Bạn đang đọc Bánh Donut FULL – Chương 22
Edit: Rừng Nhỏ
Beta: Anh
“Cuối cùng cũng nhớ rồi à?”
Giọng Giang Hạo Lam vang lên từ đằng sau.
Tang Uyển Hề xoay cơ thể đã cứng đờ, rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô.
Ngón tay ấy thon dài, trắng nõn, xương khớp nổi lên rõ ràng, trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn bạc như nắm lấy cổ tay cô.
Hơi nóng ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay anh.
Anh đứng lên lúc nào không hay, lại còn sờ soạng cổ tay cô nữa chớ!
“….” Cô căng thẳng tới mức lắp bắp: “Cậu cậu cậu, thả tôi đi….
Nam nữ thụ thụ bất thân…”
Đương nhiên ngoài miệng cô nói thế nhưng trong lòng cô đã muốn chạy trối chết rồi.
Sao hôm qua gan cô to đến nỗi có thể đấm thẳng vào mặt vị thiếu gia đó vậy… Chắc chắn anh tìm cô vì chuyện này!
Rốt cuộc cô cũng hiểu hàm ý câu nói đầu tiên anh nói với cô, cái câu “Để xem cô chết chưa.”
“Cậu biết không.”
Giang Hạo Lam buông Tang Uyển Hề, khịt mũi hừ lạnh: “Đêm qua..”
Tang Uyển Hề đứng thẳng người, cúi đầu gập người một cách mãnh liệt, nói một tràng dài ơi là dài: “Em xin lỗi đại ca! Em không phải là em của ngày hôm qua, nhưng em thay mặt em của ngày hôm qua xin lỗi đại ca, hy vọng đại ca tha thứ cho những gì mà cô gái say rượu gây nên.
Em về đây, ngày khác mời anh ăn cơm nhé!”
Nói xong, cô lập tức xoay người, nhấc chân chạy nhanh về nhà, nhưng nói xong thì chậm mất tiêu rồi, Giang Hạo Lam dùng một tay túm chặt tai con gấu nhỏ trên cặp cô.
Tang Uyển Hề bị lôi trở lại.
Cô tuyệt vọng gục đầu, biết mình đuối lý nên cô câm như hến: “…”
Giang Hạo Lam hiên ngang nói:
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của câu,dẫn tôi đi ăn cơm nào.”
“Hả?” Tang Uyển Hề ngẩng đầu, nhìn dấu vết sưng đỏ trên mặt cậu, trong lòng như tan rã:
“Cậu không giận ư, không phải cậu tới…”
Giang Hạo Lam đánh gãy lời nói tiếp theo của cô: “Tôi giận thì có ích gì?”
Tang Uyển Hề nhẹ giọng trả lời: “….Vô dụng nhở.”
“Tôi có thể đánh con gái à?”
“Đương nhiên là không!”
“Vậy thì tôi phải làm thế.”
Giang Hạo Lam rũ mi mắt, liếc mắt nhìn Tang Uyển Hề một cái, cuối cùng nhịn không nổi nữa, dơ tay gõ đầu cô vài phát, nhưng chẳng hề nương tay xíu nào hết.
Anh dùng đầu khớp ngón tay, gõ mạnh xuống, âm thanh cốc cốc vang lên thật rõ ràng.
“Cậu…!” Tang Uyển Hề bị gõ sinh đau, ngước mắt nhìn anh chòng chọc, nước mắt như sắp tuôn trào.
“Đau ư?” Giang Hạo Lam buông lời tàn nhẫn, anh đưa tay sờ sờ gáy, không biết là vô tình hay cố ý mà anh cứ chỉ chỉ mặt mình hoài.
Tang Uyên Hề khịt mũi, khí thế lập tức tụt về số âm: “Không, không đau…”
“Không đau thì đi ăn cơm.” Nói xong, Giang Hạo Lam lướt qua người cô, đi đến thang máy, nhấn nút xuống tầng 1.
“….”
Cô đành phải đi theo cậu.
Ở trong thang máy, Tang Uyển Hề ngoan ngoãn đứng dựa bức tường đằng sau, cô lén lút dùng góc khuất.
Khóe mắt quan sát Giang Hạo Lam, phát hiện anh móc chiếc khẩu trang màu đen ra đeo lên mặt.
Khi anh ngước mắt lên vừa lúc đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Tang Uyển Hề.
Anh ho khụ khụ:
“Nhìn cái gì… Người bệnh phải đeo khẩu trang kỹ càng khi đi ra ngoài.”
“Không, không nhìn cậu!” Tang Uyển Hề né tránh tầm mắt của cậu, nhanh nhảu phủ nhận: “Tôi xem ảnh poster sau lưng cậu thôi!”
Giang Hạo Lam quay đầu nhìn tấm poster sau lưng, cười khẽ:
“Cậu muốn đến lớp dạy múa trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ à?”
“Tôi…”
Tang Uyển Hề vừa định bảo cô chẳng hề hứng thú mấy bộ môn nghệ thuật gì đấy đâu, thì Giang Hạo Lam đã tớp hớp lời cô:
“Khá hợp với cậu ấy.”
“Hợp?…”
Hai người cùng nhau rời khỏi tòa nhà đơn, vừa hay gặp dì hàng xóm đang tập thể dục buổi sáng, Tang Uyển Hề cười tủm tỉm, chào hỏi dì hàng xóm: “Cháu chào dì ạ, chúc dì một buổi sáng tốt lành!”
“Chào cháu nha!” Dì hàng xóm nở nụ cười hiền từ với cô.
Chờ dì hàng xóm rời đi, Giang Hạo Lam lập tức liếc Tang Uyển Hề một cái, chế nhạo cô:
“Cậu cười tươi như hoa vậy, rất thích hợp với lớp khiêu vũ Mặt Trời bé con lắm đấy.”
Tang Uyển Hề bó tay buộc chân phản bác cậu trai độc mồm độc miệng: “Tôi không thích khiêu vũ và tôi là người rất thực tế.”
–
Cạnh chung cư Giang Hạ có một quán ăn sáng ngoài trời.
Trước mặt đôi trai gái có 2 bát sữa đậu nành và một đĩa bánh quẩy.
Tang Uyển Hề cầm đũa gắp miếng quẩy nho nhỏ, ngắm đồ ăn nhuộm màu dầu mỡ bóng loáng, cô thở dài thườn thượt:
“Haiz, đồ nhà làm vẫn là ngon nhất, vừa đảm bảo an toàn thực phẩm vừa ít dầu mỡ.”
Nói xong, cô đột nhiên nhớ ra điều chi đó:
“Ồ, mà không đúng.
Sao chúng ta không đến tiệm bánh của tôi ăn?”
Giang Hạo Lam kẹp chiếc bánh quai chèo lấp kín miệng cô: “Mọi người xung quanh bận việc buôn bán, đều là người chung ngành, sao cậu không giúp đỡ người ta đôi đồng.”
Bánh quai chèo ít dầu hơn bánh quẩy, Tang Uyển Hề cắn một miếng, vị ngọt từ đường hòa quyện với cái vị thơm bùi của vừng mè tan ngay trong miệng cô, cô cong mặt nhướng mày, tiếp tục nhai nốt thật vui vẻ.
“Ừ, cậu nói có vẻ có lý.”
Đồ ăn người ta làm thơm nức, mua đồ ăn sẵn còn bớt việc cho thân nữa, đúng thế thật.
Cô lại nhìn đĩa bánh quẩy dầu mỡ lóng lánh kia, tự dưng cô thấy nó hết dầu hẳn, bèn cắn một miếng bánh uống một ngụm sữa đậu nành, oa, trong nháy mắt, hương vị thơm ngon kia khiến cô sung sướng tới nỗi muốn dậm chân bịch bịch.
“Tuy nhiên sau này cậu nên uống ít rượu đi ”
Giang Hạo Lam nhướng mi mắt lên nhìn Tang Uyển Hề đang nhồm nhoàm thức ăn một cách ngon lành, nghiêm túc căn dặn.
“Biết rồi, về sau không dám uống nữa…”
Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn chấp thuận, Giang Hạo Lam nâng chân Giang Hạo Lam vắt chéo nhau, cười cười:
“Nếu sau này có thằng nào xui xẻo bị cậu đánh tiếp, thằng đó chắc không rộng lượng bằng tôi đâu.”
“… Im lặng dùm.”
Tang Uyển Hề bỗng cảm thấy hơi mất mặt.
Ngày thường cô là cô gái hiền lương thục đức, mỏng manh như giấy mà! Làm sao có thể vô duyên vô cớ đánh người ta lúc say rượu?
Cô nheo mắt, nghi ngờ tra khảo anh: “Giang Hạo Lam, cậu sẽ không lợi dụng tôi chứ?”
Giang Hạo Lam chém đinh chặt sắt trả lời, mặt không đỏ tim không nảy: “Đương nhiên là không!”
“Ồ.” Tang Uyển Hề không hé miệng nửa chữ, vúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Qua một lát, cô lại ngẩng đầu: “Nhưng tôi tò mò một chuyện.”
Giang Hạo Lam lạnh lùng chuẩn tổng tài nhả chữ: “Nói.”
Tang Uyên Hề nhìn đĩa bánh quẩy sạch banh trước mặt cậu: “Anh… khi tôitôi ăn có phải toàn thấy mùi dầu không?”*.
“……” Mẹ nó, cái đồ thiểu năng trí tuệ này.
Giang Hạo Lam cầm chén sữa đậu nành nhấp một ngụm, xem xét ánh mắt tò mò của Tang Uyển Hề, vẻ mặt điềm nhiên nói: Ừ.”
Quả nhiên, trên mặt Tang Uyển Hề lộ vẻ “Quả nhiên là thế” vô cùng ngây thơ.
Giang Hạo Lam không khỏi đau tim, cô gái nhà ai mà trong sáng đáng yêu thế.
Muốn gõ trán cô ghê, làm sao giờ.
Vẻ mặt cậu bình thản nhìn ngắm Tang Uyển Hề thưởng thức bữa sáng, mà nội tâm cậu như sông cuộn biển gầm, rối bời tựa tơ, cậu nên làm gì đây, cuối cùng cậu cũng quyết định bày tỏ.
Lúc này, một giọng nói hết sức cà lơ phất phơ truyền đến.
“Ai dô, anh Lam, sao anh ở đây?” Triệu xxxx lái con xe máy, đậu sát bàn bọn họ ngồi, nhấc chân dài bước xuống xe.
Cậu ta nhuộm quả đầu màu hường nam tính, khoác chiếc áo da hầm hố, ủ rũ tiến tới, thấy Tang Uyển Hề bên cạnh Giang Hạo Lam, cậu ta liền cười hỏi:
“Đây là bạn gái mới của anh à?”
Chưa kịp chờ chính chủ đính chính, cậu nhanh chóng đặt đít xuống ghế, tự nhủ:
“Em gái cute quá, ánh mắt em sáng lắm đấy nha.”
Ánh mắt cậu ta lại rơi vào túi xách hình gấu của cô:
“Waooo, người cute túi cũng cute nốt, xứng đôi vừa lứa, trông em khá nhỏ, còn là học sinh à?”
Tang Uyển Hề: “….” Bị khen nên hơi ngượng, nhất thời cô xem nhẹ câu nói sặc mùi hiểu lầm của cậu ta, xấu hổ đỏ mặt.
Mà Giang Hạo Lam vốn tương đối nhảy cảm, anh đẩy tên đầu hường sang một bên: “Cút, em gái tôi đó….
Đần vừa thôi.”
Tang Uyển hề nghe vậy thành ra không vui, cô trừng Giang Hạo Lam, tôi là em gái cậu khi nào?
“Mới nhận.” Giang Hạo Lam bổ sung thêm.
“À, hóa ra là em gái.” Tên đầu hường cười khằng khặc: “Xin lỗi, vì hồi nãy hiểu lầm.”
Xin lỗi cô xong, cậu ta quay đầu lại trò chuyện với Giang Hạo Lam:
“Đại ca, em quên mất là anh không thích mấy bé dễ thương.
Vài ba hôm nữa anh đi bar không? Ở đấy có kha khá mối ok.”
Tên tóc hồng xem xét sắc mặt Tang Uyển Hề khi cậu ta nói, cố ý hạ thấp giọng điệu, chạm vào Giang Hạo Lam.
“Sao gần đây không thấy anh đi nữa?”
Giang Hạo Lam ôm chầm lấy bả vai đầu hường: “Dạo này chú mày không thấy anh bận à, nghỉ mấy hôm, hẹn hôm khác.”
Đầu hồng gật đầu lia lịa, đội mũ bảo hiểm rồi chạy tọt lên xe máy: “Dạ dạ dạ, em không quấy rầy anh với em gái ăn cơm nữa, em về đây, tạm biệt anh!”
“……”
Tang Uyển Hề lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của hai người, yên lặng ăn bánh quẩy trong tay cô, cô chợt cảm thấy mùi bánh quẩy bớt thơm hẳn.
Cô cũng nghe rõ toàn bộ, mà chỉ loáng thoáng được mấy từ mấu chốt gì mà em gái dễ thương, bar bủng, mối hời gì gì ý.
Sau đó, cô hồi tưởng lại những gì cậu nói khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Nỗi phiền muộn lặng lẽ đâm chồi.
Em gái ngọt ngào thì sao?
Em gái ngọt ngào rất tốt mà.
Cô bực dọc ngó về phía tên đầu hồng đang lái xe máy lao vun vút, nghĩ thầm, cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác ngồi xe máy một lần.
Đột nhiên có bàn tay quơ quơ trước mặt cô, Giang Hạo Lam nhoẻn miệng cười:
“Đừng nhìn, anh zai dẫn em đi chơi kích thích hơn.”
Tang Uyển Hề liếc xéo Giang Hạo Lam:
“Nhưng tôi chưa nói tôi muốn đi xe máy.”
Giang Hạo Lam: “Đôi mặt cậu ngay thẳng ghê gớm.”
Sự bất bình của Tang Uyển Hề tăng cao dần, tiếng nói chuyện mang theo âm khóc nức nở:
“Cậu không biết lái xe mà.”
Lái mỗi xe điện thôi đã lề mề thế thế rồi.
Nghĩ đến đây, Tang Uyển Hề càng cảm thấy xót xa, từ nhỏ tới lớn, cô đã bao giờ ngồi trên con xe máy ngầu lòi tên tóc hồng lái đâu, không chỉ thế, ngay cả Crazyracing Kartrider cô cũng muốn thử một lần.
“Này có chuyện gì thế,”
Giang Hạo Lam phát giác ra điều không ổn, vội vàng chạy đến bên cô an ủi:
“Đừng buồn, he he.”
Anh lo lắng khôn xiết: “Nãy thằng cha kia độc mồm độc miệng lắm, cậu đừng để trong lòng.”
Hốc mắt Tang Uyển Hề hồng hồng, quay đầu nhìn Giang Hạo Lam, dòng chữ “Mối ngon” khắc sâu giữa trán anh, chả hiểu sao đầu óc cô toàn là [cô ấy là em gái tôi] [giải thích dư thừa].
Quả thực mẹ cô nói không sai, ngàn vạn đừng tới gần mấy tên vô lại, sẽ bất hạnh cả đời đấy con ạ.
Con trai cưng như anh chẳng hề chịu bất cứ gò bó nào, ăn chơi đàng điếm muôn nơi, sao có thể hiểu cô cơ chứ.
“Tôi no rồi.” Tang Uyển Hề khịt khịt mũi, lạnh lùng nhả một câu, sau đó đứng dậy đi thanh toán, đi được nửa đường thì tiếng Giang Hạo Lam vang lên:
“Tôi trả tiền rồi!”
Thật đáng ghét, anh ta còn không chịu để cô trả tiền, rõ ràng ngồi ăn chung, trên bàn còn không có mã QR, anh trả lúc nào thế?
Giang Hạo Lam phát ngôn một câu xanh rì:
“Tôi trả tiền ăn một năm ở đây.”
“….”
Thằng con phung phí này.
Tang Uyển Hề nhìn tấm biển hiệu đã vỡ vụn, trong tiệm người ăn thưa thớt, hóa ra thằng con hoang tiền vẫn tốt chán, biết tạo phúc cho con dân luôn.
Cô mở balo gấu lấy tờ 10 tệ ra, tiến tới bàn Giang Hạo Lam đập tiền vào thẳng mặt bàn dày rộng, hào phóng tuyên bố:
“Bữa này, bữa trước, không cần thối lại.”
Rồi xoay người khí thế, để lại Giang Hạo Lam với khuôn mặt sững sờ.
“……” Anh cầm lấy tờ 10 tệ, giơ lên soi nó qua ánh nắng ban mai.
Tiền thật.
Sau đó, anh nhét vào túi quần, tiện cất 1500 tệ vào balo khóa kéo.
–
Trong lúc Tang Uyển Hề đứng đợi đèn xanh, cô lấy điện thoại ra xem giờ, 9 giờ sáng, khá muộn rồi, cô chạy nhanh đến tiệm bánh ngọt.
Vội vàng chạy tới cửa hàng, cô phát hiện cửa tiệm trống trơn người, chỉ có mình chị Tiểu Bối.
Chị Tiểu Bối thấy em chủ tiệm đến, cười cười chào cô: “Em đến sớm vậy, giờ này hiếm người vào lắm.”
Nhưng cô ngồi trông hàng cho đến tận 11 giờ trưa, vẫn không có một mống xuất hiện.
Thấy tình cảnh vắng vẻ, chị Tiểu Bối thở dài thườn thượt: “Có lẽ, đám học sinh nghỉ học, khách hàng rời đi hơn nửa, dân sống xung quanh thì….”
Cô ấy đột nhiên im bặt, ngó nghía sắc mặt của Tang Uyển Hề.
Tang Uyển Hề vốn đã thông suốt, ai ai cũng nghe về rắc rối xảy ra gần đây, một truyền năm, năm truyền mười, tự dưng mọi người đều không dám lại gần.
Tuy rằng đã đính chính, nhưng 3 người nói thành hổ, lời đồn quá đáng sợ.”
Chị Tiểu Bối gật đầu:
“Không sao đầu, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Giữa trưa, mọi người dần dần ghé quán, tuy rằng không bộ bằng lúc mới khai trương, nhưng số lượng khách không ít, rảnh rỗi một buổi sáng Tang Uyển Hề lúc này mới bước vào guồng quay công việc.
Chị Tiểu Buổi làm bánh đằng sau, Tang Tiểu Hề phụ trách tính tiền tại quầy lễ tân.
“Một hộp donut, cảm ơn.”
Giang Hạo Lam đi tới quầy, cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Tang Uyển Hề, một tay đỡ máy tính, một tay giữ điện thoại quét QR, đưa cho Tang Uyển Hề.
“……” Tang Uyển Hề cầm máy quét mã thành thạo, giương giọng hô to:
“Người kế tiếp.”
Giang Hạo Lam chớp mắt, chỉ trỏ bịch bao nilon treo ở cạnh bàn:
“Bà chủ, lấy hộ tôi cái túi với? Tôi với không được.”
Mặt Tang Uyển Hề vô cảm:
“Vị khách này xin đừng yêu cầu vô lí, mớ túi kia bé 5 tuổi cũng lấy được.
Cậu lại lấy được không?”
“Cậu nói đấy nhé.”
Giang Hạo Lam thực hiện ý đồ thành công, cười đắc chí, chui qua khe tại quầy lễ tân, rồi ngồi phịch xuống ghế ngồi bên trong.
Đứng bên ngoài không thể thấy cấu trúc bày trí sau quầy.
Vào rồi mới biết, hóa ra nó cũng không nhỏ như anh nghĩ, ngược lại thông thoáng hơn nhiều, ngoại trừ máy tính, còn có máy in, kệ sách, nước trái cây đủ loại, có cả chiếc bàn.
Chẳng khác sơn động là bao.
“Oa.” Giang Hạo Làm ngồi trên ghế đen xoay mòng mòng: “Không tê không tệ.”
Tang Uyển Hề: “Ra ngoài mau.”
Giang Hạo Lam chống mắt lên bàn: “Không.”
“….”
Tang Uyển Hề vội tính tiền, không tiện xử lý con hàng mất nết, cô đành quay lại tiếp tục tính tiền cho khách, hoặc giới thiệu sản phẩm của cửa hàng.
“Chị gái xinh xắn ơi, gần đầy cửa hàng em có sự kiện trong kỳ nghỉ hè đó.
Mua bánh tặng kem, chỉ 30 tệ thôi là chị được một lần rút thăm trúng thưởng, bao rút bao trúng.” Tang Uyển Hề mỉm cười ngọt ngào tính tiền cho chị gái kia, rồi ngoảnh đầu chỉ chỉ Giang Hạo Lam đang xét nét chiếc máy làm kem tươi.
“Máy làm kem chứa chức năng mới, tổng cộng có 5 vị ạ, vị nguyên bản, matcha, cam, dưa hami, đào, chị muốn loại nào ạ?”
“Một matcha.”
“Dạ, chị chờ em xíu.”
Tang Uyển Hề tiến gần anh, cụp mắt trầm giọng mắng cậu: “Anh công tử này, nhường đường chút.”
“……” Giang Hạo Lam ngoan ngoãn nhường chỗ cho Tang Uyển Hề, chống cằm tựa lưng vào ghế, tò mò nhìn cô làm kem.
Không phức tạp như anh nghĩ, cầm cái ốc quế đặt dưới chóp bắt kem rồi ấn nút, kem làm sẵn trong máy sẽ từ từ chảy ra, bắt kem xong thì rắc đường màu, cắm thêm ít bánh quy, thế là xong.
Giang Hạo Lam nghiêng đầu ngắm bóng lưng bận rộn của Tang Uyển Hề, cô đội chiếc mũ bồi bàn màu đen, đeo tạp dề màu hồng phấn, đằng sau lưng thắt chiếc nơ nho nhỏ.
Tang Uyển Hề tiễn vị khách cuối cùng đi, cô mới thở hổn hển, cầm ấm trà rót đầy cốc, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, đang uống thì giọng nói nhẹ nhàng có phần dịu dàng của Giang Hạo Lam vang lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Một chút nữa thôi là Tang Uyển Hề phun sạch nước cô vừa uống.
Thần kinh à?
Tác giả: Anh Giang đẹp troai: Con đường cua vợ ôi sao xa quá, càng đi càng lệch quỹ đạo.
p/s: bé A Uyển đáng yêu cute đau đầu bổ não, khổ sở âu sầu vì ghen tuông đó nhaa
Hum nay nổi hứng viết hơi nhiều, ngày mai chắc cũng tầm tầm vậy đó ovo.