Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 2. Part 1: First Kiss
Kobayashi đã bỏ trống một tiết. Chẳng biết cô ấy đi đâu nữa. Không quan tâm nhiều, tôi ra cái nơi gọi là “lãnh địa Mặt trời” – nơi ấy nằm ở một góc khuôn viên trường, rất yên tĩnh và thư thả do ít học sinh lui tới. Quang cảnh thì khỏi phải nói, đẹp hết chỗ chê. Thật là một nơi thích hợp để tôi ngả lưng sau những giờ học căng thẳng, nhất là trong cái nắng oi bức của buổi trưa mùa hè.
Cái oi bức tháng 5 khiến vườn anh đào của tôi trơ trụi, cho dù mùa anh đào nở vừa mới trôi đi không lâu.
Tuy vậy, nơi đây vẫn còn lại duy nhất một gốc trắng xoá hoa rụng.
Thế nhưng, có một dáng người nổi bật giữa gốc anh đào nở bông kia làm cho cả vườn hoa hiu tàn được dịp bùng sáng hẳn lên.
“Thịch”
Tôi cảm thấy như tim mình vừa trật đi một nhịp…
Người con gái ấy đang ngồi tựa mình vào gốc cây và…ngủ một cách ngon lành. Từng đợt gió hanh nóng thổi mơn trớn, dịu dàng khiến vài lọn tóc đen tuyền đính những cánh hoa màu hồng phấn của cô phất phơ bay… Tôi nhận thấy rằng, trước mắt mình là bức tranh tuyệt đẹp, cô ấy – nhân vật chính trong tranh giống như một vị thiên sứ, khiến tôi cảm thấy tự ti với vẻ đẹp của bản thân.
Không ai khác, đó chính là Kobayashi Sakura.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta sẽ thấy cô rất xinh đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, buồn vời vợi và thanh khiết như nước hồ mùa thu, thoang thoảng còn mang chút phong vị đáng yêu của tuổi mới lớn, nhưng lại rất đỗi lạnh lùng, vô tâm như một Công chúa băng giá. Giờ đây, trong khung cảnh này, vẻ đẹp ấy càng được tôn lên gấp bội. Tuy đôi mắt Kobayashi nhắm nghiền, nhưng tôi vẫn thấy phảng phất đâu đó nỗi buồn, có lẽ nó không thể hiện qua đôi mắt, mà qua dáng người mảnh mai và đơn độc của cô.
Có phải đằng sau lớp vỏ băng giá ấy là một trái tim mềm yếu, cần được chở che?…
Trong vô thức, tôi tiến lại thật gần, gần, và gần hơn nữa, nét mặt phảng phất nỗi buồn ấy ngày một lấp đầy tâm trí tôi, tôi chẳng ý thức gì về việc mình sắp làm…Tôi cúi xuống, khoảng cách bây giờ là 50cm…20cm…10cm…
…Và rồi, tôi chiếm trọn bờ môi đỏ mọng ấy, nhẹ nhàng thôi, nhưng đủ khiến tôi cảm thấy một luồng điện đang chạy khắp người. Mùi hương vani hoà quyện với anh đào thơm ngát xông thẳng vào mũi, khiến cả người tôi đê mê. Thề có chúa đó là first kiss của tôi. A, tôi điên mất thôi
~Kobayashi khẽ cựa quậy, tôi luyến tiếc rời môi. Khi nhận ra cô sắp tỉnh dậy, tôi giật mình khẽ lùi người ra sau vài bước.
“A~” Trông cô đang dần mở mắt, vẻ mặt tôi như người vụng trộm bị bắt quả tang. Nếu vừa nãy, tôi “anh dũng” hành xử không màng hậu quả, thì giờ đây, chính tôi cảm thấy khá hoảng loạn với cái hậu quả mà tôi đang nghĩ đến. Có khi nào, Kobayashi sẽ ghét tôi khi biết được chuyện tôi vừa làm với bản thân cô không?
“Cậu làm gì ở đây?” Kobayashi nheo mắt hỏi, khẽ cựa quậy người, tay day day hai bên thái dương để áp chế cơn buồn ngủ còn đọng lại.
“Tớ…tớ phải hỏi cậu mới đúng, đây là chỗ của tớ mà.” Tôi trở nên lúng túng, mặt ửng đỏ. Ngoài cái cảm giác lo lắng kia, đương nhiên, tôi phải cảm thấy rất ngượng ngùng. Dẫu là cô có biết hay không đi chăng nữa.
A a a, tôi vừa thực hiện một hành vi đồi bại với Kobayashi – cái con người mà tôi đang muốn kết bạn.
“Chỗ của cậu? Giấy tờ đất đâu? Đưa đây tôi xem.”
“Không…nhưng mà…”
“Không có thì đừng nhận bừa, từ nay nó sẽ là chỗ ngủ của tôi.” Tay khoanh trước ngực, giọng nói đều đều, không có ý gì là nạt nộ.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết…” Kobayashi vòng hai tay qua sau gáy rồi nhắm mắt và tiếp tục ngả người.
“Cũng được…” Tôi một phần là vì đang còn bị ảnh hưởng của vụ ban nãy, một phần muốn ngắm gương mặt thiên thần ấy nhiều lần hơn ở nơi này, nên tuỳ cô ấy quyết định. Và tương lai Kobayashi sẽ là bạn chí cốt của tôi, có là gì khi chia cho cô ấy một nửa lãnh địa?
Kobayashi không nói gì nữa, tôi vẫn đứng thừ ra đó nhìn. Cái nóng của tháng 5 không thể nào bì kịp với cái nóng đang lan toả trong người tôi hiện tại.
“Còn chưa đi?” Kobayashi vẫn khép hờ đôi mắt.
“Tớ đi ngay đây, khỏi phải đuổi.” Không còn dũng khí để đứng yên đó nữa, tôi quay lưng bước. Nếu còn nán lại, không biết bản thân tôi sẽ tiếp tục gây ra chuyện gì.
Tôi đã đến.
Sau đó lại đi.
Tôi đã rời khỏi vườn hoa của chính bản thân mà không hề có một cuộc nghỉ ngơi nào ở đó như dự định. Cứ như tôi chỉ đến đây, ướm vết chân mình lên mặt đất… và ném mọi hành động mình đã làm ở lại để bỏ trốn.
…
Tôi bước dọc hành lang, miệng tủm tỉm cười khiến ai ai cũng nghi hoặc ngoái nhìn, tôi vẫy tay nhìn đám người bọn họ rồi lại tí tỡn về lớp.
“Hôm nay nhà Hoàng tử trúng số độc đắc à?”
“Nhà cậu giàu thế, mấy tờ vé số ấy đã là gì?”
“Vậy thì cậu ta có chuyện gì mà vui thế nhỉ?”
“Không biết nữa? Đang yêu chăng?”
“….”
.
Tôi mím môi, môi cô ấy mềm quá, ngọt quá, ngọt như kem vậy. Cho dù que kem có lạnh giá thế nào đi chăng nữa, cũng mang được trong mình vẻ ngọt ngào vô tận.
Với tôi, cô là một người bạn tương lai, nhưng không hiểu sao tôi lại rất muốn ướm lên đôi ấy một nụ hôn như thế.
Tôi vừa nghĩ vừa cười như một thằng ngốc, chẳng quan tâm đến có bao nhiêu người đang đổ dồn ánh mắt về mình. Bỗng nhận ra Kobayashi đã đứng trước mặt từ bao giờ, tôi bất chợt giật bắn.
“Trông tôi đáng sợ thế cơ à?” Kobayashi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dần đổi sắc của tôi, ánh mắt màu xanh cô-ban vẫn cứ mãi lạnh lẽo như vậy.
“Không, nhưng cậu cứ như ma ấy!” Thậm chí là còn đáng sợ hơn cả ma.
Kobayashi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Thấy vậy, tôi đành chủ động để không phải kết thúc đoạn hội thoại với cô quá nhanh như thế. “Bữa trưa có muốn ăn với tớ không?”
Nhà trường có tổ chức cho học sinh bán trú và nội trú. Tôi và cô thuộc vào loại bán trú, tức buổi trưa sẽ phải ở lại trường, nên tôi có ý định rủ cô ăn cùng.
“Không.” Kobayashi lãnh đạm trả lời, mắt không chịu nhìn tôi mà cứ đăm đăm vào một cuốn sách nào đó, có lẽ cô vừa mượn nó ở thư viện.
“Vì sao?”
“Tôi ghét ồn ào nơi căn-tin.”
“Nhưng tớ đâu nói là chúng ta sẽ ăn ở căn-tin.” Tôi cười tinh quái. Thấy cô hơi nhíu đôi lông mày khó hiểu, tôi bèn trả lời, và kèm theo là cái nháy mắt tinh nghịch. “Đi, trưa rồi cậu sẽ biết.”
“Dù là ở đâu, tôi cũng không muốn.”
Tôi cứng đờ người, Kobayashi cô chính là người con gái đầu tiên có thể từ chối lời mời của tôi như thế. Cắn cắn môi nhìn Kobayashi oán trách, trong lòng tôi thầm gào thét phản đối kịch liệt sự lạnh lùng xa cách này của cô. Ngay cả bữa cơm tôi mời, cô cũng có thể từ chối thẳng thừng, dứt khoát như thế được ư?
“Không hôm nay thì khi khác vậy.” Tôi bướng bỉnh nhún vai. Kết bạn với cô đúng thật rất khó, nhưng chẳng phải đây chỉ mới là một sự khởi đầu thôi sao? Với tôi, đã muốn rồi thì nhất định không thể bỏ cuộc. Nếu hôm nay cô không đồng ý, thì ngày mai, mốt, kia rồi cô cũng sẽ ngã mũ khuất phục tôi thôi.
Ừ, rồi Kobayashi cũng sẽ động lòng với sự chân thành của Hoàng tử mặt trời này. Càng nghĩ, tôi càng trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết.
…
[Mẩu truyện vô cùng cực ngắn (không có theo thứ tự, thời gian)]
“Kobayashi, buổi trưa có muốn dùng cơm với tớ không?”
“Không.”
“…” *ỉu xìu*
…
“Kobayashi, trưa này cậu có cùng ai không? Ăn cơm với tớ đi.”
“Không.”
“…” *ỉu xìu*
…
“Kobayashi, cùng tớ dùng bữa trưa nhé?”
“Không.”
“…” *ỉu xìu*
…
“Kobayashi a~, ăn trưa với tớ đi, hôm nay thôi.”
“Không.”
“Tớ sẽ dắt cậu đến một nơi, đẹp lắm a.”
“Không cần.” *phẩy phẩy tay*
…
“Aha~ Kobayashi, tìm thấy cậu rồi nhé. Cậu dùng cơm trưa ở đây? Tớ ngồi cạnh nhé!?” *hớn hở hớn hở*
“…” *câm nín*
…
“Cậu vẫn dùng bữa trưa ở đây sao? Tuyệt thật.”
“…” *câm nín*
…
“Kobayashi, cậu trốn ở góc xó xỉnh nào rồi?? Cùng tớ ăn trưa đi~‼” *hét*
“…” *bó gối, thu mình, tự kỉ dưới gầm ghế giáo viên.*
…
(_ __~)
…