Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 62: Trận Đánh Cuối Cùng Của…? (Phần 6)
.
.
Có thứ gì đó thôi thúc trong tôi mạnh mẽ, lần này, tôi đã hoàn toàn tìm đúng đường mà không phải quay lại ở bất kì lối đi nào, và sẵn sàng vượt qua bọn thiện xạ ngồi trên phi cơ mà chẳng hề dừng chân núp sau những chiếc xe tải như ban đầu nữa. Khi đến nơi, tôi nhận ra tình thế đã thay đổi, White Nathan đang nằm dưới chân Sakura, máu có vẻ như là từ người hắn chảy ra. Có lẽ hắn bị bắn bằng một phát đạn từ cây súng của Henry ở cửa thông phía bên kia phòng. (gian phòng có hai ô cửa không cánh nằm đối diện nhau, kéo hun hút như một dãy hành lang xuyên phòng)
Sự xuất hiện của Henry ở đây thật khiến tôi ngạc nhiên, không chỉ tôi, mà cả Sakura và White Nathan cũng vậy. Càng bất ngờ hơn nữa khi anh ta là người mở lời đầu tiên, với tôi. “Cậu vẫn chưa chết ư?”
Tôi hơi cúi đầu xuống, gãi gãi mũi. “Tôi có thể chấp nhận đây là một lời khen.” – sau bao nhiêu trải nghiệm kinh khủng như vậy.
Sakura không vì chúng tôi mà phân tâm quá nhiều, cô vẫn luôn hướng ánh mắt đến White Nathan, lường trước đến cảnh tượng hắn có thể đá văng cô và trở mình.
“Lại thêm một đứa con ngỗ nghịch xuất hiện…” White Nathan cười, đùa nhiều hơn là phẫn nộ bởi sự thật. Như rằng hắn đã sớm biết có cảnh tượng này xảy ra.
“Thưa lão cha, con chỉ là không muốn các người đấu đá lẫn nhau.” Henry vẫn luôn mang bộ mặt lạnh, khó để cho tôi có thể phán đoán được đâu là thật, đâu là giả.
“Tốt hơn là con không nên đóng kịch nữa.” Hắn ta lại cười.
Henry luôn luôn hoàn vở kịch của mình, dù đối phương đã biết rõ vở kịch ấy mà không có bằng chứng. Anh là tuýp người không để vòng xoay giả và vòng xoay thật, vòng xoay bên ngoài và vòng xoay nội tâm va chạm, dính dáng lẫn nhau. Chỉ cần là không bằng chứng, anh cái gì cũng có thể làm. Tôi biết được điều này, là do rút ra được khi anh âm thầm muốn giết chết tôi, mà lại làm như vẻ giúp đỡ tôi – mặc cho Sakura đã đoán biết.
Đó không phải là tính cách xấu, đó là một cách để giải quyết mâu thuẫn nhanh nhất mà ít để lại hậu quả.
Còn ở tình huống này, Herny thật sự muốn gì, tôi vẫn chưa thể đoán ra được. Nhưng chắc rằng hai kẻ còn lại ở đây đều đã biết rõ.
“Kết thúc rồi, ông nên chết đi.” Sakura lãnh đạm chĩa mũi súng về phía hắn, nét mặt, và nhất là ánh mắt xanh cô ban đều không tì một vết cảm thương nào của tình phụ tử.
“Cherry… ta chưa bao giờ đối xử tệ với con…”
Trong ánh mắt cô, tôi có thể tìm thấy được một tia phức tạp nhen nhóm, cùng một chút thắc mắc và bỡ ngỡ… Do hắn ta chưa bao giờ gọi cô bằng cái tên Cherry như vậy, mà chỉ luôn miệng một tiếng ‘con gái yêu quý của ta’ chăng?
“Ông đã giết chết mẹ tôi.”
“Con hãy nhớ lại xem, đáng lẽ ra ta đã để mẹ con sống, nhưng chính bà ấy muốn giết ta trước, ta chỉ phòng vệ mà thôi.”
“Nói dối, vẻ mặt đó của ông…” Chút cảm xúc nhức nhối lan toả từ Sakura đến tận tim tôi. Khuôn mặt xinh đẹp của cô khắc khoải một nỗi thống khổ giữa những tình cảm phức tạp xuất phát từ tình cảm con người. Bàn tay cầm súng khẽ run run, cô có thể một phát bắn chết hắn, nhưng cô vẫn chưa làm như vậy.
“Đó là tác phong của ta, ở với ta như thế, con cũng biết rõ điều này mà.” Tác phong lãnh cảm, ác độc với vẻ mặt đểu giả, toan tính?
“Nhưng…ông đã bỏ rơi mẹ con tôi, nếu không…mẹ tôi sẽ không vậy.” Ký ức về năm xưa gần như vùi lấp tất thảy mọi lý trí của cô ở hiện tại. Cô đang rất chần chừ, lưỡng lự, không biết phải làm gì tiếp theo với người cha ác độc của mình.
Thái độ này của Sakura đã nói lên được, trong thâm tâm cô chưa bao giờ muốn kết cục giết chóc xảy ra với chính gia đình mình. Cô không muốn gặp phải tình huống này, nhưng nó vẫn cứ thế tiếp diễn.
Cô có thể tha thứ cho hắn ta hay không? – Tôi nghĩ, có lẽ đây sẽ là câu hỏi vang vọng trong đầu cô ở hiện tại.
Sakura cắn chặt môi, chờ đợi một câu trả lời từ phía hắn. Vẻ mặt hắn… phải nói như thế nào nhỉ? Rất có cảm xúc, như muốn kéo cô trôi dạt vào trong mớ cảm xúc ấy cùng hắn.
“Ta xin lỗi, ta đang cố gắng bù đắp cho con vì những lỗi lầm mình đã gây ra… Nếu như, ta còn sống, ta sẽ không bao giờ gây nên bất cứ tổn thương nào cho con nữa…”
Tôi đột ngột sáng suốt hẳn, nhìn thấu dụng ý của hắn. Nhưng người con gái đứng cách tôi không xa kia, cô đang quá chìm đắm trong thứ cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong tâm trí, nó khiến cô phân tâm, khiến cô không thể nào cảnh giác tốt với mọi thứ.
“Sakura! Đừng mắc lừa lão ta!” Khoảnh khắc tôi kết thúc câu nói này, cũng là khoảnh khắc White Nathan đá bay cây súng trên tay Sakura, đứng bật dậy và siết cổ cô từ phía sau.
Tôi kinh ngạc, định làm gì đó, nhưng chân vẫn nặng như đeo chì. Henry cũng vậy, chúng tôi không thể tiến lên, nếu không muốn tất cả cùng chết.
“Con gái yêu quý của ta,” Hắn liếm nhẹ lên xương quai xanh của cô, cười xảo trá. “, ta đã nghe qua về bài kiểm tra cuối cùng mà Keith dành cho con, thế nào? Con chưa vượt qua được, đó là lý do vì sao con bại trận dưới tay ta.”
“Bài kiểm tra cuối cùng?” Tôi lạ lẫm cất giọng hỏi.
Tuy là đang bị siết cổ, nhưng cô vẫn lên tiếng giải đáp cho tôi. “Keith đã từng… cho tôi bài kiểm tra cuối cùng…là phải giết chết cậu mà không thêm cảm xúc… anh ta bảo… đến lúc đó, tôi mới có thể giết chết White Nathan.”
Và Nathan phụ hoạ một câu. “Tên tiểu tử ấy nói rất đúng.”
Gì thế này? Saito định huấn luyện cho cô trở thành một ma nữ không tình người thật sự ư? Giết chết tôi – kẻ mà cô yêu vô cùng, nhưng không đau buồn, tình cảm con người của cô lúc ấy đã hoàn toàn cạn khô mới làm được như vậy. Bài kiểm tra cuối cùng của hắn thật nực cười.
Nhưng cũng rất có lý… Nếu Sakura không còn chút tình, trở thành kẻ máu lạnh, như thế…White Nathan đã chết dưới tay cô kể từ khi nãy, chứ không phải là cô đứng nghe hắn huyên thuyên một hồi để tình cảm cha con trong cô bị khơi dậy, cuối cùng là lại một lần nữa rơi vào tay hắn như thế.
Saito Suichi quả thật là bậc thầy về khoản giết chóc.
“Cậu đã không vượt qua bài kiểm tra cuối cùng, vì chưa giết được tớ sao?”
Sakura không trả lời, nhưng có lẽ cô sẽ gật đầu nếu không bị White Nathan kìm giữ, ánh mắt cô long lanh những áng nước mơ hồ mờ nhoà.
“Con vẫn chưa luyện tập đủ.” Hắn ta lại cười. “Chưa biết chừng, nếu cho con trở về luyện tập lại, và vào lần sau – giống như thế này, con vẫn tin tưởng vào tình cảm cha con tồn tại trong từng lời nói giả tạo của ta thì sao nhỉ?”
“Đó là ngu ngốc của tôi…” Dường như hắn đã thả lỏng cho Sakura một chút, để cô có thể nói chuyện dễ dàng hơn. Nhưng rồi sau đó, hắn lại siết chặt cổ cô khiến mặt cô đỏ bừng.
Henry giương súng lên cao, bóp cò.
“A!” Anh định bắn White Nathan để bảo vệ cho Sakura. Nhưng… hắn lại nhanh tay lấy cô làm bia đỡ đạn, nên viên đạn kia rơi thẳng vào người cô.
“Con gái yêu của ta, đã đến lúc… game over.” Hắn thủ thỉ bên cạnh tai Sakura, sau đó cùng kéo cô lùi chầm chậm về phía sau, bàn tay hắn chầm chậm luồn vào trong bụng cô, nơi vết thương ứa máu, trực tiếp chòng chọc vào, như thể đang cố moi móc viên đạn trong lớp thịt bầy nhầy, hoặc ấn nó vào trong sâu hơn. Sakura đau đớn cắn môi đến bật máu, nước mắt tự động lăn lăn trên gò má.
Trông thấy cô đau đớn, một tay giữ chặt lấy cánh tay mạnh bạo đang siết cổ mình, một tay đặt lên vùng ngực, nơi vết thương bắn trúng, tôi căm phẫn nhìn White Nathan. Tôi – từ một người trung lập, tham gia trận chiến chỉ để bảo vệ cô, giờ đã trở thành một kẻ như mang mối thù sâu đậm, muốn giết chết Nathan ngay tức khắc.
Tôi đã làm như vậy.
Đối với White Nathan, dường như tôi chỉ là một con người không mang nhiều tính đe doạ, bởi lẽ đó, sự lơ là của hắn đều hoàn toàn rơi vào người tôi. Nhân lúc hắn không để ý, tôi cầm súng, nhanh đến mức không kịp nhắm mà bắn vào sau lưng hắn, với sự ngông cuồng trong khí thế tức giận.
Nathan đã có nhận ra, một cách xuất thần nhất, hắn đã lại né thêm một đường đạn, từ ống đạn của tôi. Dẫu vậy, Sakura rất nhanh đã chộp lấy thời cơ này mà đấm ngược một cú vào mặt Nathan, vùng thoát khỏi bàn tay huyền thoại của hắn rồi nhanh chóng nhặt khẩu súng của mình. Cô nhếch miệng cười đắc thắng. “Phải, đã đến lúc game over.”
Tôi có thể ghi nhận thấy sợi tình phụ tử mong manh cuối cùng giữa họ đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Khoảnh khắc cô định bóp cò súng, cũng là khoảnh khắc tiếng nổ ầm ầm vang lên, sàn nhà nứt toát. Tất cả mọi người trong căn phòng bao gồm cả tôi nhanh chóng di chuyển về nơi bản thân cho là an toàn theo phản xạ. Cả khu xưởng – bao gồm gian phòng của tôi rung lắc như một cơn di chấn vừa tạt ngang qua. Vôi rữa trên trần có dấu hiệu rạn nứt và rơi lộp bộp xuống nền. Sàn nhà nứt làm đôi, chia tôi, Sakura, BP và Henry về một bên, còn White Nathan về một bên. Không may cho chúng tôi, rằng nơi Nathan đang đứng mới thông với các lối thoát hiểm của toà nhà.
Đơn giản là một tiếng nổ vang dội, như muốn đem lỗ tai ra tra tấn. Mọi người hiển nhiên đã cùng giật mình. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa hiểu nó phát từ đâu ra.
Bất chợt, tôi nhớ đến lời Saito Suichi trong khu xưởng gần căn hầm ban nãy.
“Tôi đoán…nơi này không lâu sẽ tan tành thành tro bụi…”
Xâu chuỗi tất cả sự kiện mà tôi đã trải qua, tôi có thể nhận định chính xác nguyên nhân của vụ nổ, là từ chiếc xe tải mà tôi lấy lên từ dưới hầm.
Mọi người cùng đứng dậy, ai cũng linh tính được chuyện chẳng lành, việc làm trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi đây. “Sakura! Xe tải dưới hầm chứa những thứ gì thế?”
Sakura hiểu ý nghĩa câu hỏi này, trong khi ném ánh mắt ngờ vực đến tôi, Nathan phía bên kia đã nhoẻn miệng cười. “Xe tải? Dưới hầm ư?”
Nói rồi lão chạy vụt đi, để lại chúng tôi mắc kẹt vào góc phòng nghiêng nghiêng ngả ngả, như chúng tôi sắp sửa trôi xuống tới nơi….
Đầu óc tôi ong ong. Giá như có ai đó cảnh báo cho tôi sớm hơn.
“Một chiếc xe nổ như vậy…” Sakura dường như cũng đoán biết phần nào nguyên nhân qua câu hỏi của tôi. “…nhất định sẽ kéo theo sự phát nổ của những chiếc còn lại.”
Tôi nắm tay Sakura, kéo đi thật nhanh, cả Henry và BP cũng chạy, nhưng khi đứng trước cửa thông. Chúng tôi cũng đều đã thấy lửa tràn đến cuối dãy hành lang bên kia, mãnh liệt rượt đuổi theo White Nathan chạy phía trước đó. Nền nhà nơi tôi đứng mang dấu hiệu dần nóng lên như nung lửa.
Chúng tôi thất thần nhìn nhau, rồi nhìn lửa đang phừng phừng lao đến. Không ai bảo ai, chúng tôi đều tự động chạy theo hướng ngược lại.
*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*
Dấu hiệu rung lắc càng dữ dội hơn, đã có những vết thủng lớn, và nếu sơ sẩy, chúng tôi đều có thể rớt xuống tầng rồi chìm trong biển lửa. Khói lan toả ngày một nhiều, chúng tôi ho lên khù khụ, da mặt ngày càng nóng ran và cảm giác như sắp bốc cháy tới nơi. Trong khi đó, cả hai đều mang những vết thương, không còn sức để chạy. Hơn nữa, chúng tôi không thể chạy xuống tầng, vì tất thảy mọi thứ dưới đó đều bị đốt cháy. Có lẽ tầng chúng tôi đang đứng sẽ sập trước khi lửa bén tới đây.
White Nathan đã đuổi kịp tới, sẵn đà nhảy qua vết nứt khá rộng ban nãy. Có thể ông tính toán sai đôi chút, hoặc sức đà không đủ, chỉ có thể hai tay vịn lấy thành vết nứt, hai chân tự do vung lắc trong không khí, và gần như bắt lửa từ phía tầng dưới.
Sakura lợi dụng thời cơ White Nathan gặp khó khăn, cô nhếch mép cười, đồng thời dùng súng bắn vào bàn tay hắn. Bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, hắn sẽ rơi xuống phía dưới – biển lửa – đồng nghĩa với cái chết. Ấy thể nhưng đã bắn gần hết đạn, bàn tay hắn vẫn vô cùng tài tình lưu loát tránh né, mặc kệ có gánh bao nhiêu cân của cả thân thể phía bên dưới. Hắn hơi nhoẻn miệng trong khi nhìn Sakura đang tức giận trực trào. Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, hắn vẫn cười!
“Sakura! Dừng tay lại đi! Đó là cha cậu mà!” Tôi bất chợt hét lên, thu hút sự chú ý của tất cả ánh nhìn. Nếu nhìn theo chiều hướng khách quan, phát đạn ban nãy chĩa vào White Nathan của tôi chỉ là để bảo vệ Sakura mà thôi. Ánh mắt tôi đang hừng hực khí thế, rằng tôi chỉ muốn ngăn cản cha con họ sát hại lẫn nhau. “Sakura! Cha cậu có thể đối xử không tốt với cậu, nhưng giết cha cậu rồi, cậu chắc chắn sẽ phải hối hận đấy! Chẳng lẽ cậu muốn suốt quãng đời còn lại của mình sống trong đau khổ tuyệt vọng ư?” Tôi gào lên trong khung cảnh khói lửa mịt mù, làm vòm họng đau rát.
Sakura dường như đã đứng lặng đi sau những câu từ của tôi, tay cầm súng khá buông thỏng. Hai kẻ còn lại dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn. Tôi cảm thấy không khí giữa những con người này khá nguôi rồi mới tiến lên phía trước, giơ bàn tay đến trước mặt White Nathan, gương mặt khá bất đắc dĩ, lẫn chân thành. “Tôi và ông không quen biết, nhưng tôi yêu con gái ông, tôi sẽ cứu ông, với điều kiện hãy để yên cho Sakura, được chứ?”
Lửa phừng phừng thổi đến thúc ép con người ta phải suy nghĩ một cách cấp bách. “Ta sẽ đồng ý.” White Nathan bắt lấy tay tôi, tôi khá nhẹ nhàng kéo ông ta lên một chút.
Và sau đó… tôi cũng nhẹ nhàng thả tay, đồng thời dùng tay còn lại gỡ bàn tay đang cố bấu chặt lấy tay tôi ra. Mắt sáng quắc lên hằn ý, miệng cười quỷ quyệt.
“Vĩnh biệt, White Nathan.”
Trước khi bị lửa nuốt trọn, tôi thấy một móng thép đã đâm xuyên cổ họng hắn.
Chính Sakura cũng chứng kiến điều này. Cô nhìn tôi, vẻ lạ lẫm.
“Không kịp rồi!” Trước khi có câu hỏi, có suy nghĩ, có dấu hiệu gì đặt ra, tôi đã hét, sau đó kéo Sakura vào căn phòng ngẫu nhiên ngay trước mặt. Thật may mắn khi cửa sổ căn phòng này quay về phía khoảng đất trống, cũng như có một dãy lan can.
Tôi quấn sợi dây giãn vào lan can, tay nắm chặt đầu dây còn lại. “Cậu cũng nắm chặt sợi dây, và ôm chặt lấy tớ!”
Hai chúng tôi nhảy xuống từ tầng ba của khu xưởng. Ở phía lan can mà chúng tôi vừa nhảy đã bùng ra một ngọn lửa. Tôi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, không phải vì sợi dây không chảy dưới ngọn lửa – vì biết sẵn đặc tính của nó, mà vì kịp thời nhảy ra trước khi bị lửa thiêu rụi. Sợi dây vì sức nặng của chúng tôi nên bị kéo giãn xuống tới mặt đất. Chúng tôi đồng thời thả tay ra, trước khi bị chính sức giãn này lôi bật trở lại.
Cả hai cùng lăn vài vòng trên đất.
“Chạy nhanh thôi!” Chúng tôi cùng lồm cồm bò dậy, cách ly khu xưởng thật xa trước khi nó phát nổ lần tiếp, và có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Ở khoảng cách đủ xa, chúng tôi cùng nằm sấp trên nền cát vàng để tránh miễng kim loại găm vào người. Chỉ một giây sau, cả khu xưởng phát nổ, âm thanh to nhất, và cũng chấn động nhất.
Sakura thở dốc, tia nhìn cuối cùng của White Nathan khi hướng đến tôi và cô là một sự kinh ngạc, cũng có chút gì đó không khâm phục. Rồi bất chợt, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ thơ.
Cô khóc như thế rất lâu. Tôi lết lại gần cô ấy, gạt bỏ đi những dòng nước mắt đau đớn vì sự thật. Dám chắc rằng, cô chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh sau khi giết chết White Nathan, cô trở thành kẻ không cha lẫn mẹ.
Nước mắt của cô vẫn liên tục chảy ra, gạt bỏ đi bao nhiêu, lại có một dòng nước ấm khác chảy tràn lên. Tôi bặm môi, tôi rất muốn lấy đi tất cả nỗi buồn của cô vào trong mình.
Tôi yên lặng, cố tỏ ra thấu hiểu cảm xúc của cô, để cô vơi đi phần nào nỗi buồn. “Cậu ổn chứ, Sakura?”
Sakura vẫn nghẹn ngào nấc lên. “Ôi~ Keith vẫn còn kẹt ở bên trong.”
“Đừng lo, tớ đã đưa Saito vào trong phòng điều khiển, hắn có lẽ đang ngủ trong đấy để dưỡng sức.” Phòng điều khiển ở toà điều khiển, cách khu xưởng hơn trăm mét, nhất định không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Nghe lời cảm ơn của cô, tôi mừng vì có thể làm gì đó khiến cô vui vẻ hơn đôi chút.
Tro bụi trong không khí chậm chạp rơi xuống như tuyết đen, mở ra xung quanh một phong cách lãng mạn dị hoặc. Tôi với Sakura cùng nhìn nhau, bật cười sảng khoái trong làn nước mắt. Chúng tôi đã vừa chạm tới ranh giới của cái chết và thoát khỏi nó một cách thần kỳ.
Bỗng Sakura nói khe khẽ. “Đừng đứng dậy, tôi chưa muốn đứng dậy đâu~” Tôi cũng vậy. Thật quá mệt mỏi nếu cứ cố gắng gượng dậy vào lúc này.
Cô vung tay vung chân loạn xạ, giống như muốn trầm mình trong cát, để lại hình thù một con người mặc chiếc váy dài sát đất với ống tay rộng như bộ đồ trong các phim cổ trang. Cát dính bê bết vào gương mặt ướt bởi mồ hôi, máu lẫn nước mắt của cô, trong thật kỳ cục, quái dị. Nhưng rồi, tôi cũng làm theo Sakura, vùng vẫy tay chân, tắm mình trong đống cát mát mẻ.
Tôi với cô đều mang suy nghĩ muốn thoát ly với tất cả mọi suy nghĩ, tất cả mọi con người, chỉ mỗi chúng tôi bên cạnh nhau vào phút giây này, đắm chìm trong niềm cảm xúc thăng hoa nhất. Tôi vươn dài tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ở bên cạnh, cái nắm đủ chặt để chúng tôi có thể cảm nhận lẫn nhau.
Tất cả đã kết thúc rồi, phải không…?
Không, nó chưa hề kết thúc, thậm chí là nó còn chưa hề bắt đầu đối với tôi;
Một cái bóng bỗng đổ rạp, che khuất ánh nắng mặt trời chúng tôi đang sưởi ấm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, Sakura chậm chạp hơn đôi chút, ngước lên sau tôi.
“Đến lúc phải đi rồi, Nữ hoàng bóng đêm.”
Đúng vậy, trận chiến của tôi bây giờ mới thực sự bắt đầu. Tôi đứng lên, vẫn không buông bàn tay Sakura. Cô có thể cảm nhận luồng sức mạnh từ tôi truyền sang, nhưng cô không nói gì, chỉ đứng im một chỗ, cũng không tìm cách vùng khỏi tay tôi.
Tôi liếc nhìn cô một chút, trước khi ném ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí về phía hắn. Tại sao hắn lại có thể thoát ra khỏi đó? “Sakura chưa bao giờ là của anh, cô ấy có quyền không nghe theo anh.”
“Ngu ngốc.” BP nhếch miệng cười khẩy.
Hắn chửi tôi ngu ngốc, có thể vì hắn nghĩ tôi đang cố tình chối bỏ sự thật. Hoặc tôi thật sự làm như vậy. Sự thật? Ồ, không, không, sự thật là Sakura đang ở bên cạnh tôi, và tôi sẽ không để ai có cơ hội cướp đoạt cô ấy đi.
Có lẽ tôi nên rút ngắn thời gian đến tìm gặp bác sĩ tâm lý. Tôi cảm thấy tinh thần bản thân vô cùng không ổn định.
Nhưng, Sakura đột nhiên gỡ bỏ bàn tay tôi. “Tôi xin lỗi…”
Tôi đã không thể nào tưởng tượng nổi vẻ mặt ngốc nghếch của mình khi chằm chằm nhìn cô từ từ tiến về phía hắn ta. Mỗi bước chân in hằn trên nền cát vàng là mỗi cú giáng trực tiếp vào tế bào não bộ. Hình ảnh cô bỗng trở nên nhoè dần trong tâm trí tôi, hay trong tầm nhìn của tôi, vì thứ chất lỏng trào ra từ khoé mắt đã che mờ đi tất cả.
Sakura đang rời xa tôi? Cô ấy đang rời xa tôi đấy ư?
Luồng đen tối trong tôi dường như đã hoàn toàn bộc phát, tôi dần mất đi quyền kiểm soát bản thân của mình. Tôi không biết, tôi chỉ muốn bắn ai đó… hay giết chết ai đó…
Sakura quay lại, để lại cho tôi một cái nhìn đầy luyến tiếc, đau nhói khi phải chia xa. Sau đó hắn ôm eo cô, bước đi và bỏ tôi một mình ở phía sau. Cô ấy rõ ràng không muốn thế, tôi cũng không muốn thế, từ trong thâm tâm tôi vang vọng một tiếng liều lĩnh: Mày phải giải thoát cho cô ấy.
Giải thoát…
Giải thoát…
Tôi không nghĩ được gì nhiều hơn vậy. Run run cầm khẩu súng trong tay, tôi nhắm thẳng về phía cô…
Tôi nhắm mắt, mạnh bạo lắc đầu. Cô ấy là của tôi, tôi phải giành đoạt, thay vì giải thoát. Lập tức, mũi súng của tôi đã chĩa về phía hắn…
Nhưng vẫn là…
Một phát, rồi hai phát đạn được châm thuốc, không rõ vì độ giật lớn, tài bắn súng của tôi, hay vì sự khủng hoảng đến từ trong lòng tôi mà, đạn một viên chỉ đi vào bụng hắn, và một viên sượt qua eo cô. Đáng lý ra tôi sẽ cho hắn, và cô, hai phát vào đầu, làm nổ tung hộp sọ của cả hai, nhưng tôi đã không làm được.
Sakura tròn mắt thể hiện sự ngạc nhiên khó diễn tả thành lời. BP cũng quay lại, nhưng thay vì ngạc nhiên giống cô, hắn tức giận.
Nhuộm trong lớp áo của hắn và cô là một dòng máu đỏ thẫm. Luồng đen tối trong lòng thôi thúc tôi nhìn chằm chằm vào nó, màu đỏ… nó quá chói, chói đến mức khiến tôi hoa mắt. Màu đỏ máu… có ở khắp mọi nơi, máu từ Wynne và mẹ y – những con người tốt tính đã giúp đỡ tôi ở Alaska, từ kẻ áo đen trong nhà Wynne, máu của nữ sát thủ bên cạnh Saito, giả dạng thành chị giúp việc Tamamoko Ichiru để giám sát tôi, máu của những sát thủ khác tham gia vào trận chiến, máu của White Nathan trào ra từ cổ họng, máu của rất nhiều người… Rất nhiều người đã chết dưới tay tôi.
Máu… với màu đỏ thẫm, trông thật đẹp và quyến rũ. Tôi bất chợt phá lên cười ha hả.
*Pằng!*
Đó là thanh âm vang vọng trước khi tôi cảm thấy ngực mình đau nhói. Sakura dường như đã rất hoảng hốt, cô liên tục đảo mắt qua lại giữa BP và tôi. Còn hắn ta, lạnh lùng hạ súng trong tay xuống, ánh mắt nói lên vẻ tội nghiệp, đáng thương khi nhìn vào tôi.
Tôi gục xuống. Trong cơn u mê hoang dại, tôi nhìn thấy nhân ảnh Sakura tiến về phía mình, có thể…
…đó chỉ là ảo tưởng.
Kết thúc rồi, không ngờ trận chiến chỉ vừa bắt đầu của tôi lại kết thúc nhanh đến như thế…
Tôi thở ngắt quãng, hít theo vào cả một lượng cát không nhỏ vào trong khoang miệng. Tôi cảm tưởng rằng vết thương không chỉ như biểu hiện bên ngoài của nó, vết thương nặng hơn, rõ ràng hơn, một vết thương không bao giờ lành lại.
Tôi khép đôi mắt dần theo quãng thời gian trôi vào trong tiềm thức. Mọi thứ trở nên quá lạc lõng, vô hình, rời rạc, tôi muốn vin lấy một thứ gì đó để gượng dậy, nhưng không có thứ gì cho tôi vin vào cả.
Được rồi, chết đi, nếu còn tiếp tục sống, tôi nghĩ mình sẽ phát điên với tất cả mọi sự thật.
Và thế là… tôi chết.
Yosuke Kuro ngu ngốc đã hoàn toàn chết.
……..
….
…
.
—-END CHAP 62—-