Băng Tan

Chương 60: Trận Đánh Cuối Cùng Của...? (Phần 4)


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 60: Trận Đánh Cuối Cùng Của…? (Phần 4)


“Anh là kẻ thứ hai mà tôi muốn giết chết! Chỉ sau White Nathan!” Trong lúc đang liên lạc với BP, cô gằn lên, đem toàn bộ bức xúc trong mình chuyển hết cho hắn. “Người của tôi, anh cũng không bảo vệ được, anh có phải là lão đại đối thủ của White Nathan hay không!?”
“Đừng kích động.” BP không bàng hoàng, nhưng cũng khá bất ngờ. Chẳng cần chút thời gian nào, hắn đã đoán ra sự việc. “Có chuyện gì với cậu nhóc tin tặc đó sao?”
“…” Cô nuốt nước bọt nghẹn ngào, bất mãn cùng đau đớn vào trong, không mở miệng trả lời hắn một tiếng về tình hình của Keith hiện tại.
“Tôi và cậu ta đã vô tình tách ra một lúc, tôi còn nghĩ rằng cậu ta trở về phòng thiết bị. Cậu ta chết rồi à?”
Sự hờ hững tồn tại trong lời nói của hắn rất dễ khiến cô nổi cáu. Cảm xúc của cô hiện tại vô cùng không ổn định, vô cùng không phù hợp với khung cảnh chiến đấu hỗn loạn. “Tôi… không biết…”
“Vậy cứ ‘nghĩ’ cậu ta chưa chết là được rồi.”
“Anh…! Tôi thề sẽ giết chết anh ngay sau khi trả thù thành công White Nathan.”
Hắn không đáp, chỉ cười khan một tiếng.
Bất chợt, cảm giác đằng sau đang có ai đó, sống lưng Sakura lạnh toát. Cô quay ngắt người, nhưng lại chẳng hề thấy ai. Cô nhíu mày đa nghi nhìn kỹ xung quanh lần nữa. Có thể đây chỉ là một ảo giác gây ra từ tiềm thức sau khi con người bị thôi miên. Và đến lúc cô ngoảnh đầu trở về lối đi của mình, cảm giác có một cái bóng vừa xẹt qua cửa thông lại hiện lên.
Có người đã vừa chạy ngang qua, cô chắc chắn thế.
Cô hơi nghiêng người, chầm chậm nhích từng chút một về phía trước, tinh thần đã lên giây cót cảnh báo từ lâu. Bất thình lình, cánh tay ai đó vuốt nhẹ theo chiều cong chiếc eo gợi cảm của cô, khiến cô giật bắn mình lùi khỏi vị trí một vài bước.
“White đại boss…?” Dù là trong nỗi kinh ngạc vì chưa kịp phòng bị trường hợp này, nhưng trong lòng cô vẫn một phần chú tâm đến cái bóng nào đó ở gian bên.
White Nathan cười cười, tiến lên phía Sakura một bước, đồng thời, cô cũng lùi lại một bước. “Con gái yêu, ta đã đến theo yêu cầu của con rồi đây.”

[End all’s focus]


.
Vài tiếng trước.
.
Tôi đặt Shirin lên giường của mình trong khách sạn, rồi cũng nằm sõng soài ra bên cạnh chị. Cả đêm thức trắng, da dẻ của tôi đã mất đi một phần sức sống.
Sau khi nhìn lên trần nhà một vài giây, tôi khép chặt đôi mắt, thả lỏng bản thân, thoát khỏi những thứ tinh thần khủng bố liên tục vồ vập đến.

Nhìn Shirin trông có vẻ yên bình trong giấc ngủ, lòng tôi nhẹ đi được một phần nghìn. Shirin đáng lẽ không liên quan đến vụ này, càng không phải nhận tổn thương khi tôi chẳng thể báo đáp lại tình cảm của chị. Chị không nên có mặt ở đây vào thời điểm hiện tại.
“Anh Thâm trầm, lần cuối cùng, hãy giúp tôi.” Tôi nói vào trong điện thoại, khi anh Thâm trầm bắt máy. “Đặt giúp tôi một vé máy bay trở về Nhật Bản.”
“Được.” Cũng như lần trước, lần này anh ta chỉ vỏn vẹn một từ đáp ứng mà không gặng hỏi gì thêm.
Tôi ném điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó chầm chậm bò đến phía Shirin, vén lại tóc mái cho chị. Mặt trời đã bắt đầu nhú lên, rọi ánh sáng đến khắp thành phố, bên ngoài kia, xe cộ đã hoạt động đông đúc trở lại, cũng tới lúc tôi nên rời đi rồi.
“Shirin, chị về nhà nhé. Về nhà, tìm một ai đó khác tốt hơn em để yêu, em xin lỗi. Em…” Cổ họng tôi như nghẹn ắng lại, bỗng chốc khô khan như đã lâu không được uống nước. “…Em sẽ về sau, nếu có thể.”
Ngưng một lúc để chừa chỗ cho những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi thở ra khe khẽ, chất giọng sau đó cũng trở nên khe khẽ theo. “Nếu như… em không thể về, chị hãy chăm sóc ba mẹ Yosuke giúp em, và bảo họ đừng buồn rầu nữa, em vẫn mãi luôn ở bên cạnh họ.”
Dĩ nhiên, những lời tôi nói chỉ phòng cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Tuy là mạnh mẽ đứng trước Henry và tuyên bố – cũng như chắc nịch – rằng tôi sẽ không chết, nhưng tâm lý chuẩn bị về một cái chết sắp sửa xảy tới vẫn cuồn cuộn trong tôi. Điều tôi có thể làm ở hiện tại là, cố gắng giữ tính mạng cho bản thân, để trở về với ba mẹ Yosuke, và để dành đoạt lại Sakura.
“Chị cũng sống hạnh phúc nhé.” Tôi hôn nhẹ vào bàn tay chị, rồi đứng dậy, tinh thần cùng cơ thể khá kiệt quệ nên tôi hơi lảo đảo, và nhất là khi có một cánh tay kéo tôi lại.
“Kuro…tại sao lại không thể về?”
Trông thấy Shirin đã tỉnh dậy, mắt long lanh nhìn mình như sắp khóc tới nơi, tôi sững sờ vô cùng. Chị không cần phải tỉnh dậy đúng lúc như vậy.
Định mở miệng giải thích cho chị, nhưng không biết bản thân nên bắt đầu từ đâu. Đợi Shirin hỏi lại lần hai, “Em có điều gì muốn giấu chị??”, tôi mới ấp úng được vài chữ.
“…Em định ở đây một vài năm…”
“Để ở bên cạnh con nhỏ đó?”
“Ừ.” Nhận thấy Shirin đang dần tin vào lời bịp bợm của tôi, tôi nhiệt tình gật đầu, mà quên mất rằng, Shirin đang phải chịu đựng những loại cảm giác gì.
Trong ánh mắt chị, tôi nhận ra được sự thống khổ khi phải gạt bỏ đi nỗi ghen tuông trong lòng để nhường vị trí cho lý trí. “Nhưng…Kuro đã nói là mình không thể về?”
Tôi chớp mắt, im lặng vài giây để suy nghĩ câu trả lời. Cuối cùng thì, tôi cũng chọn luôn cách im lặng ấy làm câu trả lời cho chị.
Shirin dường như đã đoán ra được gì đó, sự đa nghi lẫn buồn bã trộn sâu trong ánh mắt chị. “Bọn người đó…có liên quan đến việc em không thể về hay không?”
Dù là hiểu ngay câu hỏi của Shirin, rằng “bọn người đó” mà chị hỏi tới là đám người đã bắt cóc chị, ấy mà tôi vẫn không thể nào thốt lên một từ ngữ nào cả.
“Nói gì đi, Kuro.”
Đúng. Tôi nên làm thế. Nói gì đó có thể giải quyết mâu thuẫn giữa tôi và chị hiện tại, nhưng tôi vẫn không thể. Nói gì đây? Rằng tôi đang đâm đầu vào một phi vụ trả thù ngốc nghếch của Sakura, và có thể tôi sẽ chết? Như vậy thực ngu ngốc, chắc chắn chị sẽ ngăn cản tôi bằng mọi giá.
“Nếu không trả lời, chị không cho em đi đâu cả!”
Tôi chẳng thể thôi tránh khỏi cảm giác bế tắc. Trả lời hay không, nhất định chị cũng đều không đồng ý cho tôi đi.

Bầu trời bên ngoài bắt đầu rạo rực với những ánh nắng mới, dù nó không thể chiếu sáng xuống các khe hẹp của thành phố, như vị trí của tôi, tôi cũng nhận thấu được một điều, rằng thời gian không chờ bất cứ ai. Nếu tiếp tục nán lại, chắc chắn tôi sẽ bỏ lỡ những chuyện trọng đại, hoặc… hối tiếc về một điều gì đó.
“Xin lỗi, em sẽ giải thích cho chị sau. Giờ em phải đi.”
Shirin đương nhiên sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế. Chị gượng người dậy, níu chặt cánh tay tôi. “Đừng đi, Kuro!”
Khoảng cách gần chị như thế này, tôi có thể cảm nhận rõ sức lan toả từ nỗi sợ hãi mãnh liệt của Shirin lên bản thân mình.
“Nhưng…”
“Kuro, chị sợ phải ở lại một mình, đừng đi…có được không…?”
Tôi lưỡng lự. Đối với những gì Shirin đã phải trải qua, chỉ dùng từ sợ hãi để miêu tả cảm nhận của chị không thôi thì chưa đủ. Nếu chị nói muốn tôi ở cạnh vì không chịu đựng được cảm giác ở một mình, thì chắc chắn chị đang hoàn toàn thật lòng.
Tôi ngồi xuống giường trở lại, trầm giọng trấn an Shirin, đi kèm cùng ánh mắt lấp lánh sự đồng cảm, yêu thương từ khía cạnh em trai dành cho chị gái. “Em sẽ bên cạnh chị,” Một lúc. “chị nghỉ ngơi đi.”
Shirin vẫn nhìn chăm chăm vào tôi. Dường như chị sợ rằng sau khi chớp mắt một cái thôi, hình ảnh của tôi trước mặt chị sẽ biến mất. “Để em đi rót nước cho chị.”
“Không được, Kuro sẽ chạy mất!”
“Em thề…” Tôi giơ hai ngón tay lên trời, cố tỏ vẻ thành thật nhất có thể. Shirin không quá tin tưởng nhìn tôi, nhưng rồi chị cũng gật nhẹ đầu.
Tôi quay lưng đi, trên tay cầm sẵn một gói thuốc gây mê tác dụng chậm vẫn còn phân nửa. Khi tôi quay lại với cốc nước, thì gói thuốc chẳng còn dù chỉ là một chút, và chiếc vỏ của nó đã được tôi giấu nhẹm đi.
Tôi sốt ruột chăm chăm nhìn vào Shirin, cho đến khi chị uống cạn cốc nước. Bây giờ thì phận sự của tôi là ngồi đợi đến lúc chị ngủ say.
Thuốc tác dụng chậm dường như chỉ có lợi trong-trường-hợp áp dụng lên người của tên da đen, còn đối với Shirin, tôi không rõ khi nào nó mới chịu khiến chị đi vào giấc ngủ, nhất là khi không còn một chút thời gian dư giả nào cho việc này cả. Thật bức bối vì cứ phải chờ đợi như thế này, trong khi tôi vẫn còn việc quan trọng hơn để làm.
Tôi mở lên một bài nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng rồi nghiền ngẫm theo nó, để xua đuổi đi cảm giác trống trải khi phải chờ đợi. Vì cơ thể khá kiệt sức, và vì tiếng nhạc du dương lan toả khắp căn phòng, tôi không thể khống chế cơn buồn ngủ. Ngồi bên cạnh chị một lúc, tôi đã lim dim và chìm vào giấc ngủ sâu. Cho đến khi tỉnh dậy, tôi nhanh chóng tìm đến một chiếc đồng hồ treo trên tường – đã hơn 8h sáng!
Shirin ngủ từ lúc nào, tôi nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn lên trên bọng mắt chị. Chí ít thì thuốc có tác dụng với chị nhanh hơn với tên da đen kia, chị chỉ cần quãng thời gian không nhiều hơn hai tiếng.
Sợ rằng trận chiến có thể đã diễn ra, hoặc có thể đã kết thúc – bởi tôi không biết thời gian cụ thể trong ngày, tôi vội vàng đứng bật dậy, chạy đi chuẩn bị một số thứ có thể có ích cho bản thân.
Đeo trên vai chiếc balo được xem gần như là vật bất ly thân, tôi bắt taxi đến công xưởng X. Nhưng trên đường – ngay đoạn ngã tư đầu tiên – một chiếc xe hơi khác đã vượt đèn đỏ và đâm sầm vào xe tôi, khiến tài xế loạng choạng bẻ ngoặt tay lái về một bên. Và rồi, xe tôi lại đâm sầm vào một chiếc xe khác. Nó tạo thành một hiệu ứng domino hài hước giữa những chiếc xe.
Khốn, sau giai đoạn hoảng hốt, tôi thầm chửi rủa trong miệng. Vượt đèn đỏ là một trong những việc làm ngu ngốc nhất hành tinh.
Đúng thật là hiệu ứng domino, tiếng va chạm rầm rầm từ những chiếc xe cộ không hề dứt. Tôi rùng mình ngồi im bên trong xe, vì chỉ cần bước ra một bước, tôi có thể đã nằm bẹp dưới chiếc bánh của một xe tải nào đó chẳng hạn. Linh tính có điều không bình thường, tôi chờ cho tiếng va chạm bớt đi, cũng như xung quanh xe taxi tôi đang ngồi đều có những chiếc xe đã dừng hẳn động cơ, tôi bước ra ngoài kiểm chứng.
Dân chúng cũng bước ra khỏi xe xem xét chuyện gì đã xảy ra. Và rồi tôi cùng họ đều nhận thấy tất thảy đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh.

Tôi trèo lên nóc xe, nhìn bốn phía. Cả bốn con đường đều ngập xe cộ – những chiếc xe không cách nào thoát khỏi vị trí của mình vì tắt ách giao thông trầm trọng. Chuyện kì dị gì đang diễn ra?
Nếu như những ngã giao thông khác cũng bị chuyển tín hiệu, thì chắc chắn rằng cảnh tượng cũng giống y chang thế này. Có nghĩa là, hệ thống giao thông của cả thành phố New York đang gặp sự cố gì đó, khiến cho mọi ngã nẻo đều chìm trong xe cộ không chút lối thoát.
Trên bầu trời, một vài chiếc trực thăng đang bay lượn, có thể đó là máy bay giám sát của Trung tâm giám sát và điều khiển giao thông. Tốt hơn là thế, họ cần có biện pháp khắc phục, tôi không thể chần chừ tại con ngõ này được nữa.
Nhưng…dù là làm việc hết công suất, sự cố này không thể trong vài tiếng, thậm chí trong ngày là có thể giải quyết ổn thoã. Thời gian không cho phép tôi đợi lâu đến như thế. Tôi cần phải làm gì đó, hơn là việc ngồi chờ vô ích…
Tôi nhảy xuống đường, thò đầu vào trong hàng ghế lái, móc tiền trả cho tài xế, đồng thời mở miệng giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ Anh. “Hãy chỉ tôi đường tới công xưởng hoang X.”
“Đi thẳng cho đến khi cậu thấy ngã bảy, rồi quẹo vào con đường thứ hai từ bên tay trái, đến đấy, cậu có thể hỏi tiếp ai đó.”
Tôi cảm ơn một câu rồi vội vàng xốc balo chạy đi. Chẳng mấy chốc, tôi đã đứng trước ngã bảy. Nhìn hai phương hướng bên cạnh một hồi, tôi lia mắt tìm đến một người đàn ông gần đó. Anh ta đang đứng tựa cả người vào chiếc xe vô dụng – vào thời điểm này, có lẽ anh ta đang chờ giao thông được xử lí.
“Anh này, cho tôi hỏi… phía bên trái là phía bên nào vậy?”
Người đàn ông nhìn tôi một cách quái dị. Sợ bản thân đã phát âm sai từ gì đó, tôi nhắc lại câu hỏi. “Phía bên trái là phía bên này,” Tôi giơ tay chỉ một trong hai phía. “, hay là phía bên này?” Rồi chỉ vào phía còn lại.
Người đàn ông vẫn giữ khư đôi mắt quái dị ấy khi nhìn tôi, anh ta chỉ chỉ về hướng mà có lẽ đó thật sự là hướng-phía-bên-trái. Tôi cảm ơn theo phép lịch sự thông thường, kèm nụ cười gượng chút khổ sở và rời đi ngay sau đó.
Phải mất rất lâu sau, tôi mới đến được công xưởng. Tuy nhiên, dường như nơi đây không còn an toàn giống như ngày hôm qua nữa. Tôi tìm nhanh một chỗ ẩn nấp, rồi lầm lũi tiến vào bên trong như con chuột cống.
Cỏ dưới chân tôi đã khô cằn hết, nhưng chúng vẫn còn âm ẩm cùng với đất vì sương lạnh tản mát suốt cả đêm. Cũng nhờ đó mà đôi giày thể thao hai ngày của tôi đã bẩn bụi càng trở nên bẩn bụi hơn.
Chuẩn bị cho trận chiến này, tôi không mang chiếc giày quá sặc sỡ, cũng như bộ đồ đang mặc. Tôi chọn tông xuyệt tông đen để hoà cùng với những bọn sát thủ kia một chút. Mặc dù tôi không nghĩ điều này giúp ích được gì đó cho bản thân.
Rađa của bọn chúng thật sự rất nhạy. Những phát đạn đầu tiên đoàng đoàng rơi lổm chổm xuống, tôi giật bắn mình, nép người vào sâu hơn một chút trong đám xe tải cũ xếp trật tự bên ngoài công xưởng.
Trốn cạnh chiếc xe tải cuối cùng, cũng là chiếc gần khu xưởng nhất, tôi hít vào một hơi thật sâu. Nơi này cách khu xưởng cả một khoảng đất trống chỉ toàn là cát vàng, nếu muốn vào được bên trong, tôi cần thêm một chút liều lĩnh.
Sự liều lĩnh, tôi có đủ, nên rất nhanh sau đó, tôi đã dồn hết tốc lực để băng vào. Dường như, những viên đạn khiến mặt đất toé lên một mớ cát đang theo sát bước chân tôi, và chỉ cần tôi chậm 0,1s, cả cơ thể này sẽ thủng hàng tá lỗ. Chui tọt vào bên trong, tôi thở phì phò nhẹ nhõm, màn dạo đầu này quả thực rất kinh khủng. Nó khiến tôi cảm giác bản thân đang rất gần với cái chết.
Có lẽ những gì tôi chứng kiến, nhìn nhận, hành động sau đó… sẽ làm tôi cảm thấy gần với cái chết hơn nữa.
Tôi nuốt khan một ngụm nước miếng, chầm chậm di chuyển vào bên trong. Đột ngột, điện thoại trong người tôi reo lên một dòng chuông tin nhắn. “Tôi thấy cậu rồi nhá~!”
Là Keith. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm là hắn ta. Duy chỉ hắn ta mới có những dòng tin nhắn pha trò trong tình huống như thế này.
Chẳng rõ rằng, hắn vừa khiến tôi giảm, hay tăng thêm áp lực nữa. Tôi nhắn hỏi hắn ta với nội dung, Sakura đang ở đâu, nhưng tin nhắn không thể gửi đi được, có thể là hắn đã vừa làm gì đó.
Tắt nguồn và cất điện thoại, tôi di chuyển nhanh về phía bên trong. Bất ngờ xuất hiện hai kẻ mà tôi không thể phân biệt là người của ai, tôi giơ cao đôi tay lên đầu, cố gắng nở nụ cười gượng gạo. “Tôi nghĩ là mình đã đi lạc vào trong đây. Tôi không có ý xấu!” Đó là lời được tôi nói theo ngôn ngữ Nhật Bản.
Dù là nói theo kiểu nào, bọn họ cũng vẫn sẽ chĩa súng vào những người không phải là đồng đội mình xuất hiện trong công xưởng này. Vì vậy, nhân lúc họ đang phân tích nội dung câu từ của tôi, một cách nhanh nhất, tôi hạ cả hai cùng lượt.
Khám xét một lúc, tôi mới biết được họ không phải là người của White Nathan. Tóm ngẫu nhiên lấy một trong hai chiếc PDA, tôi tiếp tục bước sâu vào trong công xưởng, vừa đi vừa cảnh giác đảo mắt đến xung quanh.
*Đoàng! Đoàng! Đoàng!*
Tiếng đạn pháo rất to phát ra ở đâu đó gần đây, tôi thận trọng tìm chỗ nấp thích hợp, cố dỏng tai nghe ngóng tình hình. Bỗng một nòng súng lạnh buốt đặt lên thái dương tôi, tôi cứng người đứng bất động, nhưng miệng vội vàng nói trước khi một viên đạn nào đó được châm thuốc. “Đừng bắn! Tôi là người của các anh!”
Tôi liếc mắt về phía kẻ đó. Hắn ta đúng là người của BP, cũng như Sakura, dựa theo trang phục mà tôi đã ghi nhớ ban nãy. Tôi nhanh chóng giơ PDA cho hắn kiểm tra. Khoảnh khắc hắn nhận ra tôi và kẻ trong hình mang hai gương mặt khác nhau, cũng là khoảnh khắc tôi cướp cây súng từ tay hắn, và… bắn hắn bằng một phát đạn đã-lên-nòng.

Tôi chỉ là vô tình đụng vào cò khi súng chĩa về phía hắn… nhưng mà, sẽ chẳng ai nghĩ rằng tôi vô tình nếu như đứng đó chứng kiến…
Tôi bình ổn nhịp tim cùng nhịp thở, chỉ là giết chết thêm một người mà thôi… Một cỗ đen tối xâm lăng lấy đầu óc tôi, tôi không rõ mình đã vừa làm nên chuyện kinh dị gì, chỉ biết rằng… đó là việc tôi nên làm để giữ tính mạng cho bản thân. Nghĩ được như vậy, tôi mặt lạnh, nhanh chóng bước đi tiếp, trên tay cầm theo cây súng vừa thu thập được từ kẻ ấy.
Thấy một đám đông những năm kẻ, tôi núp nhanh sau bức tường gần đó, thủ sẵn cây súng ngang tầm mặt. Không phân biệt đó là người của ai, tôi nhắm thẳng về phía họ và bắn từng kẻ một.
*Pằng! Pằng! Pằng!*
Ngay từ phát đạn đầu tiên của tôi được bắn ra, bọn họ lập tức tìm chỗ ẩn nấp, truy tìm nơi bắt nguồn của viên đạn và bắn trả. Thập thò một lúc, tôi mới hạ được kẻ thứ hai.
Đến kẻ thứ ba, tôi không còn may mắn được như trước đó. Một viên đạn sượt qua cánh tay khi tôi giương súng khỏi khe nấp. Vết thương khiến tôi đau đớn một cách bất ngờ, cây súng cầm trên tay rơi bịch xuống đất. Vị trí khá lộ liễu và khá xa, tôi không thể nhặt lại nó.
Tôi bặm môi, đầu tựa hẳn vào bức tường và thở hồng hộc, đầu óc tìm cách quên đi đau đớn vừa gặp phải. Được rồi, đã đến lúc tôi sử dụng khẩu súng tân tiến mà Sakura cho trong ba lô, với khẩu súng này, ngoại trừ các chi, thì trúng vào mọi địa điểm khác trên cơ thể đều có thể khiến đối phương chết ngay lập tức. Bởi viên đạn của nó, một loại có tính tự ăn mòn của axit, một loại có tính tự phát nổ khi tiếp xúc với những thứ chặn đường. Tôi biết được điều này là do trong một lần, anh Thâm trầm đã từng đề cập đến nó.
Vết thương trên vai phải khi ở thang máy trong khách sạn bị đánh bom hôm bữa chỉ vừa lên da non không lâu, và giờ thêm một vết khác ở cánh tay phải, nhờ điều này mà tay phải của tôi khá chật vật trong việc dụng lực.
Tay trái cũng được, tôi sẽ xử họ bằng tay trái, chẳng phải Sakura cũng dùng tay trái đó thôi.
Phải mất vài phút, đám người bên bọn họ mới đều gục xuống. Run run cầm khẩu súng trong tay, tôi bước qua những thi thể lộn xộn. Đây đích thực là một chiến trường, chuyện bắt gặp những xác chết như thế này là chuyện không thể tránh khỏi. Giữ vững tinh thần như vậy, tôi sẽ không bị doạ cho sợ bởi những cảnh tượng này nữa.
Nhưng tôi không thể nào cắt đuôi được với cơn choáng váng buồn nôn. Nó liên tục đi theo tôi với mớ ý nghĩ u tối trong lòng. Tôi không biết bản thân có thể kìm chế sự bức bối này được trong bao lâu nữa…?
Tiếng súng đạn ở đâu đó trong khu xưởng vẫn vang vọng. Ôm vết thương nơi cánh tay, tôi nhanh chóng tìm đến các gian khác cách xa sự nguy hiểm. Vừa lấp ló đầu ở cầu thang tầng 2, phát hiện có rất nhiều người trên này, tôi vội vàng trèo xuống trở lại. Không may, dưới nơi tôi vừa đi qua xuất hiện một người.
“Đừng bắn, tôi không phải là kẻ xấu.” Hắn ta nói tương tự những lời tôi đã sử dụng ban nãy, nhưng giọng điệu dịu dàng và dễ nghe hơn. Tuy vậy, cơn hoảng loạn chưa được dập tắt hẳn trong lòng vẫn khiến tôi không đủ bình tĩnh để đứng nghe hắn nói. Tôi lắc đầu, cầm súng bằng hai tay, bắn hắn ngay lập tức trước khi kịp nghe thêm gì. “A!” Lọ thuốc gì đó trên tay hắn lăn lông lôc xuống dưới đất, tôi không mấy quan tâm.
Tôi có thể cảm nhận được một luồng đen tối đang bùng phát trong lòng mình, chỉ là, tôi đang cố khống chế, làm chủ nó, không để bản thân phải mất kiểm soát. Dường như suốt từ nãy đến giờ, hễ gặp ai là tôi lại bắn kẻ đó. Có thể luồng đen tối của tôi là tính muốn giết người? Tôi không rõ, tôi có linh cảm không hay với nó, và rằng, nếu để luồng đen tối ấy thao túng tôi, tôi nghĩ bản thân sẽ phát điên. Có lẽ tôi đang gặp một loại sang chấn tinh thần trước cảnh giết chóc. Nếu có cơ hội thoát khỏi đây sau khi bảo vệ Sakura thành công, tôi nhất định phải đi tìm bác sĩ tâm lý.
Cây súng này không phát ra tiếng động, có lẽ vì nó gắn liền – chứ không gắn rời – với ống giảm thanh ở bên trong. Nhưng mà, tiếng la đau đớn của tên kia đủ khiến cho bọn người trên tầng phát giác. Tôi ngay lập tức lủi đi một hướng khác, nếu không muốn biến thành tấm bia đỡ đạn.
Chạy được một lúc, sự mệt mỏi bao vây lấy cơ thể tôi, và kéo giữ chân tôi ngăn không cho bước tiếp. Sau, tôi chọn một bức tường làm điểm tựa để ngồi xuống và thở dốc.
Sakura, cậu đang ở đâu?
Giá như tiếng lòng này có thể truyền đến tai Sakura thì hay biết mấy. Niềm băn khoăn về quyết định đi tới nơi đây của tôi đột nhiên trỗi dậy. Liệu hành động mà người ta cho là ngu ngốc này với tôi có thực sự là đúng đắn? Nhưng rồi, tôi trở nên chắc chắn hơn, cũng bởi nếu không làm như vậy, tôi chẳng còn quyết định nào khác tốt hơn thế.
Phía trên đầu tôi là một chiếc cửa sổ, đồng nghĩa rằng, gian phòng này là gian phòng nằm ngoài cùng của khu xưởng. Công xưởng X được chia thành nhiều khu và nhiều gian. Các khu cùng gian lớn phân bổ các công đoạn gì đó, chứa đựng các loại máy, phương tiện khổng lồ, còn các gian nhỏ hơn…kì thực tôi cũng không biết để làm gì, nó hao hao giống một căn phòng rộng gấp đôi bình thường nhưng không cửa, đồ đạc được sắp xếp lung tung và đầy bụi bẩn. Nơi này được xây dựng khá cầu kỳ, nơi chứa đựng máy móc, chỉ có một không gian rộng duy nhất – tức khoảng cách từ mặt đất đến trần nhà cao vô cùng, đối với các gian nhỏ thì phân chia thành từng tầng, có khoảng ba, bốn tầng như vậy, cửa sổ của các gian phòng ngoài cùng hoặc quay đến khu xưởng, giám sát mọi hoạt động bên ngoài đó, hoặc quay ra khoảng đất trống bên ngoài.
Tôi đứng thẳng người, tay vịn lấy cửa sổ và nhìn qua nó. Một sân đất lẫn cỏ và cát trải dài trăm mét đến một toà nhà cao hơn khu xưởng rất nhiều. Đó là toà nhà gì? Tại sao khi đến đây, tôi lại không để ý thấy? Căn phòng này có lan can, nhưng tôi không thể bước ra đó để nhìn kĩ hơn, vì sợ rằng máy bay bên ngoài sẽ nã đạn.
Đáng lẽ ra tôi phải quan sát mọi thứ kĩ càng hơn trước khi vào đây. Có thể nơi đó là phòng điều khiển giám sát, và cũng có thể, Sakura đang ở bên đó.
Tôi nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
..
.
—-END CHAP 60—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.