Đọc truyện Băng Tuyết Hoa – Chương 1: Điện diêm la
Trong căn biệt thự rộng lớn uy nghi, người con trai ngồi ung dung thưởng thức ly rượu vang. Trước mặt là tivi đang trực tiếp báo cáo những thông tin trong ngày ở chương trình thời sự. Anh chán ghét ngả người nằm xuống, để ly rượu trên bàn định nhắm mắt ngủ đi, úp quyển tạp chí lên mặt, mặc kệ chương trình tivi vẫn tiếp tục nhiệm vụ phát sóng.
“Hôm nay ngày 10/10/2010: Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên Thành Thanh Tiểu Mỹ đã gặp tai nạn tại cổng trường đại học A, khu phố B.”
– Cô ấy bị tai nạn?!!! – Người con trai đang nằm trên ghế sô pha, tâm tình thay đổi 180 độ hướng mắt nhìn lên màn hình tivi. Biên tập viên vẫn tiếp tục tường trình về tình hình mới nhất trong ngày, trên màn hình tái hiện những cảnh quay hoảng loạn trên con đường anh đã sớm quen thuộc nằm lòng. Chiếc ô tô màu trắng chở cô gái xinh đẹp bất tỉnh, trên thân thể hiện rõ những vết thương nặng nhẹ khác nhau. Sinh khí mỏng manh muốn đứt.
“Xe của Thanh Tiểu Mỹ đã đâm vào một xe tải lớn. Do tài xế mất tay lái nên đã dẫn đến tai nạn trên. Ngay sau đó, cô đã được đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố và hiện tại vẫn đang trong tình trạng cấp cứu, cả hai tài xế đều bị thương nhẹ.”
……
– Đây là đâu ?
Một bàn tay thon mịn giơ lên, phát sáng như lân tinh trong không gian đen ngòm như mực, bạch y nữ nhân toàn thân phát quang ánh sáng màu trắng, làm bóng dáng của nàng nổi bật trong cái nền tối tăm không hề có tiêu cự.
Đôi mắt đen láy đẹp đẽ của nàng chớp động hồ nghi, biểu cảm lạ lẫm tìm kiếm một chút manh mối xung quanh, nhưng tất thảy đều chỉ là một màu đen u ám. Làn môi mỏng hé mở hít một ngụm khí lạnh khẽ lẩm bẩm.
– Mình nhớ là cái xe tải đó đâm vào mình, mình được đưa tới bệnh viện, tiếp theo là…tiếp theo…
Tiếp theo, tiếp theo…
Hình như không có tiếp theo.
Một ánh sáng lướt qua đầu khiến bản thân nàng kinh hoảng cùng khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn huyết sắc, sợ hãi ôm lấy bờ vai mỏng manh.
Không phải… không phải là nàng đã chết rồi chứ?!
Vậy, đây rốt cuộc là nơi nào?! Đen tối như vậy.
Sẽ không phải là địa ngục đi.
Không gian đen tối xung quanh đột nhiên chuyển đổi thành một màu xanh quang tà mị, dập dờn khó tả. Trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy lu mờ rồi từ từ hiện rõ, hiện hữu dần dần thành một chiếc gương phỉ thúy tinh xảo đẹp đẽ. Nàng chớp mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chạm vào khuôn mặt mềm mại.
Trong gương, cô gái ấy cũng trùng hợp đưa tay lên chạm vào má mình, vị trí phản diện với nàng.
Cái miệng nhỏ của nàng mở ra không dám tin, trong đôi mắt đen huyền thạch kinh ngạc cùng khiếp đảm.
Ai đây?
Đây là ai?!
Phản chiếu trong gương, một nữ tử mặc chiếc áo trắng muốt như tuyết, cổ áo cùng đường viền y phục cổ kính không nói nên lời, tay áo rộng phất phơ, phiêu diêu như tiên, mái tóc dài qua thắt lưng được búi buộc đơn giản mà xinh đẹp, làn suối sa buông thả men theo đường nét trên cơ thể cô tương phản với màu sắc y phục càng làm cho cô hữu hiện một cỗ anh khí cao quý. Từ cặp mắt tinh anh mê hoặc, hàng chân mày mỏng manh tinh xảo đến chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mỏng đỏ mọng như trái anh đào chớm hồng cùng làn da mềm mại, trắng mịn, hồng hào như da trẻ nhỏ.
Thực sự là một mỹ nhân.
Một mỹ nhân yêu kiều, diễm lệ, tràn đầy khí chất.
– Đây không phải là mình.
Nàng lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt vẫn không rời được nữ nhân trong gương. Nữ nhân trong gương kia trên lý thuyết thì đích thị là nàng, nhưng khuôn mặt này, vóc dáng này…
Tuyệt đối không phải!
Đây không phải nguyên bản của nàng, mỗi buổi sáng nàng nhìn thấy trong gương là một gương mặt trắng mịn khả ái, đôi mắt to linh động như biết nói, đôi môi đỏ mọng như đã được tô son. Tuy rằng diện mạo cùng tính cách của nàng thường bị cha mẹ và bạn bè nhắc nhở rằng chúng chẳng hợp cạ gì với nhau. Nàng vẫn lạnh lùng, lạnh nhạt, khác hẳn với dáng vẻ bề ngoài được mọi người nhận xét là ngọt ngào như kẹo mạch, đáng yêu động lòng người cùng cái tên “ Thanh Tiểu Mỹ”.
Lại nhìn ngắm một chút.
Nhưng có một sự thật không thể phủ nhận rằng khuôn mặt sắc sảo bí ẩn kia rất hợp với cá tính của nàng, nhưng tâm tư nàng lúc này hơi sức đâu mà nghĩ đến điều đó!
– A!– Một tiếng hô lớn kinh ngạc vang lên, một tiểu nữ tử hai mắt tròn xoe mở lớn không thể tin được hướng nàng chỉ chỉ – Ngươi… sao ngươi…
Thanh Tiểu Mỹ cũng bị dọa tới ngây người.
Đó rõ ràng là nàng mà.
– Cô…
Thanh Tiểu Mỹ thốt lên từng lời khó khăn. Tiểu nữ nhân mới gọi tên nàng mang dung mạo tuyệt nhiên chính là của nàng. Không thể nhầm được! Sao nhân dạng của nàng lại ở trên người cô ta? Sao lại có chuyện kỳ quái thế này?
Chưa kịp nói được lời nào thì người kia đã hét lớn lên – Sao ngươi lại mang mặt của ta?
Mang mặt của cô ta? Diện mạo?!
Thanh Tiểu Mỹ bất giác sờ lên gương mặt mình, ánh mắt mờ mịt – Đây là diện mạo của cô?!
Tiểu mỹ nhân kia quả nhiên không khiến nàng đợi lâu.
– Đúng! Từ diện mạo tới y phục trên người ngươi, đều là của Hàn Băng Băng ta a – Nhưng mà vấn đề ở đây trên người nàng mặc, cái thứ trang phục kỳ quái này là từ đâu ra?! Sao lại ngắn như vậy, lại còn có điểm khó chịu.
– Tại sao cô… – Thanh Tiểu Mỹ ngơ ngác, thực không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình. Còn nữa, đây là đâu?! Còn cô gái đang ở trong thân xác của nàng kia…
– Xem ra hai ngươi đã đến rồi.
Một thanh âm thâm trầm âm u từ đâu vang tới, mơ hồ như ma quỷ. Phía sau bóng đêm u ám từ từ hiện ra một dáng người to lớn, một lão nhân già nua, đầu đội mũ quan, thân mặc hắc bào u ám, chân mày rậm sắc bén cùng nước da đen sạm bước tới gần hai người.
Mà không, không phải đi… chính xác thì ông ta đang di chuyển tới…
Cách di chuyển của ông ta khiến Thanh Tiểu Mỹ có chút e sợ, cái người này… là người hay ma?!
– Ông….
– Ta là Diêm Vương! – Lão nhân ho nhẹ một cái, hắng giọng lấy chút uy nghiêm.
– Diêm Vương?! – Thanh Tiểu Mỹ hốt hoảng kêu lên, sợ hãi nhìn lão. Diêm Vương? Ông ta nói ông ta là Diêm Vương? Diêm Vương? Nói vậy… nói vậy?!
Nàng đã chết rồi sao?