Băng Tan

Chương 12.1: Bất Đắc Dĩ


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 12.1: Bất Đắc Dĩ

Nghĩ mãi vẫn không ra lý do vì sao Sakura chúc may mắn đến tôi, cuối cùng, tôi gạt nó qua một bên để tiếp tục suy nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Shirin.
Theo suy đoán của tôi, nhất định là vì Sakura đã túm được cái đuôi của Shirin, liên tục truy kích đánh đòn vào điểm yếu ấy, khiến chị không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo lời cô.
Sakura quả thật là một người con gái không tầm thường. Ánh mắt của tôi tiếp tục hướng đến cô, mang nhiều nét bội phục. Còn khi hướng về Shirin, tôi chỉ có thể bộc lộ một niềm cảm thông cùng thương tiếc.
Hy vọng rằng, Sakura sẽ không quá nặng tay với Shirin…Nếu điều ấy thật sự diễn ra, tôi cũng thật chẳng biết nên đứng về phe nào cho phải.
Vừa mới hôm qua, Sakura đã yêu cầu Shirin tát Moda một cái thật đau, và chị làm theo. Sakura đứng cười, trông cô hả hê vô cùng, có thể do cô hoá được nỗi nhục thua cuộc trước đó thành không phí. Ngày hôm nay, cô lại hẹn Shirin lên sân thượng thời điểm ra về, không rõ cô lại định bày trò gì nữa.
Tôi có thể thấy được, trong ánh mắt Shirin giờ đây luôn tràn ngập tức giận cùng chán ghét, đôi khi là sợ sệt. Hoặc chị đã biết sợ vẻ ngoài lạnh như băng, ánh mắt sát nhân vô địch, hoặc chị đang lo lắng rằng, danh tiếng của mình có thể sẽ bị con nhỏ kia phá huỷ, và chị đang tính kế thoát khỏi sự thao túng của cô. Có lẽ khả năng sẽ rơi vào trường hợp thứ hai.
Bản thân tôi vì hiếu kì nên không thể không lên trên đó xem được. Hai người này mà đánh nhau một trận, tôi còn biết đường can ngăn. Về sức lực hay kinh nghiệm đánh lộn, Sakura đều yếu hơn một bậc. Nếu như Shirin nóng tính đánh Sakura yếu đuối để trả thù thật, không khéo cô sẽ vào viện mất…
Cơn mưa rào mùa hạ chỉ vừa dứt, mây mù vẫn chưa thể nào tản bớt được, bầu trời giông bão vẫn đầy vẻ âm u. Gió thổi mạnh làm cho các vũng nước to nhỏ trên nền đất khẽ lay động. Mà ở trên sân thượng của toà nhà 6 tầng, gió càng đặc biệt thổi mạnh hơn nữa.
Quả thật suy đoán của tôi không sai, vừa đến nơi, tôi thấy bọn người ấy đã chia ra làm hai phe. Phía bên này, Sakura khoác trên người vẫn là đồng phục học sinh, dáng dấp thanh mảnh bị cơn gió lộng kia nuốt trọn, phủ vây lấy. Lúc này đây, tà váy cùng mái tóc đen tuyền ấy khẽ bay bay, làm bộc lộ nên nét khảng khái, cương nghị, và cả hiên ngang, sừng sững. Trông cô chẳng khác gì một vị chiến thần dũng mãnh, lại giống như một đứa con gái tuổi mới lớn, yêu kiều, thướt tha. Nhưng tất cả mọi hình tượng ấy đã bị Sakura phá bỏ bởi ánh mắt mang đậm nét giễu cợt hướng thẳng đối phương.
Đối phương, không chỉ có Shirin như dự tính, mà cả một đoàn những năm, sáu người. Tất cả đều là bạn trong nhóm của Shirin, và tất cả đều tham gia club anti Sakura, ngoại trừ Shirin – vì chị là Tiểu thư tóc đỏ được mọi người trong trường yêu mến, nhất định hình tượng sẽ bị phá huỷ nếu anti kẻ khác. Tuy chị không tham gia, nhưng tôi biết, club này do chị ngấm ngầm kêu gọi, ngấm ngầm tham gia tất cả hoạt động bên trong.
Cái club kia, sau khi tin đồn Sakura ăn cắp đề thi khiêu chiến càng trở nên lớn mạnh. Số lượng hiện tại có thể lên đến vài trăm, thậm chí là cả ngàn người rồi. Không rõ vì lý do gì, những thành viên này xuất hiện ở đây nhỉ?
Dường như sự có mặt của tôi không thích hợp cho lắm. Cũng bởi tôi là người không mời mà đến, cái tin tức Sakura hẹn Shirin do tôi ngẫu nhiên biết được thôi. Vì thế, tôi chỉ đứng trong góc khuất dõi theo bọn họ, không dám lộ mặt ra ngoài.

Trông tôi thật không hơn không kém với kẻ nhiều chuyện là bao.
“Câu lạc bộ những người anti Kobayashi Sakura?” Cô vuốt lại mớ tóc loã xoã trước mặt, miệng nhếch lên nụ cười chào hỏi. “Tôi nghe không lầm, thủ lĩnh của câu lạc bộ này là Osora Yuuri, ngày hôm nay, chị ta có ở đây không nhỉ?”
Trong lúc cất lời, Sakura vẫn luôn hướng mắt vào một cô gái. Khi câu hỏi của cô vừa dứt, cô gái được Sakura nhìn liền mở miệng, trên môi kèm theo nụ cười khinh miệt. “Là tao.”
Thoáng nhìn cũng biết, Sakura hỏi là để lấy thông lệ xã giao thôi.
“Trông chị cũng không xinh đẹp. Có phải hay không vì ghen tức với vẻ bề ngoài của tôi nên thành lập nhóm này?” Khuôn mặt của Sakura lúc này rất ngây ngốc, ánh mắt xanh mà trong vắt chớp chớp hai cái.
“Mày…!” Thái độ của Osora Yuuri cư nhiên dễ dàng nắm bắt được, chị ta cuộn tay thành quyền, cái trán nhăn tít lại đầy căm tức.
Phải nói là lời nói khích bác của cô đã đả kích đối phương một cú nặng nề. Con người ta, không riêng phận nữ nhi, tất cả đều chẳng thích ai đó nói mình xấu xí. Sakura đã thẳng thắn như vậy, nhất định Osora kia bị chạm vào lòng tự ái mất rồi.
Shirin đứng lẫn trong đám của bọn người ấy, nay chị không đứng đầu nữa, khuôn mặt mang vẻ nao núng hoang mang. Tôi còn đang thắc mắc vì sao chỉ mời Shirin mà lại xuất hiện nhiều người đến thế! Là chị mang đến, hay là chủ ý của cô?
“Dĩ nhiên không.” Cái giọng cao vút, ương ngạnh ấy là của một người con gái khác, chính tôi cũng không biết tên. “Là vì sự kiêu kì này mới bị nhiều người ghét như vậy. Mày xem, mày chẳng hơn gì cóc ghẻ, lại đòi so sánh với chúng tao. Ahahaha, thật nực cười!”
Nhìn thấy bọn họ khinh Sakura như vậy, trong lòng tôi cảm thấy ray rứt khó chịu thay cô.
“A? Nếu tham gia vào một cuộc thi sắc đẹp, chị liệu rằng…có thể thắng được tôi?” Cô cười khẩy. “Kiêu kì? Không phải trong trường này có rất nhiều người cũng kiêu kì sao? Ví như những kẻ đang đứng trước mặt tôi chẳng hạn. Vậy tại sao…các người không lập thật nhiều câu lạc bộ để anti tất cả những người kiêu kì trong trường này?”

“Lý do chính đáng hơn là, mày đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đánh thắng Hanazuki Shirin trong trận đấu vòng một!”
“Vậy là chị không biết rồi? Chị Hanazuki Shirin này, nói xem, tôi có giở trò gì trong lần đó chăng?” Cô cười lạnh, hờ hững liếc nhìn đến Shirin. Chẳng hiểu sao, sự hờ hững ấy lại khiến cho chị nhiều phần khiếp sợ.
Giờ phút này, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ chủ ý của cô. Thật khôn ngoan!
“Ừ, không có…chỉ là hiểu lầm.”
Câu nói kia phát ra từ miệng Shirin, Osora Yuuri đứng bên cạnh đã ngạc nhiên tột đỉnh, nhất định là ả đang nghĩ: chẳng phải bọn họ đã lên kế hoạch thông đồng với nhau, cùng khiến cho Sakura bị chìm ngập trong bãi nước miếng của người đời hay sao? Cớ gì Shirin lại có thể nói trắng ra như vậy?
Tôi có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Osora hiện giờ, và cũng biết rõ câu trả lời – vì Shirin không thể nào làm khác ngoài ngoan ngoãn nghe theo Sakura, sâu xa hơn là do cô đang luồn sợi dây qua mũi chị mà dắt khi trong tay có điểm yếu của chị.
Mặc cho tiếng nghiến răng cứ ken két bên tai, Sakura khoanh tay tiếp tục nói. “Lý do chính là các người quá ghen tị, một vì sự xinh đẹp của tôi, hai vì sự thông minh cùng tài năng của tôi, ba… vì đứa con trai đang ngồi bên cạnh tôi.” Nói xong câu đó, cô lập tức đảo mắt về phía tôi.
Tôi giật thót mình núp vào sâu hơn, xém cắn trúng lưỡi, vì cái ánh nhìn của Sakura chĩa thẳng hướng này cũng đúng, mà vì đoạn cuối cùng của lời nói kia cũng đúng.
“Bớt tự kiêu lại đi! Ghen tỵ ư? Thật ảo tưởng!” Cùng lời nói là hành động điên cuồng lao tới Sakura của Osora Yuuri. Cánh tay giơ lên trong không trung, lập tức bị Sakura bắt lấy. Tôi vuốt ngực thở phù, một chút nữa thôi cô đã bị đánh mất rồi.
Nhìn vẻ mặt bất mãn cùng đau đớn của Osora Yuuri khi bị Sakura giữ chặt cánh tay, ánh mắt Shirin ẩn ẩn tia lo lắng. Khi nhận ra Sakura đang nhìn, chị giật mình như muốn nghẹn cả lên.
“Những khẳng định của tôi, chị thấy đúng chứ, Hanazuki Shirin?” Sakura đẩy ngược Osora trở lại, thanh âm đã trong lên một chút, tia nhìn vờn đùa thẳng hướng đến Shirin.

Shirin không trả lời, lập tức nhận được thái độ cảnh cáo qua cái nhíu mày của Sakura. Chị nhắm mắt, khổ sở nuốt cục tức xuống bụng, dường như chị đang cố kìm chế hành động vồ lấy mà cào nát mặt cô.
“Đúng.” Chị nhỏ giọng.
“Làm sao? Đúng cái gì?” Cô khẽ ngoáy ngoáy lỗ tai bằng ngón út, không thèm nhìn đối phương lấy một cái, điều này khiến cơn tức của chị xông lên đến não, khuôn mặt đỏ gay gắt.
“Chúng ta đang ghen tị, mày nói rất đúng!”
Bọn người còn lại ngơ ngẩn nhìn Shirin, có thể lúc nãy, họ còn hơi ngờ ngợ về hành động quy phục kia, nhưng đến bây giờ đây, trong đầu họ đồng loạt mang theo một dấu chấm hỏi lớn đặt cho thủ lĩnh của mình.
Gió vẫn vù vù thổi bên tai, Sakura tựa hồ cảm thấy lạnh, hơi co người lại một chút, tay vốn dĩ đang khoanh trước ngực càng được xiết chặt. Trông thấy cô co ro như vậy, tôi thật muốn chạy đến, đem cô ôm vào lòng để sưởi ấm.
Tôi đang nghĩ đi đâu thế này?
Thiết nghĩ thì, ôm cũng chẳng làm sao cả. Hôn cũng đã hôn rồi, tôi chỉ còn có cái chuyện kia là chưa dụng thôi. Điều cách trở duy nhất là, tôi không thể nhào đến ôm cô trong khi nơi này lưu lạc nhiều người như vậy. (Rùa: Nhận tiểu muội này một lạy. Ca ca a~ trình độ “ngây thơ hồn nhiên” của ngươi đã đạt đến mức này rồi sao? -_- )
Nhưng nụ cười trên miệng cô hiện tại, so với cơn gió này có nhiều phần lạnh lẽo hơn.
“Hanazuki Shirin, xem ra chị rất thẳng thắn.” Cô cười khanh khách. “Cái lý do ghen tị thật quá ấu trĩ, các người cũng không phải con nít lên ba, nhưng so-với-con-nít-lên-ba cũng không bằng! Aiz, cái club này, cứ như cái gai trong mắt tôi vậy…”
Sakura cũng không phải hạng vừa đâu.
Đối lập với Sakura, phía bên đây lại nóng như lửa đốt. Bọn họ dường như rất hận không thể đem cô băm vằm ngay ngay lập tức. Tình huống bây giờ thật sự rất căng.
Thấy bọn người kia đang chĩa mũi dao về mình, Sakura không hề hấn gì, lại tiếp tục bổ sung câu nói. “Hanazuki Shirin, chị có thể giúp tôi lấy ra cái gai trong mắt này không?”

Trước lời nói đầy hàm ý của Sakura, bọn họ một lần nữa đảo mắt đến Shirin. Im lặng một lúc lâu, chị run run giọng. “…Tan rã nhóm thôi…”
“Shirin, chuyện này là làm sao?” Osora Yuuri cất tiếng hỏi.
“Shirin, không phải mày đã thật sự quy phục con nhỏ đó rồi chứ? Những lời nói trên loa phát thanh của trường hôm qua là đúng sao?”
“Shirin, mày bỏ bạn theo địch ư? Nhóm này chính mày đã gây dựng lên cơ mà?”
Trước những câu hỏi kia, Sakura nhíu nhíu mày nhắc nhở. “Hanazuki Shirin, chị “giải thích” cho họ nghe đi. Bọn họ chỉ có năm người thôi, tiện bề giải thích hơn là trước mười ngàn học sinh trong trường lắm.”
Tôi đứng trong một góc, nghe rõ mồn một từng lời Sakura nói. Chẳng lạ gì nữa, Sakura đang đe doạ Shirin, rằng nếu chị chống đối, nhất định sẽ đem trò chơi bẩn của chị công bố cho 10000 học sinh trong trường biết.
Shirin có vẻ như rất hiểu rõ lời nói cay nghiệt ấy. “Tao…thấy tốt hơn hết nên thôi đi, Hoàng tử không phải của nó…Kobayashi, không thể nói ganh tỵ là ganh tỵ…”
Bọn người kia tròn mắt kinh ngạc tiếp nhận lời Shirin. Họ không thể ngờ, người như Shirin lại có thể có được suy nghĩ như vậy. Về phần Sakura, trong chớp nhoáng, cô đã tỏ ra thâm trầm, nhưng rất nhanh lại cong miệng cười cười hài lòng.
“Mày đang có ý muốn phản bội? Mày đừng nghĩ, mày là thủ lĩnh thì tất cả sẽ cúi đầu trước mày, có thể nghe lời của mày như con chó trung thành. Club đã lập, không thể nói tháo là tháo. Nếu không thích, có thể tự chuyển đi.”
Mắt Shirin rưng rưng. Nhìn thấy vẻ mặt này của chị, lòng trắc ẩn trong tôi dần dâng lên. Hiện tại, chị đã bị những đứa bạn kia quay lưng. Chị quả thật rất đáng thương!
Sakura đứng một bên xem kịch, nở nụ cười nửa miệng. Trông thấy nụ cười quen thuộc kia, tôi lại cảm thấy rùng mình. Người con gái này có thể tàn nhẫn, ngoan độc như vậy ?
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.