năm giờ sáng đã đi. Có chút chuyện nên bay sang Đức.”
Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Sa Khinh Vũ đột ngột thay đổi. Có chút mất mát lại hơi bất an.
Tóm lại, cảm xúc kỳ quái ấy không thể diễn tả bằng lời.
“Tớ nghe nói, anh Thần muốn về nước làm việc.” Lúc rửa rau, Sa Khinh Vũ làm như vô tình hỏi một câu.
Lận Yên liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Thế à? Sao tớ chưa nghe anh ấy nói gì nhỉ?”