Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 3: Màn tranh đấu không ngang sức
.
Tối hôm đó đến nay đã là hai ngày. Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Trong hai ngày vừa rồi, mọi “kế hoạch tiếp cận” Kobayashi của tôi đều không thành công. Không bỏ cuộc, hôm nay tôi tiếp tục đến trường, để học, và để thiết lập mối quan hệ bạn bè tương lai giữa tôi và cô ấy.
Dường như có điều gì đó khác lạ quanh đây. Tôi cảm thấy khó chịu khi không thấy ai nhìn mình với mắt trái tim ngưỡng mộ như mọi khi nữa. Mọi người bị sao vậy nhỉ? Hay hôm nay là ngày nghỉ mà tôi lại nhớ lầm thành ngày học?
Nghe thấy tiếng ồn ào bàn tán như chợ vỡ từ phía xa, tôi hướng mắt đến bảng thông báo của trường. Khẽ thở phù, thì ra mọi người ở đây.
“Làm ơn cho tôi đi qua!” Tôi nói lớn, mọi người đều im lặng nhìn tôi, rồi không ai bảo ai tự rẽ đường tạo thành lối đi hướng về bảng tin. Tôi chậm rãi tiến vào, thật tò mò muốn biết có chuyện gì xảy ra. Vì nó mà mọi người lại bàn tán rôm rả, bỏ lơ luôn cả tôi.
“Thư khiêu chiến?” Tôi sẽ không ngạc nhiên như vậy nếu như trên bảng không đề tên cô. Ngoài cái dòng chữ “thư khiêu chiến” to đùng đùng, ở phía dưới còn ghi những dòng chữ nhỏ ngay ngắn.
“Người khiêu chiến: Kobayashi Sakura
Trình độ: 2A
Người được mời khiêu chiến: Hanazuki Shirin
Trình độ: 3A”
Đây chính là mấu chốt cho sự tò mò cùng sững sờ của cả trường, bao gồm cả tôi.
“Kobayashi Sakura, không phải là con nhỏ chảnh choẹ mới vào lớp ta vào tuần trước à?”
“Hanazuki Shirin, không phải là hoa khôi của trường ta sao?”
“Lớp 11 khiêu chiến với lớp 12? Nghe có vẻ hot.”
“Oa~ Kobayashi, tôi thấy cô ấy rồi. Đẹp như thiên thần bước ra từ truyện tranh vậy~”
“A! Có phải là con nhỏ háo sắc hay quấn quít lấy Hoàng tử hay không??”
“Kobayashi Sakura, cô tưởng mình là ai chứ?‼”
“Bản lĩnh thật!”
“Thách đấu với Tiểu thư tóc đỏ?? Thật không biết lượng sức mình!”
“Kobayashi Sakura là ai thế?”
“Không biết à? Rất chảnh, rất xấu, rất đáng ghét!”
“Cuộc chiến này đã phân định thắng thua ngay từ đầu rồi.”
“…”
Kobayashi đã xuất hiện từ lúc nào và đang đứng bên cạnh tôi. Tôi bắt gặp một vài ánh mắt ghen tức, kì thị lẫn xem thường cứ chòng chọc chĩa về phía cô. Còn ánh mắt của tôi hướng đến cô, ngoài sự ngạc nhiên tột độ thì không lẫn chứa ý gì khác.
“Nhìn gì? Trường cậu không có thư khiêu chiến như thế này bao giờ sao?” Khi nhận thấy tôi cứ nhìn trân trân vào mình, Kobayashi hơi nhíu mày.
“Không phải. Tất nhiên là có rồi!” Tôi thở hắt ra. Chẳng rõ là có nên đồng tình với hành động khá bồng bột này của cô hay không. Không phải việc gì tôi cũng có thể dung túng cho cô được, huống hồ chi tôi và cô vẫn còn chưa trở thành bạn. “Nhưng cậu có biết mình đang gửi thư khiêu chiến cho ai không?”
“Ai cũng vậy thôi, nhưng tôi chắc rằng tôi sẽ-là-người-thắng-cuộc!” Kobayashi nhấn mạnh từng tiếng tỏ vẻ cương quyết, chẳng quan tâm đám đông có lườm liếc chỉ trỏ vào người mình như thế nào, cũng chẳng quan tâm đối thủ có xuất thân hay trình độ ra sao.
“Tớ thích cậu ở điểm này nè!” Tôi cười tươi như ánh mặt trời. Ban đầu tôi có lo lắng đôi chút, nhưng khi nghe cô ấy quyết đoán như vậy thì niềm lo lắng của tôi cũng trở nên vô nghĩa, thay vào đó là sự cảm phục. Chí ít thì cô cũng giống tôi ở sự tự tin (cũng như sự tự kiêu -_- ). Tuy cơ hội cô thắng được Shirin không cao lắm, nhưng tôi cũng sẽ ủng hộ cô tới cùng. “Nhưng tớ cũng phải nói cho cậu biết một chút về chị ấy” Tôi quàng hai tay ra sau cổ, chăm chú nhìn lên thẻ khiêu chiến và nói. “Chị…”
“Chị ta là con gái của viên chức không tầm thường trong chính phủ, là hoa khôi của trường, cũng là người đang nắm giữ vị trí thứ 1 bảng về khoản học tập khối 12, thứ 2 toàn trường, sau cậu thôi đúng không? Tôi còn nghe nói chị ta nổi tiếng là “ngoan-hiền-mẫu-mực”…” Kobayashi chặn họng tôi và nói nhấn mạnh vài từ cuối, ánh mắt lộ vẻ thâm trầm mà giễu cợt, khinh khi thấy rõ.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Đúng là sau các đợt thi tại trường, tôi đã có số điểm cao nhất, từ trước đến giờ vẫn thế, sau này cũng sẽ thế. Nhưng lúc ấy cô vẫn còn đang nhàn rỗi tại đất nước Mỹ xa xôi, làm sao mà biết được! “Sao… cậu thông tin nhanh vậy?”
“Trên báo.” Kobayashi nhìn tôi như lườm. À, hoá ra cô ấy có đọc báo, thế mà ban đầu lại vờ như không biết tôi.
“Nhưng, lý do gì cậu lại khiêu chiến với chị ấy?”
“…” Kobayashi im lặng, liếc tôi rõ dài, tỏ thái độ ‘còn lâu mới nói cho cậu biết’. Có một vài nét khó chịu hằn lên trên ánh mắt cô, phải nhìn kĩ lắm mới có thể nhận ra được. “Tôi muốn trả thù…”
“Trả thù?” Không nhận được câu trả lời, tôi lập tức đổi câu hỏi. “Cậu ghét chị ấy như vậy sao?”
Kobayashi cười nụ cười thâm hiểm, ánh mắt lộ rõ tia nhìn quỷ quyệt. Tôi dè chừng, trông cô đáng sợ lắm, cứ như một sát thủ giết người bằng nụ cười và ánh mắt. Tuy trước nay cô đều như thế, nhưng lần này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự uy hiếp của cô đối với mình. Người con gái này thật chẳng đáng yêu! So với thân phận nữ sinh trung học, cô không có bất kì điểm tương đồng nào. Cũng vì gương mặt đó…không phải của một cô gái học sinh trung học nên có.
“Phải, chỉ cần động vào tôi…một lần thôi…dù không chết, cũng không thể sống một cách dễ dàng được…” Kobayashi giữ nguyên nụ cười.
Tôi cảm thấy lạnh toát toàn thân. Cảm giác rằng ai đó chỉ cần đứng gần cô 2 mét là đã chết bởi tia độc ác phóng ra từ trong người cô.
Ngay lúc ấy, cô gái mái tóc hung đỏ từ đâu đỏng đảnh đi tới, chị chính là Hanazuki Shirin. Dường như ai đó đã thông báo cho Shirin việc này từ trước. Cư nhiên mặt chị không thể không lộ vẻ tức giận. Chị giận đến nỗi không thấy luôn cả tôi và Kobayashi.
“Hừ, mày được lắm.” Shirin lí nhí trong miệng, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ. Chị giật mạnh thư khiêu chiến, đồng thời tuyên bố. “Tôi, Hanazuki Shirin tuyên bố nhận lời khiêu chiến!” Shirin hô to, để tất cả mọi người làm nhân chứng, hình như chị không quan tâm người khiêu chiến có phải là kẻ dưới cấp mình hay không, cuộc chiến này có cân bằng hay không mà chỉ quan tâm đến cái tên trên tờ giấy đó thôi.
Kobayashi bỗng nhiên vỗ tay lộp bộp. “Can-đảm-lắm! Có thể nhận lời thách thức của tôi cơ đấy.” Kobayashi nhấn mạnh từng chữ để chứng tỏ sự ngạo mạn của mình lúc này. “Nhưng sự can đảm của chị cũng không thể giúp mình chiến thắng được tôi đâu.”
Kobayashi nói như cương quyết, tôi cười hờ hờ cho sự tự kiêu level max của cô, có lẽ tôi còn phải bái cô làm sư phụ về khoản này.
Nhưng dường như, lời nói của cô phản tác dụng trong tình cảnh hiện tại. Những ngón tay kia chỉ trõ cô ngày một nhiều hơn. Có thể họ đang nói, rằng cô thật kiêu ngạo, rằng cô thật cuồng vọng, rằng cô thật ảo tưởng, hoặc không biết tự lượng sức, nói được không làm được. Ấy vậy mà đương sự vẫn tỉnh như sáo, chẳng buồn quan tâm đến thái độ của mọi người về mình.
Về phần Shirin, chị tức muốn xì khói, sau bật cười khanh khách. “Haha, em gái à…em chưa đủ trình hạ gục chị đâu.”
“ ‘Em gái’ này biết chị rất là TÀI GIỎI, nên mạn phép được kiểm tra thực lực của chị thôi.” Kobayashi chách lưỡi, ghê tởm những gì mình vừa mới nói ra. “Chúng ta thi ba vòng, nếu ai thắng hai vòng thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Đề tài thì…tuỳ chị chọn. Tôi sẽ nhờ nhà trường làm trọng tài. Thứ 3 tuần sau sẽ bắt đầu vòng 1.”
“Chờ đó con ranh, tao sẽ ày biết thế nào là lễ độ.” Shirin nói gằn nhỏ trong họng, đủ để cho Kobayashi và tôi nghe thấy.
Kobayashi nhún vai khiêu khích, sau đó là quay sang tôi nhướn mày nói nhỏ. “Kuro, hình tượng hoa khôi trong mắt cậu bị lung lay không?”
“Không, tớ đã biết chị ấy là vậy từ lâu rồi…” Tôi lấy tay vuốt cằm đăm chiêu. Chị ấy là Hanazuki Shirin mà, mọi tật xấu của chị, tôi nắm gọn trong lòng bàn tay…và cũng có thể viết ra nhiều mặt giấy nữa là đằng khác.
Ấy, nhưng tôi cảm thấy có gì là lạ. “Nhưng…cậu gọi tớ là gì???”
“Kuro, sao?” Kobayashi bình thản đáp.
“A~ không, không có gì.”
Tôi nheo mày khó hiểu, nhưng vẫn cảm thấy đôi chút vui vui. Kobayashi thì nhìn tôi dò xét, rồi vì giọng nói của Shirin mà cô không đem ánh nhìn nghi hoặc ấy ném cho tôi nữa.
“Kuro, anh đến đây từ lúc nào vậy?”
“Chị…chị gọi em?” Trông thấy Shirin tiến lại gần, tôi chớp chớp mắt, ngây ngốc như một thằng khù khờ. Tôi có nghe lầm không? Chị gọi tôi là gì? Anh á?
“Đúng vậy, cơ mà anh chớp mắt trông dễ thương a~” Shirin tiến lại càng gần, áp sát vào người tôi. Mọi khi chị nói chuyện với tôi không có dùng từ ‘anh’ và hành động lộ liễu như vậy. Nhưng theo tôi đoán, có lẽ chị đang cố tình làm cho ai đó bên cạnh ghen tức thì phải. Nếu vậy, kế hoạch của chị thất bại thảm hại rồi, cô ấy có là gì với tôi đâu.
Mọi người xung quanh cũng không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng vẫn đem các biểu cảm khác nhau chú mục vào tôi và chị. Có vài người nói trông thật đẹp đôi, có vài người lại cảm thấy khó chịu. Tôi đưa mắt cầu cứu người bạn-mà-cũng-không-phải-là-bạn-của-tôi ngay bên cạnh, nhưng cô ấy chỉ nhún vai rồi bỏ đi.
“Chờ đã!” Tôi chạy theo cô ấy, để cái con người đang định xà vào thân thể tôi chúi mũi xuống mặt đất mà bắt ếch. “Em xin lỗi.” Tôi quay lại đỡ chị và cười ngượng, rồi nhanh chóng rời đi. Khỏi phải nói, Tiểu thư tóc đỏ Hanazuki Shirin là chị đã tức giận đến chừng nào.
Khi đã đi song song với cô, trên mặt sân rộng lát gạch, tôi liền cau mày oán trách. “Sao cậu không giúp tớ ?”
Kobayashi vẫn hướng mắt nhìn thẳng, không có bất kỳ lời nào được thốt ra từ miệng cô. Tôi ấm ức vô cùng, cứ như rằng bản thân đang nói chuyện một mình vậy.
“Cậu thật giống người trong băng(*).” Tôi trề môi, xì một hơi rõ dài. Thật chẳng biết đến bao giờ lớp băng ngăn cách cô với mọi người bị phá vỡ. Khi ấy, tôi sẽ rất vui mừng. Nhưng từ giờ đến lúc đó, tôi vẫn phải nói chuyện với một tảng băng sống.
Kobayashi lườm tôi một hồi, sau đó nhếch môi quái đản. “‘Tận hưởng’ người đẹp như thế, còn than vãn sao?”
“Cậu xinh đẹp hơn, ‘tận hưởng’ cậu vẫn hơn.” Tôi thản nhiên cười hăm hở. Vẻ đẹp của cô mười mươi không thể phủ nhận. Đem so sánh với vẻ đẹp toả nắng, thanh tao cùng sắc sảo, nóng bỏng của Shirin, vẻ đẹp của cô chỉ hơn, chứ không kém. Nội một ánh mắt xanh cô-ban tinh khiết, phát sáng lấp lánh như viên dạ minh châu của cô cũng đủ để hạ gục Shirin mất rồi.
Nhận lại cái nhìn sắc lẹm của cô ấy, tôi liền thu ngay nụ cười. “Cứ việc mơ mộng.”
“Đùa đó.” Tôi cười khì. “Nhưng cậu xinh đẹp hơn chị ấy là tớ nói thật.”
“Tôi biết. Chức hoa khôi ấy đã định thuộc về tay tôi từ khi mới vào trường, chẳng qua là, tính cách của tôi không được ưa thích, nên không được công nhận.” Đầu óc tôi ong ong khi nghe Kobayashi nói, đó không phải là khoác lác, đó là sự thật hiển nhiên. Nhưng cái cách cô ấy nói rất rất tự kiêu tự mãn, tôi nhận thấy mình đã là “khiêm tốn” khi so sánh với cô.
“Vậy sao cậu không hoà đồng với mọi người đi?” Tôi nhướn mày thắc mắc. Nếu cô ấy thân thiện và hoà đồng như tôi, chẳng phải tất cả mọi thứ đều tốt đẹp sao? Cô cũng không có biệt danh là tảng băng di động nữa.
“Không thích.”
“Ừ… nhưng tớ thích cậu thân thiện hơn một chút.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Kobayashi như ra lệnh.
“Tuỳ cậu, tôi sẽ không thay đổi đâu, đừng hi vọng.” Kobayashi nhún vai, chân bước nhanh hơn một chút.
Tôi thầm than. Có lẽ như vậy cũng đúng. Nếu như Kobayashi chịu thay đổi tính cách của mình, hằng ngày vẫy tay chào mọi người, cười nói vui vẻ, đến lúc đó, bảo tôi nhịn ăn một năm, tôi cũng nhịn.
Tôi chợt cảm thấy khát nước, sẵn tiện đang ngang qua căn-tin. Vì thấy Kobayashi đã đi trước được một đoạn, không tiện bảo cô dừng lại, nên thay vì vậy, tôi tranh thủ quẹo vào căn-tin một cách nhanh chóng.
Bất ngờ, Kobayashi chợt như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại gọi tôi. “Lúc nãy cậu…”, nhưng khi thấy tôi đã rẽ vào căn tin trước mặt, cô đành lấp lửng câu nói. Tôi ra hiệu cho Kobayashi nhằm thay cho lời: ‘Chờ một lát, tớ sẽ quay lại ngay’.
Kobayashi hiểu ý và gật đầu. Dường như cô có điều gì đó thắc mắc nên mới chấp nhận chờ đợi tôi như thế.
Lúc này không phải là giờ ăn trưa, nên căn tin cũng không mấy đông, không phải chen chúc nhốn nháo. Nói đúng hơn, sau chuyện lúc nãy thì học sinh tản về lớp cả, chỉ có số ít là còn lưu vào đây.
Trong lúc đợi chị nhân viến lấy hai chai nước vani, tôi nghe tiếng xì xầm bàn tán từ bàn gần ấy, họ mải mê “tám” chuyện gì đó nên không để ý đến tôi hiện đang xuất hiện trong căn tin này. Không phải tôi thích nghe lén câu chuyện người khác, nhưng vì trong cuộc trò chuyện ấy có đề cập đến Kobayashi, tôi mới dỏng tai nghe thử.
“Này, cậu nghĩ ai sẽ thắng?” Cô gái I đang cầm bịch bánh snack nhai tỏm tẻm.
Trong khi đó, cô gái II trau chuốt những cái móng tay giả màu đỏ của mình. “Còn phải hỏi, đương nhiên là hoa khôi trường ta rồi, chị ấy vừa tài giỏi vừa xinh đẹp vừa hiền lành, có như ai kiaa~” Cô gái II cố kéo dài từ phía sau, miệng cười khinh khỉnh.
“Ừ, con nhỏ đó chảnh quá, lại không biết lượng sức, thể nào cũng rước thêm anti.”
“Không cần phải đợi đến lúc ấy, bây giờ nó cũng có hàng tá rồi. Lúc trước nó bị anti nào đó trong trường đánh một trận vì tội cứ sáp sáp lấy Hoàng tử của chúng ta, bây giờ nó vẫn chưa tởn sao?” Lại có thêm tiếng góp ác ý từ cô gái III. “Mặt dày thật!”
“Ừ…nó đáng bị đánh.”
Tôi – kẻ đứng đó đã nghe rõ tất cả mọi chuyện. Khỏi phải nói, tôi tức đến thế nào, mặt đỏ gay, mắt long lên sòng sọc tia giận dữ. Tôi tiến đến đám người đó với tốc độ không nhanh, nhưng cũng không hề chậm. Đột nhiên, có ai đó nắm lấy cánh tay tôi giữ lại.
“Cậu định làm gì?” Chẳng rõ Kobayashi xuất hiện từ lúc nào, lúc này đây cô đang nhíu mày nhìn tôi.
Tôi cất giọng ngạc nhiên. “Cậu…đứng đây từ bao giờ?”
Bọn người kia phát hiện có giọng nói lạ, liền dính chặt hết thảy ánh mắt lên người chúng tôi. Họ có vẻ như là sợ sệt, cũng phải, vì hai nhân vật chính trong câu chuyện nói xấu của họ đều đứng trước mặt họ từ lúc nào rồi cơ mà.
“…” Thay vì trả lời, cô chọn cách im lặng.
“Cậu đã nghe hết rồi sao?”
“…” Kobayashi tiếp tục không nói gì. Tôi cũng đã hiểu rằng, chắc chắn cô đã nghe hết. Nhưng sao cô lại có thể trông bình thản như thế được? Là họ đã nói xấu cô đó!
“Cậu bỏ tay ra!” Tôi gào lên. Mặc dù mọi người biết tôi rất hoà đồng, nhưng khi tức giận thật sự, chỉ trời mới biết được tôi sẽ làm gì.
“Đừng trẻ con nữa, về lớp thôi.” Giọng điệu của cô pha thêm nhiều tính kiên nhẫn.
Tôi biết hành động như thế là rất cố chấp, trẻ con, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua như thế được. Ngay cả tôi còn thấy bức xúc như vậy mà cô vẫn tỏ ra như không. “Bọn họ nói xấu cậu!”
“Không liên quan đến cậu.” Kobayashi vẫn cố gắng giữ tay tôi chặt nhất có thể.
“Có! Rất có! Vì tớ mà cậu bị…” ‘Vì tớ mà cậu bị đánh’ chính là toàn bộ lời mà tôi muốn nói. Nhưng tôi lại lấp lửng, sự tức giận pha thêm chút áy náy khiến tôi không thể nào nói tiếp được.
Kobayashi im lặng nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại. Cứ như thế, tôi và cô xảy ra cuộc giao đấu nảy lửa bằng mắt. Sau một hồi, tôi cũng thở hắt ra chịu thua, làm sao có thể đọ lại ánh mắt màu nước nhưng phát ra lửa của cô kia chứ?!
“Cậu…bỏ tay ra đi~”
“Về lớp!” Kobayashi gằn giọng như ra lệnh khiến tôi bất lực thở dài. Với ai cũng đều có thể, nhưng với cô ấy thì tôi không thể cương lâu được rồi.
Tuy thế, tôi vẫn không thể nào ngăn chặn được cơn tức giận tức thời ập đến. Đợi cô ấy đi trước, tôi vứt bỏ hình tượng một Hoàng tử mặt trời hoà đồng ấm áp, để quăng vào bọn họ câu đầu tiên, cũng như câu cuối cùng. “Trên đời này tôi ghét nhất là những kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết đi nói xấu người khác! Để tôi còn bắt gặp nữa thì tôi cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Tôi liền theo sau cô ấy, bỏ mặc đám người đang tim đập chân run ngồi bất động nhìn tôi, bỏ mặc luôn tiếng kêu la í ới của chị phục vụ: “Hoàng tử, hai chai nước…”
Vết thương trên mặt Kobayashi vài ngày trước là vì tôi! Vì tôi mà cô ấy bị như thế. Và tôi biết, cái cảm giác bị đánh mà lí do không đâu vào đâu như vậy thì ai cũng như ai – rất khó chịu! Thế mà cô ấy lại chọn cách im lặng, không cho tôi biết, để tôi có thể giúp cô phục thù, hoặc trách cứ tôi? Giờ đây, tôi biết vì mình mà có người bị tổn thương, cảm giác áy náy lại dâng lên tột cùng, thay thế hẳn cho cơn tức giận ban nãy.
Là Hoàng tử mặt trời, được biết bao nhiêu người trong cả nước mến mộ không thua kém gì một đại minh-tinh, nhưng thật ra tôi cũng đâu có sung sướng gì cho cam.
Đẹp trai cũng là một cái tội ư? (_ __’)
Bây giờ tôi đang đứng bên cạnh cô trên hành lang, người dựa hẳn vào tường đấy. Nhưng sao tôi khó mở lời quá, với tính cách của Kobayashi, đừng mong cô ấy bắt chuyện trước.
“Tớ xin lỗi…” Tôi đưa mắt nhìn vào cửa lớp, bảng tên, bàn ghế trong lớp hay một thứ gì đó trong không gian mà không dám nhìn thẳng vào cô ấy nữa. Cảm giác như bản thân là một kẻ tội đồ cứ luôn dâng trào trong tôi, cho dù tôi không trực tiếp gây nên một lỗi lầm nào cả.
“Vì sao?”
“Vì…vì…đã làm cho cậu bị thương.”
“Ngây thơ quá.” Kobayashi cười thành tiếng, tiếng cười đậm chất mỉa mai tôi. “Những vết thương đó đã là gì…”
“Cậu không sao thật chứ?”
Nhún vai thay cho câu trả lời ‘dĩ nhiên’, cô chỉnh chỉnh lại chiếc cà vạt đang đeo trên cổ cho ngay ngắn. Tôi ậm ừ, khuôn mặt vẫn ra chiều thắc mắc. “Nhưng kẻ đó là ai?”
“Cậu không cần biết.”
“Nhưng…tớ muốn biết!”
“Cậu quan tâm quá nhiều rồi đấy!” Kobayashi lập tức đanh mặt lại, tì ngón trỏ vào ngực tôi, buông câu nói lạnh lẽo rồi kiễng gót bước vào lớp.
“Chuyện này liên quan đến tớ thì tớ phải quan tâm, không đúng sao? Nói cho tớ biết đi…” Tôi bướng bỉnh cãi lại. Trông thấy cô ấy có ngừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi nhấc chân, tôi liền nhanh chóng nói với. “…có phải là chị Shirin không?”
“…” Tôi không thể nhìn thấy đằng sau tấm lưng ấy là một gương mặt với biểu cảm gì. Kobayashi im lặng, đồng nghĩa với việc không đáp lại câu hỏi của tôi. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thích đáng. Cuối cùng, cô cũng thu bước chân và quay người lại, cười cái nụ cười mà tôi cho là đáng ghét nhất trần đời.
“Cậu không ngốc như tôi nghĩ!”
“Cái…” Khoé môi tôi giật giật. Không phải tôi ngạc nhiên là do biết được Shirin làm chuyện này đâu, mà là do lời nói của cô kia. “Như vậy… nghĩa là trước giờ cậu nghĩ tớ ngốc???”
“Ưm…” Nhún vai.
“Hừ, tớ không ngốc đâu nhé! Rồi cậu sẽ hối hận vì những gì mình đã nói thôi.” Tôi thở hắt ra bực dọc.
“Vậy sao?” Kobayashi nhếch môi. “Tôi sẽ đợi đến lúc đó.”
“Hừm, nhưng…” Tôi quay lại vấn đề chính, ngữ khí có phần dịu xuống. “…cậu thách thức với chị Shirin là do chị ấy đánh cậu à?”
Kobayashi không nói gì, ra chiều bí hiểm. Mỗi lần cô ấy im lặng thì cứ như rằng sau đó cô sẽ bỏ đi. Bởi thế, lần này tôi chuyển chủ đề một cách nhanh chóng, cũng là giải đáp thắc mắc nãy giờ không có cơ hội nói. “Kobayashi này, lúc nãy khi tớ vào căn tin, cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?” Câu này tôi hỏi cô ấy khi vừa nhớ ra.
“Chẳng qua, tôi muốn hỏi cậu thái độ ấy là sao thế?”
“Huh? Thái độ gì?” Vì không rõ nghĩa, tôi đành phải hỏi lại. Bao giờ cô cũng nói nửa rõ nửa mờ khiến tôi không biết đường đâu mà trả lời.
“Lúc tôi gọi tên cậu.”
Tôi khẽ gật gù à à, ánh mắt hơi cười “Cậu gọi tớ là Kuro nên tớ thấy vui vui.”
Kobayashi nhìn tôi khó hiểu. Nói một cách đơn giản, bò đội nón trông như thế nào thì cô như thế ấy đấy. Nhưng như thế thật dễ thương, hơn hẳn cái tảng băng ngàn năm bình thường gấp trăm lần.
Liền sau đó, tôi có đôi chút thất vọng, nhìn vẻ mặt này của Kobayashi cũng đoán được rằng, cô chẳng hề biết gì rồi. Bởi vì không biết, cô ấy mới gọi tên tôi một cách tự nhiên như thế. “Chắc tại cậu ở New York từ nhỏ nên không biết thôi…” Tôi ngao ngán giải đáp. “Người Nhật thường gọi họ của nhau, còn gọi tên nhau chỉ khi họ đã trở nên thân thiết.”
“…” Kobayashi im lặng nhìn tôi.
“Cậu gọi tớ là Kuro, tức chúng ta là bạn th…” Tôi chưa kịp phát ra hai chữ “bạn thân” hoàn chỉnh thì đã bị giọng nói lãnh đạm của cô cắt ngang không thương tiếc. “Đừng hòng, tôi chưa chấp nhận cậu là bạn của tôi đâu.”
Biết trước câu trả lời sẽ không khác thế là bao, nhưng tôi vẫn ão não thều thào. “Cậu không gọi tên tớ nữa à?”
“Tại sao?”
“Thì..cậu nói…” Tôi nhướn mày nhìn, trong lòng vẫn thầm mong sẽ thay đổi được quyết định của cô.
“Tôi thích gọi như thế nào, quyền của tôi, hiểu chưa Kuro?”
“Vậy… tớ được gọi cậu là Sakura không?”
Kobayashi nhún vai thay cho sự đồng ý. Tôi vui mừng như vừa vớ được vàng. Chỉ thiếu chút nữa là tôi đã nhảy cẫng lên và vỗ tay hân hoan mất rồi. “Thế từ nay tớ sẽ gọi cậu là Sakura, Sakura nhé!”
“Đừng có lải nhải tên tôi.” Trông cô thoáng chút khó chịu, ấy vậy mà tôi vẫn cảm thấy vui.
Tuy Sakura (gọi tên gọi tên ^^) chưa chấp nhận tôi là bạn, nhưng dạo gần đây cô đã nói chuyện nhiều hơn với tôi, không hay cụt lủn như ban đầu, hay như cái buổi tối hôm kia nữa. Nay còn cho phép gọi tên thân mật, bảo sao tôi không vui cho được! Cứ đà này, tôi sẽ nhanh chóng trở thành cậu bạn thân nhất của cô thôi.
Trên đầu vẽ nên viễn tưởng về một tình bạn tươi đẹp giữa chúng tôi, tôi không thể kìm nổi tiếng cười khoái chí.
“Nhưng chẳng phải là Hanazuki Shirin cũng gọi cậu là Kuro, cậu cũng gọi chị ta là Shirin?” Câu nói của Sakura khiến tôi im bặt tiếng cười. Tôi phải công nhận rằng, Sakura để ý những chi tiết nhỏ nhặt thật.
“Tớ có nên nói cho cậu nghe cái này không nhỉ?” Tôi thở dài lưỡng lự. Việc tôi sắp nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến tình bạn “tương lai” giữa tôi và cô ấy.
Kobayashi nhìn tôi dè chừng, sau đó cũng quyết định trả lời “Đừng nói, tôi cũng không rãnh để nghe chuyện của cậu.”
Sakura đã cho tôi gợi ý, nhưng với câu trả lời này, tôi cảm thấy không vui một tẹo nào. “Không rãnh” nghe thì tôi cũng không nói nữa, đợi khi cả hai đã thật thân thiết rồi, tôi sẽ kể sau vậy.
…
……
“Sakura à, cậu định đi đâu vậy?”
“Ra khỏi lớp.”
“ ( .___. ) ”
…
“Sakura à, cậu đang đi căn-tin ăn trưa hả? Hay quá, tiện đường rồi.”
“Xin lỗi, nhưng tôi đang đi thư viện.”
“ ( .___. ) ”
…
“Sakura à, cậu đi thư viện đọc sách sao? Ờ, tớ cũng định đến đó mượn sách.”
“…Tôi muốn trốn học, phiền tiết sau nhờ người điểm danh hộ tôi.”
“ ( .___. )”
…
~~“Sakura à, cà-vạt của cậu bị lệch rồi kìa.”
“Ờ…”
“Để tớ chỉnh lại cho.”
*thắt thắt* *chỉnh chỉnh*
“…”
…
“Sakura à, cậu khát nước không ? Tớ mua nước cho cậu nhá?”
“Ờ, thôi khỏi.”
(một lát sau)
“Nước của cậu đây! ^.^”
“…”
…
“Sakura, chốc nữa cậu có muốn cùng tớ…”
“Chốc nữa tôi sẽ đi thư viện.”
“Ha~ sao cậu biết tớ sẽ rủ cậu đi thư viện?”
“…”
…
“Sakura, một chút nữa, cùng tớ đi…”
“Tôi sẽ đi thư viện.”
“Lại đoán được tớ định rủ cậu đi thư viện nữa rồi sao? Haha, đi thôi.”
“…”
…
“Sakura, tí nữa cậu có muốn cùng tớ…”
“Tôi chợt cảm thấy không muốn đi thư viện.”
“Tốt lắm, không đi thư viện tức là rảnh rỗi rồi. Tớ định rủ cậu đi dạo khuôn viên một chút.” *kéo kéo*
“…”
…
“Sakura, tí nữa cậu có muốn cùng tớ…”
“Tôi cái gì cũng không muốn đi.”
“Cậu sao vậy?”
“…Tôi cảm thấy trong người hơi mệt.”
“Aha~ trùng hợp thật. Tớ định rủ cậu đi đến phòng y tế lấy thuốc cùng tớ, tớ cũng đang bị cảm. Đi thôi.” *kéo kéo*
“…”
…
*Tên chết giẫm Yosuke Kuro! Tôi thế này lại liên tục mắc bẫy, cậu ngày càng tinh vi a! (_ __ ) – trích suy nghĩ Kobayashi Sakura.*
—-END CHAP 3—-
*Note (*): Người trong bao là truyện ngắn nổi tiếng của A.P.Sê-khốp sáng tác năm 1898. Nói về một con người mắc chứng bệnh quái dị là sợ hãi tất cả mọi thứ trên đời, luôn sống thu mình trong một “cái bao”.
Người trong băng: Dựa theo tập Người trong bao, Kuro muốn khiển trách Sakura vừa sống quá khép mình, vừa lạnh như băng.