Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 4. Part 2: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Men theo bức tường lớn, chúng tôi trở lại với khuôn viên chính, chưa thấy người đâu mà đã thấy tiếng náo nhiệt. Cả tôi và Sakura đều đổ dồn ánh mắt về nơi đó xem có chuyện gì xảy ra.
“Hanazuki là số 1 !” Một tên cầm chiếc loa hò hét để mọi người ở dưới cùng hùa theo. Tất cả đều đeo băng rôn, biểu ngữ và gọi tên Hanazuki Shirin. “Hanazuki vô địch! Hanazuki, chúng tôi yêu cô!!”
“Một lũ fan cuồng thái quá.” Sakura đang đứng tựa hẳn vào cây sồi già bên cạnh tôi, chân bắt chéo và hai tay khoanh lại, đưa mắt dõi theo đoàn người phía xa, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Không ý thức được từ khi nào, tôi đã nhìn chằm chằm vào Sakura. Chẳng qua, trong đầu đang nghĩ đến một club vừa mới lập gần đây lại thu hút hơn một trăm thành viên trong trường, đó là: Câu lạc bộ antifan Kobayashi Sakura. Ngoài sự kiêu ngạo thể hiện ngoài mặt, và hay bên cạnh tôi, chẳng rõ còn lý do nào khác mà bọn người kia lại ghét Sakura đến vậy. Tôi thầm than.
Cô ấy quay lại khi cảm giác được tôi đang nhìn. “Sao hả? Cậu cũng giống như lũ fan đó?”
“Không, tớ ủng hộ cậu. Cứ xem như tớ là fan cậu đi.” Tôi chép miệng. Bên kia náo nhiệt như vậy, bên đây chỉ có hai chúng tôi, tương quan lực lượng rõ là một trời một vực.
“Tôi chẳng cần sự ủng hộ của bất kì ai. Không ép buộc, cậu có thể đi ủng hộ người chị luôn quan tâm lo lắng đến cậu kia.”
“Cậu nói thế là có ý gì?” Tôi nheo mắt. Con gái thật khó hiểu, lúc thế này lúc thế nọ. “Không phải cậu giận tớ đấy chứ?”
“Vì gì?”
“Vì tớ có mối quan hệ với người cậu ghét…”
“Tôi đã có mối quan hệ gì với cậu mà cần bận tâm thứ ấy…?” Nghe Sakura phũ phàng nói thế, mặt tôi sầm đi nhanh chóng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, rằng cô chưa bao giờ chấp nhận tôi là bạn. Nếu muốn trách thì cũng nên trách tôi cứ thích dây vào những người kiêu ngạo.
“…Tớ vẫn ủng hộ cậu.”
“…” Sakura không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn tôi, bĩu môi rồi bỏ đi trước.
Đoàn người thấy Sakura tiến lại từ phía này, Shirin tiến lại từ phía bên kia, không khỏi hò reo to hơn. Tôi cũng chẳng chịu đứng yên một chỗ mà bước ra để góp phần cho tiếng hò reo ấy to-hơn-hơn-nữa.
“Chắc hẳn em đã phải dày công khổ luyện trong mấy ngày qua với hy vọng sẽ thắng được chị nhỉ?” Shirin lấy tay ra hiệu ọi người im lặng như một tên thủ lĩnh đích thực, nói móc Sakura khi cả hai đã đứng cách nhau độ chừng 2 mét.
“Haha, đừng nghĩ tôi giống chị.” Sakura cười ngạo nghễ. “Tôi-đã- chẳng-làm-gì-cả!” Sakura nhấn mạnh từng chữ, để khiến Shirin chột dạ. Đúng như tôi nghĩ, chị cảm thấy tự ái, máu dồn lên trên mặt.
“Mày…mày xem thường tao quá đó, rồi mày sẽ thua đậm thôi.”
Sakura không nói gì mà chỉ nhún vai. Shirin chỉ cần nhìn thái độ này của cô thôi đã vô cùng tức giận rồi, huống chi còn bắt gặp tôi đang đứng bên cạnh cô. “Hoàng tử! Trong cuộc chiến này anh sẽ ủng hộ ai?” Shirin lại gọi tôi là “anh”, có lẽ vẫn là lý do khiến Sakura ghen.
“Ơ~ chị được nhiều người ủng hộ thế rồi, nên em có ủng hộ Sakura cũng không mất mát gì đâu nhỉ?” Tôi cười huề, “thật thà” nói cho chị nghe. Và phản ứng của chị đương nhiên sẽ như lửa được đổ thêm một can dầu.
“Kuro…! Hừ!”
Tôi biết là mình vừa chọc chị tức giận, nhưng chẳng thể nào làm khác được, tôi đành chọn cách ‘Việc này không liên quan đến mình’. Dẫu sao, chị có mang bộ dáng dữ tợn như thế nào cũng không đáng sợ bằng thái độ của Sakura ban nãy.
Cạnh tôi, Sakura khoác ngoài vẻ mặt giảo hoạt đến lạnh người, không rõ là cô lại vừa có một âm mưu gì mới.
Kết thúc cuộc giao hữu, tất cả đều thẳng tiến về phía hội trường, nơi sẽ diễn ra trận đấu trong một vài phút nữa thôi. Tôi – một người được tính là ngoài cuộc trong chuyện này lại cảm thấy có phần nào đó lo lắng. Đối thủ của cô bạn Sakura đây không phải là một kẻ tầm thường. Còn cô thì sao? Đã mấy tuần học chung mà dường như cô không xem trọng việc học tập cho lắm, cô có tập trung nghe giảng nhưng không bao giờ chép bài vào tập, sáng học 4 tiết thì cúp hết 2, nhiều khi lại không thèm đến lớp. Chủ yếu cô cúp học để ngủ dưới gốc cây Anh đào vĩnh cửu, hoặc cầm một cuốn sách dày cộm trong thư viện để đăm chiêu nghiền ngẫm.
Cứ như rằng việc học hành đối với Sakura chẳng có một tí trọng lượng nào.
Nhưng có lẽ sự lo lắng của tôi bằng thừa, khi nhìn người bên cạnh không một chút nao núng, không một chút hoang mang. Có vẻ Sakura rất tự tin! Và tôi rất thích sự tự tin này của cô ấy. Tôi có dự cảm rằng, cô cũng không phải là một kẻ tầm thường. Chưa biết chừng, bất ngờ lớn sẽ xuất hiện.
Sau màn khai mạc rườm rà của nhà trường, chàng trai trẻ với chức danh MC cũng đã dõng dạc tuyên bố. “Sau đây là thể lệ vòng 1: Hai thí sinh ngày hôm nay sẽ tham gia phần thi về kiến thức tự nhiên – xã hội. Có tổng cộng 15 câu hỏi do ban tổ chức biên soạn, ai bấm chuông nhanh và trả lời đúng nhiều câu hơn thì người đó sẽ chiến thắng vòng 1. Và bây giờ, mời hai nhân vật chính của chúng ta cùng bước về chỗ của mình.”
Tôi vỗ vai Sakura, chúc cô ấy thi tốt. Nhưng ngay cả một tiếng cảm ơn đơn thuần cũng không thốt lên được. Thật là cô phụ lòng người quá đó.
Sakura bước lên sân khấu và tiến về vị trí của mình, đó là sau một cái bục cao lưng chừng ngực. Trên bục có chuông để bấm trả lời kết quả. Phía dưới có dàn giám thị kiểm thi cùng đoàn người cổ vũ. Cô khẽ lướt qua tất cả mọi thứ, gắn ear-mic vào tai để chuẩn bị chiến đấu.
“Hai bạn đã sẵn sàng chưa?” Tiếng MC lại vang lên.
“Sẵn sàng.” Không cần suy nghĩ nhiều, cả hai đồng thanh. Sakura đưa mắt nhìn về phía Shirin, cười một nụ cười ngạo nghễ. Shirin cũng quắc mắt nhìn cô, tỏ ý khinh thường.
“Vậy tôi xin phép được bắt đầu cuộc thi.” Tiếng vỗ tay lốp bốp, tiếng la hét cỗ vũ khiến hội trường trở nên huyên náo. Tất cả đều ủng hộ cho Shirin, dĩ nhiên là trừ tôi.
Nếu không tính tôi, Sakura chỉ có một mình. Trong sân trường rộng lớn như vậy, chỉ bản thân đứng ở một góc, cô không thấy cô đơn sao? Có khi nào, vì tủi thân, cô bị ảnh hưởng đến tâm lý, dẫn đến kết quả thi không tốt ? Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt tự tin cuồng ngạo kia, tôi liền dẹp bỏ thứ suy nghĩ này.
Có lẽ Sakura không phải là con người dễ dàng bị dao động đến thế.
“Câu 1: Thuyết trôi dạt lục địa là thành tựu của ai?”
Không lâu sau đó tiếng chuông được vang lên, người bấm chuông chính là…Shirin. “Alfred Wegener.” Shirin mỉm cười, đắc ý nhìn về phía Sakura.
“Chính xác!” MC vui mừng nói nhanh chóng. Cậu MC ấy dường như cũng là fan của Shirin thì phải. “Chúc mừng Hanazuki Shirin đã dành được điểm đầu tiên.”
Cả hội trường được dịp như ong vỡ tổ lần nữa, mọi người đều vỗ tay bộp bộp, tung hô ca ngợi. Nhưng chợt một giọng nói vang lên, khiến mọi người lập tức im phăng phắc ngay sau đó. “Tôi có ý kiến!” Chủ nhân của giọng nói không ai khác là Sakura.
Tôi nhìn cô ấy nghi hoặc, ý kiến gì nhỉ? Shirin đã trả lời đúng rồi cơ mà.
“Em có thể nói.” Một vị giám khảo đứng lên, nói vào mic với tông giọng đục đục.
“Hừ… Chuông của tôi không hoạt động.” Sakura nói như lầm bầm, ngữ khí trở nên hằn học, khó chịu. Chắc chắn Sakura đang thầm rủa nhà trường làm ăn kiểu gì, không kiểm tra lại mọi thứ, để chuông của cô hư như thế kia.
Sakura liếc nhìn về phía Shirin, thay cho lời ‘Là chị gặp may thôi’.
Ngay say đó, một nhân viên bảo an tiến lại kiểm tra. Đúng thật là nhấn mãi mà nó vẫn im re. Anh ta khẽ gật đầu xác minh với mọi người một cái, sau đó ra hiệu cho đồng đội tìm một chiếc chuông sơ cua để thay thế.
Trong khi chờ chuông hoạt động, tôi tiến lại phía cánh gà phải – sát nơi Sakura đang đứng. Khẽ giọng chúc cô ấy thi tốt lần thứ hai. Và cũng giống như lần đầu, cô ấy có vẻ không quan tâm nhiều cho lắm.
Sau mười phút chờ đợi, cuối cùng chiếc chuông cũng đã được thay thế. Tiếng MC lại tiếp tục oang oang. “Đã làm ọi người lo lắng, chúng ta sẽ tiếp tục. Câu 2: Khí gây cười có kí hiệu hoá học…”
“Reng…reng…” Tiếng chuông ngân lên, là cô ấy. “N2O”
“Chúc mừng bạn Sakura đã có câu trả lời chính xác. Câu 3: Mới đây các nhà khoa học đã phát hiện ra loài sinh vật kì dị Tetrahymena thermophila. Sinh vật này có đặc điểm kì lạ gì?”
“Reng…” Tiếp tục là cô ấy. “Có 7 giới tính.”
“Hoàn toàn đúng. Câu 3: Hiện tượng…”
“Reng…” Vẫn là cô ấy.
“…”
..
.
Cả khán đài đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Sakura, không ai ngờ được rằng cô đã trả lời liên tiếp chính xác. Con số ấy cứ tỉ lệ thuận với số câu hỏi đặt ra. Trung bình một câu hỏi cô chỉ cần 0,001s để bấm chuông, 0,01s để suy nghĩ, và 2s để trả lời. Khỏi nói cũng biết, tôi đã ngạc nhiên đến mức nào. Không chỉ tôi, toàn bộ ban giám khảo cùng tất cả học sinh đều ngoác mồm, méo mỏ.
Trận quyết đấu có vẻ như đã quyết định được kẻ thắng người thua khi đến câu hỏi thứ 13, số điểm hiện tại là 12-1 nghiêng về Sakura. Con số 1 của Shirin ấy cô trả lời được là do ban đầu chuông của cô bị hư. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, có thể cô sẽ trả lời hết-được-toàn-bộ.
Shirin trợn ngược mắt nhìn, cũng như những người có mặt tại nơi đây, chị không ngờ là mình lại thành ra thế này. Chính tôi – kẻ luôn đi cùng cô lại không thể ngờ được nữa kia mà!
Kết thúc câu thứ 15 nhanh chóng, kết quả chung cuộc thì Sakura đã trả lời được 14/15, trong khi chị chỉ có một.
“Tôi chính thức tuyên bố…” Giọng anh MC vẫn còn đang lắp bắp. “Vòng 1…phần thắng đã thuộc về Kobayashi Sakura.”
Sakura nhếch môi rồi đi xuống phía dưới, đồng thời cũng là đi qua chỗ tôi đang đứng suốt từ nãy đến giờ. Hiện tại thì cô là vật thể duy nhất “biết cử động” trong cái hội trường này.
“Tớ thật sự…rất ngạc nhiên.” Tôi nhìn Sakura chăm chăm, hồn vẫn chưa thể thả lỏng cho được. Shirin là người đứng thứ hai trường tôi, cũng là người nằm trong top về thành tích của đất nước Mặt trời mọc này. Ngày hôm nay, một kẻ từ đâu đến lại dễ dàng hạ gục chị, khoảng cách cấp bậc thậm chí còn vượt xa. Gặp Sakura tài giỏi như vậy, thật là lần đầu được mở rộng tầm mắt.
Trong khi đó, cô chỉ hơi nhếch nhếch miệng cười. “Ha~ Căn bản là chưa có ai thắng tôi cả… chỉ duy có… và…”
“Hả? Cậu nói ai cái gì cơ?” Cô nói quá nhỏ, không đủ để tôi có thể nghe thấy.
“Không có gì…” Sakura đanh mặt, rồi bước ra ngoài hội trường. Tôi hơi thẩn thờ. Rõ mười mươi là cô đã nói gì đó, nhưng quá nhỏ, thính giác của tôi không đủ nhạy bén đến như vậy. Giá như tôi có thể điều chỉnh được “volume Sakura”, có thể tự mình vặn cho cô nói to nói nhỏ tuỳ ý.
Rồi tôi cũng đi theo cô, để lại đằng sau là biết bao nhiêu con người vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng tột độ, bao gồm Hanazuki Shirin.
…
—-END CHAP 4 —-