Đọc truyện Bánh Bao Mai Mối: PaPa Tổng Tài Theo Đuổi Lại MaMi! – Chương 112: Cho người dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ
#BooMew
Đến biệt thự Bimi.
Khổng Bắc Trình nhướng nhướng mày nhìn Đỗ Dương Xuân Hy đang cẩn thận đánh thức bốn đứa nhỏ.
Anh đi đến nhỏ giọng nói.
” Để anh ôm hai đứa, em ôm Nghiêng Nghiêng đi còn Hà Quân thì ôm Nhân. “
Đỗ Dương Xuân Hy gật nhẹ đầu.
Anh cúi đầu ôm lấy hai cục thịt khẽ nói.
” Vào thôi. “
” Còn mấy cái vali nữa. ” Đỗ Dương Xuân Hy hôn nhẹ lên trán Đỗ Đức Xuân Nghiêng nói.
Khổng Bắc Trình nhìn nhìn khẽ nói.
” Một lát sẽ có người đem vào. “
Đỗ Dương Xuân Hy gật đầu đi theo sau Khổng Bắc Trình.
Đáng thương nhất vẫn là Lâm Hà Quân, lúc này hai tay anh run rẩy không thôi.
Anh cứ có cảm giác sợ hãi…
Kiểu như bản thân đang phải ôm lấy một cục thịt vô cùng và vô cùng quý giá a.
Lâm Hà Quân ôm Đỗ Đức Nhân trên tay trong lòng không khỏi kêu to.
” Nặng thế? Rốt cuộc giám đốc Đỗ làm sao mà chăm được cả bốn như vậy? Còn chưa nói ngày nào cũng phải ôm từng bé một còn có dỗ dành các kiểu… “
Khổng Bắc Trình và Đỗ Dương Xuân Hy vào đến trong biệt thự liền nhanh chóng đặt các bé con lên những chiếc nôi nhỏ.
Khổng Bắc Trình nhíu mày nhìn Lâm Hà Quân đang từ từ bước vào.
” Sao lại chậm như vậy? “
Lâm Hà Quân mím chặt môi, gương mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Khổng Bắc Trình im lặng.
Đỗ Dương Xuân Hy thấy gương mặt của Lâm Hà Quân khẽ hỏi.
” Anh có sao không? Bệnh à? ” hỏi xong, cô vội vàng ôm lấy Đỗ Đức Nhân trong tay Lâm Hà Quân, vỗ nhẹ lưng bé để bé không vì bị di chuyển mà tỉnh giấc, Đỗ Đức Nhân ưm ưm vài tiếng liền ngủ say ngay. Cô để bé vào nôi còn lại.
Lâm Hà Quân nhìn nhìn bốn cục thịt trong nôi im lặng.
Khổng Bắc Trình nhíu mày nhìn Lâm Hà Quân một cái.
” Cậu làm sao vậy? “
Lâm Hà Quân mím môi một cái nói.
” Tại vì… tại vì ôm tiểu Boss tôi cứ có cảm giác như ôm Boss. “
” Cậu đúng là nên đi khám bác sĩ đi. ” Khổng Bắc Trình vừa nghe Lâm hà Quân nói không khỏi bật cười nói.
Lâm Hà Quân liếc nhìn Khổng Bắc Trình một cái không nói gì mà đi thẳng ra ngoài xách vali vào nhà.
Vì có khá nhiều vali nên hai ba người xách vào vẫn còn.
Đỗ Dương Xuân Hy im lặng nhìn quanh một vòng khẽ hỏi.
” Ở đây từng có người ở hay sao? “
Khổng Bắc Trình đi tới ôm eo Đỗ Dương Xuân Hy, Đỗ Dương Xuân Hy nhăn mặt hất tay anh ra.
Khổng Bắc Trình bĩu bĩu môi không ôm eo của cô nữa khẽ nói.
” Không có. “
” Thế sao có nhiều vật dụng gia dụng như vậy? Lại còn sạch sẽ nữa? “
Khổng Bắc Trình cười nói.
” Thì anh cho người dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ để năm mẹ con em dọn vào mà! “