Đọc truyện Bánh Bao Nhà Ai – Chương 108: Tai nạn trên đường
Ô Thuần Nhã nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Hạ Dương còn là dáng vẻ tạc mao, cậu bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, nhìn Bánh Bao đang chạy loạn chơi đá bóng cùng đám con nít, khoé miệng cong lên.
Tống Thuỵ nhìn theo tầm mắt của cậu, liếc một cái liền thấy Bánh Bao trong đám nhỏ, không phải vì Bánh Bao cao, mà là trong mười mấy đứa nhỏ, Bánh Bao là đứa bé ngọt ngào đáng yêu nhất, có nụ cười vui vẻ sảng khoái nhất.
Hạ Dương nhìn Tống Thuỵ, cảm thấy hắn sẽ không làm gì Ô Thuần Nhã trước mặt đám đông, hơn nữa đám nhỏ chạy ngược chạy xuôi kia rất đáng yêu, liền báo với hai người một câu, sau đó vung tay chạy đi chơi với bọn nhóc.
Một tay chống cằm, Tống Thuỵ cười nói, “Hạ Dương tính cách cũng thật hiếu động, may mà Minh Húc hứng thú với anh ấy.”
Ô Thuần Nhã lấy một gói thịt bò khô trong balo ra, lại cầm một gói mực xé đưa cho Tống Thuỵ, Tống Thuỵ phất tay, cầm lấy gói thịt bò khô trong tay cậu, mở gói đưa cho cậu.
“Cảm ơn.” Vươn tay tiếp nhận, Ô Thuần Nhã cũng không nói nhiều, lại một lần nữa chứng minh cho Tống Thuỵ thấy khả năng ăn uống phi thường của mình.
Mở luôn gói mực xé sợi cho cậu, Tống Thuỵ buồn cười nâng tay ngăn lại tay cậu, “Cậu ăn nhiều thật đấy.”
Ô Thuần Nhã uống miếng nước, giận dữ nói, “Không phải tôi muốn ăn đâu, tại bụng cứ đói hoài.” Từ khi mang thai tới nay, cậu hoàn toàn trở thành một tên ham ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là cậu liền chảy nước miếng.
Tống Thuỵ đưa mực xé cho cậu, lại rót một ly nước ấm trong bình nước đưa cậu, nghĩ nghĩ nói, “Tôi cũng chỉ là muốn đến ngồi với cậu một lúc, vừa rồi có đi đến biệt thự của anh Viêm Nghiêu, anh ấy nói cho tôi biết cậu ở đây.”
Ô Thuần Nhã gật đầu, không phải mới nói rồi ư, sao giờ còn nói lại, không có chuyện để nói đúng không?
Tống Thuỵ liếm môi, có chút mất tự nhiên cười gượng một tiếng, cũng hiểu được hai người không nói gì thật sự rất xấu hổ, song hắn chính là muốn gặp Ô Thuần Nhã trước khi rời đi, ngoài ra còn muốn gặp Bánh Bao nữa.
Nghiêng đầu, Ô Thuần Nhã nhướn mày nhìn hắn, cười hỏi, “Bánh Bao từng nói, anh ôm nó, còn khen nó đáng yêu.”
Tống Thuỵ ‘ừ’ một tiếng, tầm mắt lại hướng về phía Bánh Bao. Trên môi nở nụ cười ôn nhu thiện ý, ánh mắt chăm chú nhìn Bánh Bao đang chạy nhảy, hắn cười nói, “Tôi cũng muốn có một đứa con đáng yêu như vậy, thật sự rất hâm mộ cậu.”
“Anh có thể tìm một người phụ nữ tốt, sau đó để cô ấy giúp anh sinh một đàn bé con đáng yêu.” Tưởng tượng qua vài tháng nữa là lại có một bánh bao nhỏ mềm mại xinh xinh ra đời cho cậu vuốt ve, Ô Thuần Nhã liền mặt mày hớn hở.
Tống Thuỵ bĩu môi, than thở, “Nói đến là dễ dàng, cậu gọi Bánh Bao tới cho tôi ôm một cái được không?”
Ô Thuần Nhã gật đầu, vẫy tay với Bánh Bao.
Bánh Bao đá quả bóng dưới chân đi, quay đầu chạy về phía Ô Thuần Nhã.
Đầu đầy mồ hôi, Bánh Bao thở hồng hộc bổ nhào vào chân Ô Thuần Nhã, cười hì hì ngửa đầu nhìn cậu, “Phụ thân, Bánh Bao lợi hại lắm phải không? Các bạn không ai cướp được bóng của Bánh Bao.”
Ô Thuần Nhã cầm khăn tay lau mồ hôi cho bé, nhéo má bé, “Chạy loạn cả lên, cả người chảy đầy mồ hôi rồi này, con không nhìn thấy Tống thúc thúc hả, sao không chào thúc thúc .”
Bánh Bao bĩu môi, móng thịt lôi tay Ô Thuần Nhã khua khua, khuôn mặt đỏ hồng, giọng đậm mùi sữa nói với Tống Thuỵ, “Con chào Tống thúc thúc, Tống thúc thúc tới thăm Bánh Bao ạ?”
Mắt to chớp chớp, Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ đi đến chỗ Tống Thuỵ, ngửa đầu nhìn hắn.
Tống Thuỵ vươn tay bế bé ngồi lên đùi mình, cầm khăn ướt lau móng thịt cho bé, chụt một cái hôn lên khuôn mặt phúng phính của bé.
“Bánh Bao vẫn đáng yêu như trước.”
Bánh Bao vươn móng lấy thạch bày trên bàn, cầm một cái chia cho Tống Thuỵ, dựa vào người hắn, lắc lư hai mẩu chân beo béo, nghiêng đầu hỏi, “Tống thúc thúc mới nói chuyện gì với phụ thân thế?” Phụ thân bé thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Tống Thuỵ hai tay cầm lấy hai tay ụ thịt của bé, ôm bé ngồi gọn trong người mình, cúi đầu cười nhìn hàng lông mi dài rậm của bé, “Nói về Bánh Bao đó, nghĩ đến Bánh Bao là thúc và phụ thân con liền vui vẻ.”
Ô Thuần Nhã có chút ngoài ý muốn nhìn hành động của Tống Thuỵ và Bánh Bao, con của cậu dễ khiến người khác yêu thích tới vậy sao? Ngay cả Tống Thuỵ cũng thân thiết với bé như thế.
“Tống thúc thúc chút nữa phải ăn cơm cùng Bánh Bao nhé.” Sắp đến giờ ăn trưa, vừa rồi còn chạy nhảy rất lâu, bụng bé đã bắt đầu òng ọc kêu.
Ô Thuần Nhã ở bên cạnh gật đầu, “Cùng nhau ăn cơm đi, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”
Tống Thuỵ nghĩ nghĩ, cảm thấy từ chối cũng không hay, liền gật đầu đồng ý.
Giáo viên mầm non gọi các bạn nhỏ và cha mẹ cùng tập trung lại đi ăn cơm, “Sắp đến giờ cơm trưa, các vị phụ huynh có thể đưa các em đi dùng cơm, hai giờ sau sẽ quay về đây tập trung, buổi chiều chúng ta sẽ đi đến vườn bách thú.”
Nhóm phụ huynh đáp ứng, đưa con tìm quán cơm.
Không phải nhà trẻ không muốn sắp xếp để tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng quả thực số lượng người quá nhiều, nhà trẻ không đủ sức.
“Phụ thân, Bánh Bao muốn ăn xíu mại.” Bánh Bao vắt chéo chân ngồi trên vai Hạ Dương, bé ngồi ở chỗ cao, tầm mắt liền xa hơn hẳn, vươn móng chỉ vào một nơi cách đây không xa.
Hạ Dương nâng hai tay giữ chân bé, hơi ngửa đầu rống bé, “Bánh Bao, nếu con còn dám tè lên người tiểu thúc nữa, thúc sẽ ném con xuống!”
Mông thịt ngọ nguậy lắc lắc, Bánh Bao hừ trừng mắt duỗi chân, nếu Hạ Dương không nhanh tay giữ bé lại, nhất định bé đã ngã ùm xuống đất rồi.
Tống Thuỵ ở bên cạnh đỡ Ô Thuần Nhã, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương đang nhe răng nhếch miệng, “Hạ Dương, đó là nước tiểu đồng tử đấy, có thể chữa bách bệnh.”
Hạ Dương vươn tay bế Bánh Bao xuống, để bé ngồi lên cánh tay mình, vỗ mông bé, “Tôi không có bệnh, nước tiểu đồng tử này vẫn là để dành cho cha nó thưởng thức đi!”
Ô Thuần Nhã che miệng cười, nghiêng đầu nhìn Tống Thuỵ cũng đang cười trộm như mình, chỉ vào hắn nói, “Mắt anh gian quá đó.”
Tống Thuỵ nhún vai chìa tay sang hai bên, đưa mắt nhìn Ô Thuần Nhã rồi lại nhìn về phía Hạ Dương và Bánh Bao, cười nói, “Anh Viêm Nghiêu thân thể tốt như vậy, nào cần nước tiểu đồng tử chữa bệnh, Hạ Dương, tôi thấy anh dạo này vẻ mặt tiều tuỵ lắm, để anh uống là hợp lý nhất, đại bổ!”
Hạ Dương đảo mắt xem thường, ôm Bánh Bao thịt tạch tạch tạch chạy trước, chỉ chốc lát đã bỏ xa hai người.
Ô Thuần Nhã một tay chống thắt lưng, một tay đỡ bụng, chầm chậm đi.
Giờ đúng là lúc tan tầm nên xe cộ qua lại đông đúc, trên đường có rất nhiều xe di chuyển, Tống Thuỵ đi cạnh Ô Thuần Nhã, nhìn trái nhìn phái, cố ý che chắn để cậu đi về phía bên phải, chỉ sợ xe cộ chẳng may va vào cậu.
Đứng trước đường đi bộ, Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn, đèn xanh.
“Đi thôi, hai người kia đã chạy xa lắm rồi.”
Tống Thuỵ gật đầu, nhấc chân cùng cậu qua đường.
Đúng lúc này, ngược hướng Ô Thuần Nhã có một chiếc Hummer màu đen lao tới, tuy đang đèn đỏ nhưng chiếc xe vẫn tăng tốc lao tới chỗ hai người.
Tống Thuỵ nhìn Ô Thuần Nhã, đang muốn vươn tay đỡ cậu, kết quả…Hắn sửng sốt một giây, sau đó thân thể hành động trước khi kịp suy nghĩ, dùng sức kéo cánh tay Ô Thuần Nhã, đảo vị trí với cậu.
Ô Thuần Nhã bị hắn túm mạnh, hơi lảo đảo, sau đó cậu cảm thấy thân thể bị đẩy mạnh, liền ngã ngửa về phía sau.
Cậu che bụng, cố nghiêng người, hơi cuộn tròn lại bị đẩy ra lề đường.
Mà Tống Thuỵ…
Xe Hummer kia lao thẳng tới, Tống Thuỵ đẩy Ô Thuần Nhã ra sau mình nhưng bản thân thì không tránh được, bị đầu xe đụng trúng phần ngực, va chạm rất mạnh, khiến hắn bay ngược về sau năm sáu mét, hung hăng ngã xuống đường.
Một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra, Tống Thuỵ run rẩy, hơi chớp mắt, nghiêng đầu ngất đi.
“A!” Xảy ra tai nạn xe! Người đi đường bốn phía kinh hoảng hô lên, mau chóng vây lại.
Hạ Dương ôm Bánh Bao vừa vặn xoay người, định gọi bọn họ mau lên một chút, kết quả, nhìn thấy một màn mạo hiểm kia.
“Chị dâu!” Hạ Dương há hốc mồm, ôm Bánh Bao chạy trở về.
“Phụ thân!” Bánh Bao hốc mắt đỏ bừng, phụ thânbé đang nằm trên mặt đất, làm sao bây giờ, phụ thân không có việc gì chứ?
Ô Thuần Nhã đã bảo vệ được phần bụng, nhưng cậu cũng bị ngã khá mạnh, giờ bụng hơi ẩn ẩn đau, được người tốt bụng nâng lên, cậu hai tay đỡ bụng, cau mày.
“Mau gọi 120, người bị xe đâm kia chỉ sợ xong rồi!” Người vây quanh líu ríu, luống cuống tay chân gọi điện thoại cấp cứu.
Xe Hummer đâm Tống Thuỵ xong vẫn tiếp tục lao đi một đoạn xa, đâm vào một chiếc xe có rèm che đang chờ đèn đỏ ở đối diện, đầu xe có rèm che lại đâm vào đuôi mấy chiếc xe nữa, chiếc Hummer lúc này mới thực sự dừng lại.
Có người ý tốt tiến lên chế ngự hung thủ lái chiếc Hummer, không ngờ lại là một phụ nữ.
Hạ Dương thả Bánh Bao xuống bên cạnh Ô Thuần Nhã, để bé đỡ cậu, còn mình thì chạy đến chỗ Tống Thuỵ, vươn tay xem xét động mạch cảnh của hắn, nhíu mày.
“Tống Thuỵ, Tống Thuỵ.” Hạ Dương khẽ gọi, hắn cảm thấy lần này Tống Thuỵ chỉ sợ không tránh nổi một kiếp.
Dòng máu đỏ tươi chậm trãi trào ra khoé miệng Tống Thuỵ, hắn vô thanh vô tức nằm đó, dù Hạ Dương có gọi thế nào, hắn vẫn không phản ứng.
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, Tống Thuỵ và Ô Thuần Nhã được nâng lên xe, Hạ Dương ôm Bánh Bao đi lên theo.
Tư Không Viêm Nghiêu lấy di động, anh định gọi cho bảo bối, hỏi xem buổi trưa họ ăn món gì.
Kết quả còn chưa nhấn số, điện thoại của Hạ Dương đã gọi tới.
“Đại ca, có chuyện rồi, anh mau tới bệnh viện Nhân dân!” Hạ Dương nóng nảy gào lên.
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, có phản ứng liền lập tức xông ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng quên mặc.
Tư Không Dực Dương cũng nhận được điện thoại của Hạ Dương, ngơ ngác cúp máy.
Mạc Tuấn Nghị khó hiểu nhìn gã, nghiêng đầu hỏi, “Có chuyện gì vậy? Khiến anh bị doạ thành thế này.”
Tư Không Dực Dương nhìn hắn, nuốt nước miếng, chậm rãi nói, “Thuần Nhã bị tai nạn giao thông.”
Mạc Tuấn Nghị trừng mắt, sợ hãi kêu, “Anh nói gì?”
“Em đừng sốt ruột, chúng ta qua đó xem.” Trong điện thoại Hạ Dương cũng không nói rõ ràng lắm, nhưng nghe ý tứ kia, có lẽ là Tống Thuỵ đã cứu hai cha con Ô Thuần Nhã.